“Ồn ào quá,” Arina lẩm bẩm.
Well, đây là lễ hội văn hóa mà nên điều đó là đương nhiên rồi.
Nếu bạn lắng nghe thật kỹ thì sẽ luôn luôn nghe thấy tiếng nhạc trong trường. Những âm thanh và mùi hương của những học sinh đi qua chỗ chúng tôi vẫn còn đọng lại, cảm giác thật là thư giãn. Qua thực đây là một lễ hội hết sức sống động.
Người ta nói rằng quá trình tạo số ngẫu nhiên hoạt động tốt nhất khi mọi người tụ tập lại với nhau và khi cảm xúc của họ như bùng nổ. Thông thường, số 0 và số 1 được tạo ngẫu nhiên và tỷ lệ giữa số 0 và số 1 cuối cùng sẽ giống nhau (đại khái), nhưng vào ngày 11/9, khi mọi người kinh hãi, bực bội, phẫn nộ, đau buồn và hận thù, thì đã xuất hiện những định kiến trong quá trình tạo số ngẫu nhiên. Sự khủng hoảng trong tâm trí của con người đã ảnh hưởng đến các hạt và kích thước lượng tử. Nghe có vẻ không tưởng, nhưng nó thực sự đã xảy ra và là một sự kiện không thể bỏ qua. (Sự kiện ngày 11/9/2001 nếu ai tò mò có thể lên gg-sama tìm hiểu )
Tôi tự hỏi liệu trường học có sức mạnh vô hình khiến năng lượng bên trong con người sôi sục lên được không (hay thứ gì đó như vậy).
"Cậu không có chút động lực nào, phải không?"
“Đó là do cấu tạo gương mặt tôi rồi. Tha cho tôi đi."
"Tôi không thể cảm nhận được chút năng lượng nào từ cậu."
“Đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Tôi là một người đàn ông rất có năng lượng bên trong. "
"Tôi ước họ sẽ xích cậu lại thay vì chỉ tiêu hủy."
"Arina-kun, cô thuộc tộc ăn thịt người à?"
Tôi cứ nghĩ hai chúng tôi đi xung quanh như này sẽ rất chán nhưng thực ra cũng khá vui. Khi chúng tôi đi qua hội trường, chúng tôi bắt gặp biểu mẫu nêu rõ nội dung những thứ mà các lớp học làm. Nếu chúng tôi tháo băng tay ra, chúng tôi chỉ còn là những học sinh bình thường. Tốt nhất là nên bỏ qua công việc một lúc và dạo chơi xung quanh nhưng tôi tự hỏi người đi cùng tôi có muốn làm điều đó không.
"Arina, chờ chút nào."
“Cậu sẽ không bắt cóc một bé gái nữa đúng chứ?”
"Đừng nói to như thế! Đó là một lời buộc tội sai lầm! "
Cô nàng khoang tay lại với vẻ hài lòng và đứng đợi tôi. Chúng tôi sẽ ghé qua một số lớp năm nhất.
Một vài học sinh năm nhất đang mặc tạp dề và làm bánh crepe.
"Tiểu thư. Làm ơn cho hai chiếc bánh crepe. ”
“Eh, tiểu th— à, vâng! Có ngay đây! ”
Sau khi phân tích qua về tính cách Arina, rõ ràng là cô nàng chưa từng tham gia lễ hội văn hóa.
Tôi không biết Arina đã dành thời gian để làm gì trong lễ hội văn hóa khi chúng tôi học năm nhất. Và tôi sẽ không trực tiếp hỏi cô nàng về vấn đề này và cô nàng chắc cũng không chủ động đề cập đến nó. Khi tôi tưởng tượng cô nàng đi lang thang một mình, tôi bất giác cảm thấy muốn nuông chiều cô nàng.
Tôi muốn cô nàng trở nên thích thú hơn và vì cô nàng luôn nhăn mày nên tôi muốn cô nàng thả lỏng hơn ít nhất là trong hôm nay. Đó là những gì tôi đang cố gắng để làm.
Tôi trả tiền và xem họ làm bánh crepe. Tôi khá ấn tượng về trong cách làm việc nhanh chóng của họ.
