Một ngày trước lễ hội văn hóa.
Các lớp hầu như đang dành thời gian này để chuẩn bị nốt để sẵn sàng tham gia lễ hội vào ngày mai.
Mọi người trong lớp tôi mặc những phụ trang phục mà họ mang theo để hình dung được không khí của lễ hội. Tôi rất tôi vì mình sẽ làm một người giám sát nên không phải mặc những trang phục như vậy.
Một nhóm nữ sinh đang túm lại trò chuyện với nhau. Và những nam sinh khác có vẻ phấn khích khi liếc nhìn những bọn họ.
Đây chỉ là hình ảnh thu nhỏ của việc chăn nuôi trong vương quốc động vật.
Họ thể hiện tình cảm bằng cách giao tiếp bằng ánh mắt, giọng nói và cử chỉ. Tất cả đều nhằm mục đích sinh sản. Đó có lẽ là một chặng đường dài nhưng họ đang dần dần tiến đến gần đó.
Khi nghĩ về nó, không phải đồng phục cũng là một loại trang phục sao?
Đối với mọi người có lẽ dùng từ “cosplay” thì họ sẽ cảm thấy dễ hiểu hơn.
Những nữ sinh mặc lên những chiếc váy giống như là đang cosplay vậy, trông khá là dễ thương.
Chính cặp đùi lộ ra từ những chiếc váy đó đã thu hút ánh mắt của chúng tôi. Tôi không thể hiểu được sao họ lại thích mặc váy ngắn như vậy mặc dù trường có quy định là chiều dài váy phải đến đầu gối.Nó chắc chắn là họ đang cố để thu hút ánh nhìn từ người khác.
Giờ họ còn xinh đẹp hơn bình thường vì mặc những trang phục khác ngoài váy.Việc bọn nam sinh chú ý đến nó là điều không thể tránh khỏi
"Trông mày vô cảm thật đấy."
Takane Makoto nhận xét như thế khi thấy tôi.
Hắn ta mặc quần đùi cùng áo sơ mi aloha và đeo mặt nạ ngựa. Tôi có thể nhận ra hắn nhờ giọng nói, nhưng nếu không nhận ra có lẽ tôi đã bắn hắn bằng khẩu bazooka rồi. Nó thực sự cảm thấy như lễ hội rất đặc biệt vì nó cho phép những con quái vật như này xuất hiện.
“Tao đang cảm nhận về lịch sử hình thành của loài người qua hàng trăm năm. Tao chưa bao giwof nghĩ rằng mình có thể cảm nhận nó trong lớp này. "
"Đúng vậy, Sui, mày thật là kì quặc."
"May cho mày là tao không thể đánh mày ngay bây giờ."
Cái miệng con ngựa cơ động mỗi khi hắn ta nói.
Khuôn mặt của con ngựa không bao giờ thay đổi biểu cảm dù nó có nói gì, đáng sợ một cách kỳ lạ, khiến tôi phải nao núng khi nhìn vào nó. Đôi mắt đen của có nó không có tí cảm xúc nào hệt như Arina vậy.
"Mày đã mua mặt nạ ngựa đó?"
"Đúng vậy tao đã mua nó sau khi nói chuyện với mày. Aloha là của tôi. Cuối cùng thì mày cũng không mặc gì sao Sui? "
“Tao đoán là không vì tao còn phải giám sát mọi hoạt động ở lễ hội. Và cũng có thể tao sẽ đến đây với tư cách là một vị khách. "
“Phản ứng của mày làm tao cảm thấy khá nhẹ nhõm. Vì thì bạn nghĩ sao? ”
"Về cái gì?"
"Những cô gái. Ai là người dễ thương nhất? "
"Trong số tất cả các cosplayer?"
“Không phải rõ ràng là vậy sao !? Dường như đã có người đã tỏ tình trong lễ hội! Khi đang cosplay! Uuuu! ”
“Mày thấy căng thẳng à? Ngạc nhiên thật, chắc tao nên nấu cơm đậu đỏ thôi. "
"Phải đấy. Vậy mày nghĩ ai tốt nhất?! ”
"Có lẽ là Tsuru."
“Ồ! Niwatari Tsuru! Mày thật là tinh mắt đấy! ”
Tại sao hắn lại hành động như một lão già trong cửa hàng đồ cổ vậy?
“Cô ấy trông như một gal nhưng lại rất thông minh, điều này khiến cô ấy nổi tiếng với các chàng trai! Và trang phục của cô hôm nay là bộ quân phục một mảnh thời Trung cổ của Châu Âu. Màu đen và đỏ làm nổi bật sự quý phái và quyền lực của cô ấy! Thật tuyệt vời!"
