"Mọi việc như nào rồi? Việc ở hội học sinh ấy. ”
Đã ba ngày kể từ khi tôi bắt đầu giúp đỡ hội học sinh. Chính xác hơn là đã ba ngày kể từ khi Saeki Shiho đưa tôi đến chỗ ủy ban điều hành.
Trong ba ngày qua, tôi đã phải đi lại giữa hội học sinh và ủy ban điều hành sau giờ học. Tuy nhiên, nó cũng không quá khó.
“Cũng khá thú vị.”
Tôi trả lời Niwatari Tsuru, thư ký của hội học sinh.
Hội học sinh thực sự khá thú vị. Đây là nơi sẽ tham gia toàn bộ mọi sự kiện, nên sẽ là cơ hội tốt để tôi học hỏi bằng cách tìm hiểu về các câu lạc bộ, tổ chức cộng đồng và hội đồng quản trị mà tôi không thể tham gia.
“Mình rất vui vì cậu nghĩ vậy. Có rất nhiều người nghĩ hội học sinh là một nơi kì quái, nên mình đánh giá cao suy nghĩ của cậu ”.
Tsuru nói đúng, hình ảnh của hội học sinh đối với tôi đã thực sự thay đổi .
"Nhưng tôi không nghĩ mình sẽ muốn tham gia."
"Đúng nhỉ. Mình cũng không muốn tranh cử. Fufu. "
"Cậu định làm gì hôm nay?"
“Tôi sẽ kiểm tra xem đã mượn bao nhiêu tài liệu và công cụ. Với cô gái bên cạnh tôi. ”
Arina đồng ý với vẻ mặt ủ rũ.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu nào.”
Tôi và Arina quyết định quay lại làm việc sau khi nghỉ ngơi trong phòng hội học sinh.
Các thành viên của hội học sinh đang tập trung làm những tấm áp phích để quảng bá. Tôi đã nghĩ rằng Tsuru sẽ quay lại làm việc với tấm áp phích, nhưng cô ấy lại bảo là cô ấy sẽ đi theo để quan sát chúng tôi.
"Tsuru, công việc của cậu ổn chứ?"
"Vâng. Mình làm xong rồi. Mình không có khiếu thẩm mĩ nên sẽ để lại việc đó cho họ. Mình hay tập trung vào những thứ nhỏ nhặt lắm ”.
Cô ấy có thể trông giống như một gal, nhưng cô ấy là một trong những cô gái thông minh nhất trường. Cô ấy có thể trông ngớ ngẩn, nhưng bạn sẽ nhận ra cô ấy thông minh như thế nào nếu nói chuyện với cô ấy. Kiến thức và cách nhìn nhận của cô ấy rất sâu sắc đến mức khó hiểu. Đó là lí do nói chuyện với cô ấy rất thú vị.
"Ngạc nhiên thật. Cậu là người giỏi nhất khối và là cô gái xinh đẹp nhất trong lớp. Làm sao có chuyện phi lí như vậy được? ”
"Cậu thì là người lập dị số một trong lớp chúng ta đấy."
“Ai, tôi sao? Tôi nằm trong top ba à? "
Tsuru cười khúc khích.
Như mọi khi, Arina vẫn tỏ ra coi thường tôi và gọi tôi là kẻ lập dị. Đó là điều bình thường mà.
Vào thời điểm như thế này, tôi sẽ rất vui nếu cô nàng nói: “Không! Sui là một người rất tuyệt vời! ”
"Tôi sẽ nghiền nát đôi mắt của cậu."
Điều đó là không thể, tống tiền mới là việc mà cô nàng thích làm. Nghĩ lại thì tôi chứ bao giờ thấy Arina gọi tôi bằng tên. Cả Sui và Sakaki đều không. Đó là ‘cậu’ hoặc ‘con mọt ăn thịt’. Sự phân biệt đối xử này là gì vậy? Mặc dù cô nàng gọi Shirona và Tsuru bằng tên của họ. Tôi cũng là một người Nhật Bản có tên họ đàng hoàng mà.
Chúng tôi hướng đến phía nhà kho sau khi rời phòng hội học sinh.
Tôi dẫn đầu, còn Tsuru và Arina đi phía sau. Chúng tôi đi theo đội hình tam giác.
Tôi đã bị sốc khi nhận ra nó.
Ở phía sau, Tsuru và Arina đang nói chuyện thân mật. Đây là loại thiên tai nào vậy? Đôi khi Arina có phản bác nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp. Tsuru đang mỉm cười hạnh phúc. Tôi nhìn lại và thấy hai người đó đang nói chuyện chứ không phải là một đoạn ghi âm được phát lại.Thực sự là Arina đang nói chuyện à.