"À, Sui-senpai đấy phải không?"
Tôi nghe thấy một tiếng gọi sau lưng tôi và khi quay lại xem là ai thì tôi thấy một khuôn mặt khá quen thuộc.
Người đứng đó là một học sinh năm nhất tên Nakatani Taku.
Cậu ta học cùng trường sơ trung với Hiwa Arina. Một người biết tính cách trước đây của Arina và cũng là người có tình cảm với cô nàng.
Cậu ta gặp lại Arina sau nhiều năm và cố gắng nói cho cô nàng biết cảm xúc của mình. Tuy nhiên, cô nàng đã trở thành một người hoàn toàn khác với những gì Taku biết, và cậu ta thất vọng vì bị từ chối phũ phàng. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó.
“Ồ, Taku? Cậu đang làm bánh crepe? "
“Em không giỏi việc này lắm, vậy nên em giao việc đó cho các bạn nữ. Thay vào đó, Em đi xung quanh để quảng cáo cho lớp. Anh ở một mình sao, Sui-senpai? ”
Tôi thấy hơi mất hứng. Tôi có nên nói với cậu ta rằng Arina đang đợi tôi ở hành lang không? Hay tôi nên bỏ qua nó? Dù sao thì cũng thật khó xử nếu nói ra điều đó, tôi sẽ cố gắng để bảo vệ cho tinh thần của cậu ta ổn định.
“Đúng vậy, tôi một mình đến đây để mua bánh crepe. Thế giới này thật khổ đau và lẻ loi mà ”.
Căn thời điểm không hoàn hảo chút nào, một nữ sinh đang tập trung làm bánh crepe nói.
"Xin lỗi đã để anh đợi lâu! Hai bánh crepe đây! ”
"Ah cảm ơn."
"Hai?"
Taku nghiêng đầu.
“Tôi đang nghĩ đến việc mang nó cho một tên ngỗ trong lớp. Cậu có biết người đeo mặt nạ trong lúc khai mạc không? Chính là hắn đấy. Cái này là cho hắn ”.
“À, ý anh là vậy sao? Anh ta đó rất nổi bật, phải không? ”
Phù.
Makoto, tôi rất vui vì cậu là một kẻ ngốc.
“Bây giờ tôi sẽ quay về làm việc mà tôi phải làm đây. Hãy tận hưởng lễ hội nhé! ”
" Em sẽ làm vậy."
Thật là nguy hiểm mà, suýt nữa thì lộ tẩy. Nếu cậu ta phát hiện rằng tôi đang làm việc với Arina, dù cậu ta không nói thì nhưng sẽ gây nhầm lẫn đấy. Rốt cuộc thì cậu ta vẫn
nghi ngờ rằng Arina và tôi đang hẹn hò. Sẽ mất một thời gian để loại bỏ cậu ta để tôi không bị bám theo.
Ngay khi tôi bước ra hành lang, tôi thấy Arina chỉ cho mọi người một bản đồ và hướng dẫn. Cô nàng đang mỉm cười dịu dàng, sử dụng một giọng nói nhẹ nhàng, dễ chịu cùng với biểu cảm chân thành. Tôi bị cuốn hút khi nhìn thấy một mặt của cô nàng mà tôi chưa hề biết.
Ngay sau khi tạm biệt họ, Arina quay sang tôi.
"Cậu chậm quá đấy."
"Xin lỗi xin lỗi. Đây, cầm lấy cái này. ”
"Oh,tại sao vậy, cảm ơn cậu."
Cô nàng nhìn tôi với gương mặt biểu hiện sự khó hiểu và nhận lấy chiếc bánh crepe.
"Cô muốn ăn ở chỗ khác chứ?"
“Đi như này là ổn rồi.”
“Ta là thành viên của ủy ban kỷ luật, lo về việc đó chút đi…”
“Đang trong lễ hội mà? Nên nó ổn thôi.Cậu phải tận hưởng chúng đúng chứ?”
Đây có thể chỉ là do tôi nghĩ nhiều nhưng có vẻ Arina đang cảm thấy rất vui.
“Tôi thích các lễ hội văn hóa. Nó rất thú vị”