"Oh."
“Cô ấy mua bộ đồng phục đó hay tự may nó? Không, nó không quá khó—
có lẽ Niwatari-san có thể làm được… ”
"Cô ấy không phải là đã mua chúng sao?"
"Huh? Đừng đi đến kết luận vội, Sui. Các cô gái đang cố gắng hết sức mình đấy”.
Tôi muốn nói rằng hắn là một kẻ biến thái, nhưng tôi thấy khá bối rối bởi sự đáng sợ của hắn ta.
"Xin lỗi. Tao quá nông nổi rồi. "
"Không sao cả. Tao đã khá nóng tình. Mặt nạ này đúng là quá nóng. ”
Có vẻ như tính cách Makoto thay đổi khi hắn đội cái mặt nạ ngựa này lên. Không giống như hắn sẽ trở nên bạo lực nhưng trông có vẻ mạnh mẽ hơn.
“Nếu thấy nóng thế sao mày không cởi nó ra đi.”
“Tao sẽ không cởi nó. Nếu cởi tao cảm thấy như mình đã thua cuộc vậy. "
Với ai?
"Cố hết sức đi. Ngựa-kun. Tao sẽ cho mày biết khi đến cuộc đua. "
"Hiểu rồi. Hãy đặt cược tất cả số tiền của mày cho tao ”.
"Ok ok."
Vì còn một số việc vặt nên tôi đã rời đi. Tôi nghĩ rằng hắn ta đã bỏ việc làm người và trở thành một nhân mã.
Khi tôi trang trí ở nơi cách khá xa Makoto, một cô gái đến bắt chuyện với tôi.
"Cậu có thể dành chút thời gian cho tôi được không?"
“Vẫn chưa quá muộn để mua bảo hiểm nhân thọ đâu”.
Chủ nhân của giọng nói đó là Mimori Ruka.
Cô ấy có bầu không khí của một người quý phái. Tôi nghĩ chúng tôi chỉ nói chuyện qua vài lần nhưng chúng tôi không có bất kì mối liên hệ nào. Tôi không biết cô ấy có phải thành viên của câu lạc bộ thư pháp hay trà đạo không. Tôi không nghĩ đến việc sẽ được cô ấy bắt chuyện nên có chút bối rối và nói gì đó như là bảo hiểm nhân thọ.
"Eh, bảo hiểm nhân thọ?"
"Lỗi tôi. Quên nó đi. Cậu cần gì từ tôi à? ”
Tôi vừa nghe Makoto nói về những thứ như bày tỏ, nên tôi đã nghĩ là “Sẽ ra sao nếu nó xảy ra?”.
Tôi ngay lập tức bóp nghẹt cái suy nghĩa đấy, tôi không còn muốn nuôi hi vọng nữa vì tôi đã một lần tổn thương vì nó.
Tuy nhiên, một khi đã nghĩ về nó thì khó có thể thể gạt nó ra khỏi đầu mình.
"Nó có liên quan—— đến tình yêu?"
Tôi cảm thấy hối hận vì thốt ra những lời ngu ngốc như vậy. Có một kẻ ngốc. Ngay chỗ này. Chính là tôi.
"Đúng vậy….."
Eeeeeeeeeeeeeeeeeehhhhhhhhhhhhhhh?!
Điều này là không thể! Tôi đã có tình yêu của mình. Ai đó hãy đâm kim vào bụng tôi đi và từ “tình yêu’ sẽ phun ra từ đó.
Bầu không khí trở nên quá ngọt ngào đối với tôi. Tôi muốn ăn một ít cá muối.
"Um, vậy chính xác nó là gì?"
"Tôi tin rằng Sui-kun là một người bạn thân của Makoto-kun, có đúng không?"
"Có thể nói vậy. Tôi và Makoto rất thân thiết. Chờ đã, không thể nào– ”
“Suỵt! Hãy im lặng, làm ơn….! ”
ÔI CHÚA ƠI
Makoto. Bây giờ không phải là lúc để mày đeo mặt nạ ngựa đâu.
Đó vẫn là một buổi chiều như bao ngày khác.Nhưng sau giờ học hôm nay các lớp học thường trống không, nhưng nhiều người lớp của tôi đã ở lại để kiểm tra lần cuối cho ngày mai.
Tôi thu dọn hành lí để chuẩn bị đi đến hội học sinh để họp lần cuối.
"Sui, mày đi ra ngoài sao?"
“Hm? Ahh. Hội học sinh tao sẽ đi xem qua mọi thứ lần cuối. ”
“Gotcha. Hy vọng ngày mai mày có thể vui vẻ ở lễ hội ”.
