Có lẽ niềm hạnh phúc nhất trong cuộc sống hàng ngày là hành động nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Tôi mới chỉ nhận ra điều đó gần đây.
Ngừng các hoạt động của não bộ và tiếp nhận thông tin bằng hình ảnh là cách thư giãn tốt nhất. Tôi có thể hiểu một chút về lí do tại sao tôi thấy vui khi tiếp nhận thông tin qua thiết bị điện tử thay vì dùng não.
Con người chủ yếu cảm nhận bằng cách giác quan và đó là điều không dễ gì thay đổi. Không có cách nào để cảm nhận "các giác quan" của một người. Điều đó cũng nực cười như cố gắng nhìn vào mắt người khác.
"Nii-chan, ra chỗ khác đi."
Em gái tôi, Ugin, gõ vào chân tôi khi tôi đang nằm trên ghế sofa.
“Kaa-san. Ugin sẽ chặt đứt chân con mất. "
"Vâng vâng."
Mẹ tôi chỉ gật đầu và tiếp tục rửa bát.
"Vậy giờ em sẽ đi lấy một cái cưa nha, Nii-cha ~ n!"
“Đừng nói những lời ngu ngốc thế chứ. Em nói nghe như là một cô gái mà anh biết vậy ”.
“Hehe. Ngày mai là lễ hội văn hóa của Nii-chan, phải không? ”
“Đúng, nhưng…”
"Em sẽ đến."
"Eh? Còn trường học thì sao?"
"Nó là thứ bảy và các câu lạc bộ diễn ra vào chủ nhật, nên em sẽ ổn thôi."
“ Chúc vui vẻ."
"Nii-chan, anh sẽ đi chơi với ai?"
"Không ai cả. Anh sẽ đi tuần tra lễ hội. "
"Một mình?"
"Không, với Arina."
“Hmm. Vậy nên anh chỉ đi với Arina, phải không? "
“Không phải như vậy…”
"Anh đang đùa đúng không? Anh có lẽ đang rất hạnh phúc, huh? ”
Em gái tôi đang giễu cợt về mối quan hệ của tôi với Arina. Giờ đã quá muộn để ngăn chặn những nghi ngờ này rồi.
"Tôi vẫn độc thân."
“Tất nhiên rồi. Rốt cuộc thì anh vẫn chưa đủ tuổi kết hôn. "
“… Anh chỉ muốn uống nước ép cà chua trong suốt phần đời còn lại. Đó là tất cả."
“Sao anh lại đổi chủ đề vậy. Có phải do em thích nước ép cà chua không? ”
"Anh nghĩ vậy. Anh đã uống nước ép cà chua từ khi Ugin nói rằng nó rất tốt, nhưng bây giờ anh uống nó vì nó rất ngon. ”
“Chà. Thật là điên rồ. Em ghét nước ép cà chua. Em không thể uống nó. "
“Em đang lỡ 80% cuộc sống đấy”.
"Em không muốn sống như vậy."
Nếu tôi tình cờ gặp Ugin khi đang đi tuần với Arina thì sẽ rất phiền phức. Tôi không thể làm gì với việc này nên chỉ có thể hi vọng vào chúa thôi.
Lạy Chúa, xin hãy giúp con không gặp phải Ugin vào ngày mai.
Ngày diễn ra lễ hội.
Nó không giống những buổi sáng bình thường, trong lòng tôi tràn đầy nhiệt huyết và hi vọng.Không quá quanh đây tràn đầy nó và tôi cảm giác như bị nuốt chửng.
Trước khi đến cuộc họp sáng, mọi người trong lớp tôi đã di chuyển đi xung quanh trông rất bận rộn. 9 giờ là thời gian mở cửa, nên có rất nhiều người đã cosplay.Nói chung là lớp tôi giờ rất hỗn loạn, mọi thứ xung quanh bị xáo trộn, nhưng khung cảnh mà tôi muốn hướng đến thì lại rất hoàn hảo.
Makoto vẫn đội cái đầu ngựa, mặc quần đùi, áo sơ mi aloha. Có lẽ sẽ chính xác hơn nếu gọi hắn ta là một nhân mã ngược. Hắn không cần mặc nó ngay lúc này nhưng có vẻ nó đã trở thành một phần cơ thể của hắn.
“Này, nhân mã. Mày khỏe không? "
“Tao đang cảm thấy tốt hơn bao giờ hết. Cảm giác như sắp bùng cháy vậy. ”
“Nếu mày cảm thấy sắp bùng cháy, hãy đi vào phòng vệ sinh.”
“Được đấy. Tao thích nó. "
Cái quái gì vậy? hắn ta quá vô vọng rồi.
Sau khi tập hợp, mọi người chuyển qua làm việc của mình.Mọi thứ sẽ sớm bắt đầu.
Tôi nhanh chóng rời khỏi lớp và đi đến phòng hội học sinh.
Trên đường đến đó, tôi bắt gặp Arina.
"Yo."
"Gương mặt cậu sáng nay trông thật kinh khủng."
“Đừng nói vậy. Tôi trông cậy vào cô ngày hôm nay đấy. "
"Ừm."
