Vũ Di Đình chọn bàn một người, ngồi ở vị trí góc khuất trong nhà hàng. Nàng chọn mặc bộ y phục tối màu đơn giản nhất nhằm tránh gây sự chú ý.
Đúng giờ tối, thang máy ở cửa, từ bên trong bước ra là một nữ nhân xinh đẹp kiều diễm, dáng đi thướt tha tựa như tiên nữ giáng trần, bộ váy đỏ xẻ tà lộ ra một bên đùi trắng tinh thon gọn càng khiến người kia tăng thêm phần quyến rũ. Vũ Di Đình nhận ra đa số nam nhân ngồi đây cùng phu nhân cũng đều phải lén lút ngoái đầu ngắm nhìn mỹ nhân này, trong lòng nàng thầm khinh bỉ họ một phen, nhưng thật ra cũng nên thông cảm cho họ, vì thực tế nữ nhân kia có một loại vẻ đẹp mê hoặc rất kỳ lạ, khiến phàm phu tục tử không thể chối từ.
Điều đáng nói ở đây, từ phía sau mỹ nhân kia bước ra, chính là Trương Nhã Thư khôi ngô tuấn tú trong bộ vest đen tuyền lịch lãm.
Vũ Di Đình nắm chặt hai tay, hận không thể nghe họ cùng nhau nói gì, hai người trước mặt dường như rất vui vẻ sảng khoái, khóe môi đều cong cớn đậm ý cười, hoàn toàn không để ý đến những người chung quanh.
Không biết có phải nhầm lẫn hay không, mà Vũ Di Đình nhìn thấy trong ánh mắt của Trương Nhã Thư chính là nồng đậm tình ý và tràn đầy năng lượng, hoàn toàn khác với vẻ mặt mệt mỏi ảm đạm những lúc tan ca về nhà.
Đĩa thức ăn trên bàn, Vũ Di Đình thậm chí không động đến, chỉ tận lực tập trung theo dõi hai đối tượng kia, cho đến khi họ ăn uống no nê và chuẩn bị rời đi, nàng cũng lén đứng dậy bám theo.
Vũ Di Đình thậm chí còn không ngờ rằng, Trương Nhã Thư đưa nữ nhân trẻ đẹp kia vào khách sạn. Di Đình đứng nép phía sau cầu thang, lắng nghe hai người kia trò chuyện trước cửa phòng, từng giây từng phút căng thẳng trôi qua khiến nàng ngột ngạt khó thở, trên mặt bắt đầu giàn giụa nước mắt, lồng ngực cơ hồi nhói lên rồi lặng đi, đầu óc oang oang không thể nghe được điều gì, cho đến khi nhìn thấy Trương Nhã Thư đặt một nụ hôn lên gò má nữ nhân kia, trước mắt Vũ Di Đình phút chốc hóa thành một khoảng không tối đen mờ mịt, cơ thể nàng trở nên nhẹ hẫng.
Trong mê man, Vũ Di Đình nghe được thanh âm ai đó rất quen thuộc không ngừng gọi tên nàng. Nhưng Vũ Di Đình thật sự không còn chút sức lực, nàng không thể nghĩ ra giọng nói này là của ai, cứ thế phó mặc cho số phận, dần dần chìm vào giấc ngủ.
___________
"Di Đình? Di Đình?"
Trương Nhã Thư nắm chặt bàn tay của Vũ Di Đình, hai mắt đỏ hoe chưa kịp khô lại bắt đầu đẫm lệ.
Mí mắt Vũ Di Đình nặng trĩu, nàng khó khăn mở mắt, chưa đủ tỉnh táo để biết chuyện gì vừa mới xảy ra.
"Không sao. Bác sĩ nói cả chị và thai nhi đều không sao. Ơn trời..."
Trương Nhã Thư đặc nghẹn trong cổ họng, thì thào tiếng được tiếng mất.
"Di Đình, cũng may mắn có người kịp thời phát hiện chị ngất xỉu ở cầu thang bộ, nếu chậm trễ một chút, chúng ta đã không thể cứu được con."
"Con chúng ta không sao thì tốt rồi..."