“Yup. Hãy khiến nó trở nên vui vẻ nào. "
–Mày định đeo cái mặt nạ ngựa trong bao lâu vậy….?
Một lễ hội tốt.
Đúng vậy, tôi hy vọng nó sẽ là một lễ hội tốt đẹp.
Khi tôi bước vào phòng của hội học sinh, tôi cảm thấy dẹjà vu.
Cô nàng lại một lần nữa ngồi đợi tôi.
Khi tôi ngồi vào chỗ của mình, Arina lấy tay chọc tôi.
"Cậu còn chậm hơn một con rùa."
Cô ấy đầu độc tôi bằng một lời thì thầm. Tại mọi người đến sớm quá đấy chứ.
Sekijun - xin lỗi, lỗi tôi. Seki Jun, hội trưởng hội học sinh lại một lần nữa bắt đầu cuộc họp. Tôi không thể nào nhớ được những thứ đó vì trong đầu tôi đang suy nghĩ về một việc khác.
Arina và tôi đã có một cuộc nói chuyện để nhanh chóng xác nhận lại thời gian và thủ tục tuần tra ngày mai với tư cách là thành viên ủy ban kỉ luật tạm thời. Tất cả đều khá dễ hiểu.
“Tôi sẽ ở làm một mình trong khi diễn ra buổi trình diễn thời trang của Arina. Hãy yên tâm. ”
"Tôi hiểu rồi."
"À, tiện đây thì cô có nhớ Takane Makoto không?"
"Động vật có vú? Một loài bò sát? Tôi không biết nhiều về các loài chim, nên tôi không thể trả lời được. "
“Tôi không biết sao cô lại nghĩ được như vậy… hắn ta đã từng tỏ tình với cô. Hắn là thành viên câu lạc bộ cầu lông và khá thân với tôi. "
“Ahh–…”
“Nếu cô không muốn nhớ lại thì cũng chẳng sao.”
"Có gì sao?"
“Thì là một cô gái cùng lớp tôi tên là Mimori Ruka, và có vẻ như cô ấy đang yêu Makoto.”
"Tôi hiểu rồi."
“Và cô ấy đã yêu cầu tôi, với tư cách là một người bạn của Makoto giúp đỡ việc này.”
"Tôi hiểu rồi."
“Cô ấy hỏi liệu tôi có thể giúp cô ấy tiếp cận Makoto được không.”
"Tôi hiểu rồi."
“Nó là thế đấy. Vậy cô nghĩ tôi nên làm gì? ”
"Tôi không biết. Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu nhốt hai người họ vào trong phòng tắm? ”
"Cô đúng là một kẻ hư hỏng."
"Không, tôi không phải. Cậu đang tưởng tượng cái gì vậy, đồ ngốc. Đi chết ngay đi ”.
"Tôi xin lỗi."
Thật đáng sợ khi nghe cô nàng nói vậy mà không thay đổi sắc mặt. Đôi mắt ấy như là cánh cổng địa ngục vậy.
“Tôi đã muốn tìm lời khuyên từ Arina-san, một chiến binh 100 tuổi. Tôi muốn giúp Ruka ”.
“Thật là buồn. Hãy tự mình làm đi. ”
“Thật khó để họ có thể làm họ gặp nhau một cách tự nhiên nhất. Sẽ không tốt nếu Makoto cảm thấy không thoải mái. Xin hãy cho tôi mượn trí tuệ của cô, Arina-sama. ”
“Tôi không thể. Tôi cũng không biết phải làm gì. Chỉ cần xuôi theo dòng chảy thôi."
“Nếu Arina-sama nói như vậy, thì tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi sẽ xem xét những gì tôi có thể làm. "
"Tôi hiểu rồi."
Tôi đã nghĩ đến việc hỏi Shirona, nhưng mọi thứ vẫn rất khó khắn. Tôi thậm chí không thể bắt đầu cuộc nói chuyện một cách bình thường.
Không có lựa chọn nào khác ngoài việc để nó xuôi dòng, như Arina đã nói.
Cuộc họp của hội học sinh nhanh chóng kết thúc.
Một người đã quay lại để giúp đỡ lớp mình. Nên tôi có lẽ cũng nên về lớp.
Số lượng đã giảm đi, nhưng vẫn còn một số người ở lại. Đặc biệt là những người lo liệu hậu trường cùng một con nhân mã.
Dường như không còn việc gì phải làm, vì vậy tôi bảo lãnh cho con nhân mã và rời đi.
Ngày mai sẽ là một ngày vất vả đây.