Cô ấy trả lời tôi một cách nhạt nhẽo với vẻ mặt cũng nhạt nhẽo không kém.
Nhưng tôi đã thấy được.
Arina xách một chiếc túi lớn bằng cả hai tay trên đường đến trường.
Tôi biết.
Đó là quần áo.
Cô nàng làm ra vẻ không quan tâm nhưng vẫn rất có tinh thần để làm việc.
Đến hội học sinh, tôi lấy băng tay ra.
Nó có ghi "Public Morals" trên đó.
Tôi đeo nó lên tay trái của mình.
"Hey. Tại sao nó lại là tiếng anh vậy? ”
"Tôi không biết. Nó trông khá là xấu hổ. "
“Sẽ ổn thôi vì nó trông cũng bình thường mà. Đó có phải là những gì hội trưởng muốn không? ”
"Anh ta chắc là một hội trưởng ngu ngốc."
"Đồ ngốc, anh ta có thể nghe thấy đấy."
Tôi nói át đi cả giọng nói của cô nàng. Bây giờ nhìn xung quanh tôi như có một đám người cổ đại đang nhảy múa vậy.
Đây là lễ hội văn hóa nên hãy cố giữ cho nó bình yên chứ.
Ngoài cửa sổ, khắp nơi đều đông nghịt người.
Tôi biết đã đến 9 giờ vì thấy rất đông người đang đi vào từ phái cổng trường.
Thông báo bắt đầu lễ hội được đưa ra từ phòng phát thanh, tiếng vang khắp trường.
"Lễ hội đã bắt đầu!"
Các thành viên hội học sinh bắt đầu di chuyển để chuẩn bị cho sự kiện khai mạc.
Và chúng tôi cũng bắt đầu hành động.
“Được rồi, đầu tiên chúng ta sẽ đến phòng thể chất.”
"Cậu muốn đi xem khai mạc?"
"Yep. Trường học sẽ yên bình trong lúc đó. Tôi không thích đi tuần tra xung quanh, nên ta sẽ đến phòng thể chất trước. "
"Được rồi. Đi thôi, côn trùng. ”
Tôi thấy khá phiền khi phải đáp lại cô nàng bằng một câu tsukkomi.
Sakaki Sui và Hiwa Arina đã thực sự trở thành những người bảo vệ cho trường học khi họ đi xung quanh với cái băng tay có ghi “Public Morals” trên đấy.
Tôi không chắc đây có phải một điều thú vị hay không vì đối với một số người đây thực sự rất nhàm chán.Tôi thực sự cảm thấy may mắn khi không phải làm những điều đó.
Mọi người trong phòng thể chất nhiệt tình đến nỗi phát bệnh.
Mọi người chen chúc nhau trong một khu vực thiếu ánh.
Đèn sân khấu sáng lên, các câu lạc bộ đang biểu diễn để quảng bá cho câu lạc bộ của mình.
Tinh thần của các học sinh cũng rất cao, họ hét lên khi người trên sân khấu nói về thứ gì đó. Sự nhiệt tình này làm tôi cảm thấy bị áp đảo và một số người còn mang theo cả gậy phát sáng. (Sau đó, tôi biết rằng những thứ này được gọi là cyalume lightstick.)
Trong phần giới thiệu cảu câu lạc bộ cầu lông, tôi thấy Makoto đội chiếc mặt nạ ngựa và đứng đó thật không thể hiểu nổi. Tôi biết đã quá muộn để nói với hắn ta về điều này rồi. Các thành viên trong câu lạc bộ cầu lông cũng đang cười đùa về nó. Và bên cạnh tôi Arina còn đùa là, "Tôi nghĩ mình thích ăn sashimi ngựa."
Arina và tôi dựa lưng vào tường trong khi quan sát. Cô nàng trông có vẻ mệt mỏi.
"Cô muốn ra chỗ khác không?"
"Không sao. Tôi ổn."
Tôi hy vọng là đúng nhơ cô nàng nói.
Còn tôi thì đang lo lắng rằng phần trình diễn của cô nàng sẽ bị ảnh hưởng.
Tôi sẽ thử nghĩ xem sẽ làm gì.
Cách tốt nhất để trêu chọc cô nàng là ngồi hàng ghế trước. Cô nàng chắc chắn không muốn bị tôi nhìn thấy mà. Tôi chắc rằng cô nàng sẽ thấy sốc và ngã xuống. Và nếu nó xảy ra, tôi sẽ bế cô ấy lên và đặt cô nàng trở lại vị trí cũ.
Mọi người đang làm đúng theo kế hoạch nên mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi. Là người có liên quan nên tôi cảm thấy thật tốt vì nó diễn ra đúng như kế hoạch.
Phần khai mạc chuẩn bị kết thúc.
Nó kết thúc với một màn trình diễn của một ban nhạc. Cuối cùng, lễ hội bắt đầu với lời phát biểu bế mạc của hội trưởng Seki Jun.
"Chúng ta nên đi chứ?"
"Ừ."
Và với danh nghĩa là thành viên ủy ban kỉ luật, chúng tôi bắt đầu đi tuần tra lễ hội.