Vũ Di Đình thều thào, hai tay sờ lên trước bụng, nàng nhắm mắt lại, dường như có điều hồi tưởng.
"Tại sao chị lại có mặt ở nhà hàng Kim Long?"
Trương Nhã Thư thật lòng không muốn tra hỏi, nhưng là vì nàng không chịu được tình cảnh này, nàng không muốn những hiểu lầm không đáng có xảy ra khiến cả hai lâm vào bế tắc. Huống hồ nàng có cảm giác chính vì mình, Vũ Di Đình mới trở nên như vậy. Đối với Nhã Thư, nếu như muốn giải quyết mọi việc ổn thỏa, cách tốt nhất là hãy cùng nhau thành thật.
"Tôi trông thấy em ôm hôn một nữ nhân."
Hơn những gì Trương Nhã Thư yêu cầu, Vũ Di Đình không những chỉ thành thật, mà còn trực tiếp đi vào vấn đề.
"Chị theo dõi em?"
"Tôi có cảm giác không an tâm. Trực giác của tôi rất nhạy, tôi cảm thấy gần đây em thay đổi...", Vũ Di Đình nói, không phải nàng theo dõi Nhã Thư vì muốn bắt quả tang tại trận, nàng chỉ muốn tận mắt mình nhìn thấy sự thật rằng Nhã Thư không hề lừa dối, để tự mình biện minh cho sự trong sạch của Nhã Thư. Nhưng kết quả mà Di Đình nhận được, rốt cuộc cũng là làm tổn thương chính mình.
Trương Nhã Thư vừa định mở lời, cùng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh mở ra.
"Nữ nhân mà chị nhìn thấy, có phải là em không?"
Vũ Di Đình không thể tin vào mắt mình, nàng nhíu mày, muốn nhìn cho rõ hơn. Đây chính là nữ nhân mà nàng nhắc đến, nhưng tại sao lại ở nơi này, rốt cuộc là người này có quan hệ gì với Nhã Thư?
"Ba. Mẹ. Quách Thuyên."
Trương Nhã Thư lên tiếng chào, sau đó đứng dậy tìm ghế ngồi cho mọi người.
"Di Đình, con không sao chứ?", hai vị lão nhân hối hả hỏi thăm tình trạng của Vũ Di Đình, cả hai người từ lúc nghe tin con dâu gặp chuyện đến bây giờ liền không ngừng lo lắng.
"Con ổn...", Vũ Di Đình nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt không nén được nhìn sang người được Nhã Thư gọi là Quách Thuyên.
"Con phải nên chú ý sức khỏe của mình chứ. Giữ một hài tử ở trong bụng không phải là chuyện dễ dàng gì. Con không nên tự mình ra đường mà không có ai đi cùng, xã hội bây giờ thật sự rất nguy hiểm a.", Quách Thanh Nhã liên tục dặn dò, bà liếc mắt qua Trương Nhã Thư, biết chắc chắn Nhã Thư là người hiểu rõ sự tình, liền làm một dấu hiệu cho nàng một cơ hội tự giác khai báo.
Trương Nhã Thư hiểu ý mẫu thân, liền ngồi xuống bên cạnh Di Đình.
"Con không ngờ Di Đình đi theo con đến nhà hàng Kim Long, còn nhìn thấy con ôm hôn Quách Thuyên, có lẽ vì bị kích động, cộng thêm cơ thể đang mang thai yếu ớt, vì vậy mà ngất xỉu."
"Trời ạ...", Quách Thanh Nhã đưa tay sờ trán, lúc này đã hiểu ra sự việc, bà đưa tay ra hiệu cho Quách Thuyên đến gần.
"Đây là Quách Thuyên, cháu ruột của mẹ, em họ của Nhã Thư, vừa từ nước ngoài trở về, có nguyện vọng cùng Nhã Thư mở nhà hàng Kim Long, trong đó có một nửa là cổ phần của Nhã Thư, vì thế hai đứa mới hẹn hò nhau ăn tối, chúng thân thiết với nhau từ nhỏ đến lớn, ôm hôn cũng là chuyện bình thường. Mẹ có thể đem danh dự của mình ra bảo đảm, hai nhóc con này chắc chắn là không có quan hệ bí mật gì."