Cô nàng sẽ thành một con người tồi tệ mỗi khi chúng tôi nói chuyện, nhưng với Tsuru thì không. Tôi sợ hãi khi thấy Arina, người luôn lạm dụng tôi đã thành công trong việc tiếp xúc với người bình thường. Đó là một dấu hiệu cho thấy thế giới đang dần đi đến hồi kết .
Khi đến nhà kho, việc đầu tiên tôi làm là bật đèn. Nơi này có rất nhiều bụi nên sẽ phải mở cửa sổ với cửa ra vào. Các cô gái bắt đầu ho, và một cô gái với cái lưỡi có độc nói với tôi: “Làm ơn hãy hút hết mọi thứ vào bụng cậu đi.” Tất nhiên là tôi sẽ phớt lờ cô nàng. Vì tôi đếch có phải là cái máy hút bụi.
"Bắt đầu kiểm đếm nào. Tsuru hoặc Arina, hãy đọc danh sách cho tôi. ”
"Được rồi. Arina-san, đây. Mình sẽ đọc cái này. "
Tsuru đưa một trong hai danh sách cho Arina.
Tôi quyết định là mình sẽ tư làm vì thật sự là không ổn nếu để các cô gái bê những vật nặng ở một nơi đầy bụi bẩn như này.
“Vậy thì mình sẽ đọc trước. Mười hai cái muôi, chín cái thớt ”.
"Đã rõ."
Tôi tìm thấy những cái rổ nhựa nơi các dụng cụ nấu ăn xếp lộn xộn và lấy chúng ra.
“Mười hai cái muôi, chín cái thớt. Nó ở đây."
"OK, kiểm tra, kiểm tra nào."
Tiếp theo là Arina.
"Năm cây gỗ, mười bộ tuốc nơ vít."
"Ok,ok. Năm cây gỗ, một bộ tuốc nơ vít, hai bộ tuốc nơ vít…. mười. Được chưa."
"Đáng ngạc nhiên thật. Cậu có thể đếm sao."
"Thật à? Tôi cũng có thể làm toán đấy. Cô có thể đọc tất cả các chữ cái trong bảng chữ cái không? ”
Tôi bắt đầu đếm các dụng cụ. Tsuru và Arina thay phiên nhau đọc danh sách, và tôi tiếp tục tìm kiếm.
Tôi thích thú với sự tương phản giữa Tsuru, người ngồi xếp bằng hai chân một cách thanh lịch, và Arina, người ngồi khoanh chân và tỏ thái độ trich thượng.
Tsuru nữ tính và thanh lịch, trong khi Arina thông minh, xinh đẹp nhưng cũng rất đáng sợ. Trông thật hài hước mà.
Trong khi đang ngoan ngoãn nghe những gì họ nói như một cỗ máy, tôi tìm thấy một thứ khá thú vị.
"Ồ, đây là một bức ảnh từ lễ hội năm ngoái."
Đây là một bức ảnh nhóm có phần hơi mờ. Đó là một nhóm nhỏ nên có thể là một câu lạc bộ hoặc một lớp học.
Bức ảnh chụp Mine Aki-senpai.
Cô ấy là người mà tôi quan trong ủy ban y tế khi tôi còn là học sinh năm nhất. Cô ấy thích pha trò và chúng tôi rất hợp nhau.
Aki-senpai cũng học cùng trường sơ trung với Arina.
"Này, cho mình xem với."
Tôi đưa bức ảnh cho Tsuru.
Arina cũng dựa vào để xem nó.
Arina cau mày khi nhìn thấy nó. Cô nhăn mày lại như thể vừa nhìn thấy một thứ gì đó đáng sợ vậy.
"Có chuyện gì vậy, Arina?"
Rõ ràng là có gì đó đã xảy ra. Arina nhắm một mắt trả lời.
"Xin lỗi, nhưng tôi muốn về trước."
“Có chuyện gì vậy, Arina-san? Cậu cảm thấy mệt sao?"
"Không, tôi ổn, nhưng tôi cần về nhà bây giờ."
"Được chứ. Hãy cho mình biết nếu cậu cần bất cứ thứ gì."
Arina đưa danh sách của mình cho Tsuru và cúi chào tôi. Điều đó không giống cô nàng chút nào, không phải cô nàng vừa cúi chào tôi sao.
Arina nghỉ học hai ngày sau đó.