Vũ Di Đình như đứng hình, quai hàm đông cứng, không biết tình huống này là như thế nào nữa.
Trương Tấn Uy từ nãy đến giờ đứng yên một bên thu thập thông tin, lúc này dường như không nhịn được tức giận nữa, bắt đầu lên tiếng.
"Nhã Thư, đã biết Di Đình mang thai, thì làm gì cũng phải nghĩ đến Di Đình chứ? Phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, chỉ một sự thay đổi của con cũng sẽ dễ khiến Di Đình sinh ra suy nghĩ vẩn vơ, ảnh hưởng không tốt đến đứa bé. Nếu ngay từ bây giờ con không cẩn trọng, thì sau này đừng hối hận chuyện gì. Bản thân mình tốt nhất là đừng để cho người mình yêu thương phải lo lắng. Hiểu không?"
Trương Nhã Thư tròn mắt ngạc nhiên nhìn Trương Tấn Uy, đây dường như là lần đầu tiên nàng nghe ba mình nói những chuyện thiên về cảm xúc như thế, hơn hết cũng là lần đầu tiên nàng thấy ba thật sự lo lắng cho Vũ Di Đình.
"Vâng. Con sẽ rút kinh nghiệm, sẽ hết sức cẩn thận."
Trương Nhã Thư xoay người, một tay nắm tay Vũ Di Đình, tay còn lại khẽ vuốt ve trước bụng người yêu.
"Di Đình, dạo gần đây em vì công việc bận rộn quá mà đã vô tình khiến chị buồn lòng, em thật sự xin lỗi."
Vũ Di Đình nghẹn ngào, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận vì đã nghi ngờ những chuyện vặt vãnh, nhưng vì nàng ngại ngùng không dám nói gì, chính là không quen nói lời ngọt ngào trước mặt nhiều người. Những người còn lại hiểu ý, dần cũng tìm lý do để rời khỏi, trả lại riêng tư cho nàng và Nhã Thư.
Căn phòng lại trở về trạng thái yên ắng như lúc đầu.
Vũ Di Đình nhìn Trương Nhã Thư đang chăm chú thổi nguội cháo trắng cho mình, trong lòng dâng lên xúc động, hình ảnh này gợi nàng nhớ về những kỉ niệm ngày xưa ùa, khiến tâm tình phút chốc ngập tràn thư sướng.
"Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ em. Tôi chỉ là sợ em ghét bỏ. Tôi biết mình mang thai trông không đẹp chút nào. Da mặt thì khô rát, vùng bụng và đùi thì bị rạn nứt, trông rất khó coi..."
Trương Nhã Thư cặm cụi đút từng muỗng cháo cho Vũ Di Đình, ánh mắt nồng đậm cưng chiều nhìn người yêu.
"Chị là người phụ nữ mang thai quyến rũ nhất em từng thấy, làm sao có thể ghét bỏ?"
Vũ Di Đình cười cười, nhận ra bản thân là tuýp người rất dễ toại nguyện, chỉ cần người yêu khen ngợi một tiếng cũng cảm thấy trong lòng vui sướng.
"Con gái, con có thấy mẹ con hiện tại rất xinh đẹp không aaa?", Nhã Thư ghé sát bụng của Di Đình, hớn hở cười nói, giọng nói thậm chí thêm vào một tí ngữ điệu của trẻ con.
Đứa bé trong bụng như thể hiểu được lời Nhã Thư, liền ra sức đạp thật mạnh, làm Vũ Di Đình khá đau.
"Haha. Chị thấy đấy, ngay cả con gái cũng đồng tình nhé."
Vũ Di Đình sau đó liên tục được Trương Nhã Thư chọc cười, hài tử trong bụng cũng vui vẻ quơ tay múa chân, cả căn phòng ngập tràn sinh khí.
Trương Nhã Thư ngẩn ngơ nhìn người yêu nở nụ cười, vẫn là nụ cười thanh khiết như đóa hoa bạch liên, qua bao nhiêu năm cũng không hề thay đổi, thậm chí còn thêm phần sắc sảo câu hồn, khiến bản thân nàng không tự chủ mà ngắm nhìn mê say.