Sáu tháng sau.
Đêm thứ ba trong tuần, Trương Nhã Thư về nhà lúc nửa đêm trong tình trạng say khướt, quần áo xộc xệch, mặt mũi đỏ hoe vì rượu, bước đi loạng choạng ngã lên ngã xuống, miệng thì lầm bầm chửi đổng mấy tên giám đốc của công ty đối tác đã chuốc mình say thành dạng nửa người nửa quỷ.
Đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy Vũ Di Đình đang nằm xoay lưng, xung quanh thì tối om, Nhã Thư không đoán được người vợ đáng kính của mình đã ngủ chưa, dù sao thì say xỉn cách mấy cũng vẫn phải chừa một phần tỉnh táo để sợ vợ, hơn nữa không muốn làm kinh động mỹ nhân nghỉ ngơi, liền rón rén tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ xiêm y gọn gàng, nhẹ nhàng đặt lưng xuống giường, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dường như tác dụng của rượu quá mạnh, làm Trương Nhã Thư trằn trọc khó ngủ, còn có chút đau đầu, nàng không ngừng cựa quậy, đây chính là dấu hiệu báo cơ thể đang muốn đòi hỏi thứ gì đó.
Cơ thể tự nhiên nóng lên như lửa đốt, Nhã Thư bắt đầu bực dọc, liền quyết định cởi phăng áo ngủ.
Vài phút sau, cơ thể lại chuyển sang lạnh buốt, buộc Nhã Thư phải lồm cồm bò dậy mặc áo ngủ vào.
Vài phút nữa trôi qua, toàn thân bỗng dưng bốc hỏa, mồ hôi Nhã Thư ướt đẫm áo ngủ, làm nàng phải ngồi dậy cởi ra lần nữa.
Lần này, Nhã Thư quyết định chui luôn vào trong chăn cùng người yêu, hành động này vô tình đánh thức Vũ Di Đình.
"Um... Nhã Thư?", Di Đình mệt mỏi lên tiếng.
"À... em đây, vợ yêu.", Nhã Thư sợ toát mồ hôi hột, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bàn tay muốn nắm lấy tay của Di Đình đang để trước ngực, như thế nào lại nhầm lẫn nắm trọn một bên ngực đầy đặn của người kia.
"Em...", Vũ Di Đình bất ngờ bị đột kích, nàng sởn hết gai ốc, như thế nào tên biến thái kia vẫn duy trì nắm chặt, thậm chí còn xoa xoa nắn nắn, lực đạo khá mạnh, làm nàng có chút đau.
Mùi rượu trên người Nhã Thư thấp thoáng phía sau cần cổ, Vũ Di Đình liền nhanh chóng hiểu ra sự tình.
Tên ngốc này, ăn chay sáu tháng, có lẽ bây giờ nhịn hết nổi rồi.
Trương Nhã Thư thân thể không một mảnh vải, không biết là vô thức hay cố tình, càng lúc càng áp sát vào người Vũ Di Đình, bàn tay như thể bị mất kiểm soát, sờ soạng lung tung.
Vũ Di Đình cảm thấy không khí này thập phần quỷ dị, những nụ hôn đầy ái tình của Nhã Thư đặt lên lưng và cổ khiến cơ thể nàng bắt đầu có phản ứng, liền lên tiếng can ngăn trước khi quá muộn.
"Nhã Thư... đừng làm thế."
Trương Nhã Thư rõ ràng là có nghe Di Đình nói, nhưng là không thể dừng lại, nàng bị bức đến mù quáng.
"Nhã Thư... đừng làm kinh động con chúng ta."
Trương Nhã Thư trong mơ hồ nghe được một đại từ đặc biệt, tiềm thức nói cho nàng biết rằng điều này thật sự quan trọng. Cảm hứng đột ngột bị đình trệ bởi lý trí, tứ chi thả lỏng, Nhã Thư thở một hơi dài ngao ngán, miễn cưỡng xoay lưng ôm gối, buộc mình phải ngủ, nếu không, chỉ sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà làm chuyện không hay.
Hơi thở này của Nhã Thư ngược lại khiến Di Đình trong lòng khó chịu, nàng bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, cho đến khi trong bụng nhói lên một đợt thật đau, nàng cắn răng chịu đựng, sau đó đưa tay vuốt ve bụng mình, cảm nhận được phần hạnh phúc lan truyền trong toàn cơ thể, Vũ Di Đình nở nụ cười mãn nguyện.
Đối với nàng và Trương Nhã Thư, đứa bé này chính là phép màu do cao sanh ban tặng. Khoảnh khắc nhận được kết quả mang thai thành công, Vũ Di Đình vui mừng đến bật khóc, cảm giác mang trong người một sinh linh bé bỏng chính là điều tuyệt vời nhất mà nàng có được trong đời. Mỗi một ngày trôi qua, cảm nhận được đứa bé dần phát triển trong cơ thể mình, từng cú vặn người, cuộn mình, đấm đá, hay thậm chí là nấc cục, trong lòng Di Đình vô vàn xúc động, nàng hồi hộp ngóng trông từng ngày cho đến khi hài tử chào đời, để được bế bồng kết tinh tình yêu của nàng và người mà nàng yêu thương nhất.
Thế nhưng hạnh phúc lúc nào cũng gắn liền với việc lo sợ đánh mất đi hạnh phúc. Phép màu chỉ có thể đến một lần duy nhất, cho nên Vũ Di Đình biết nàng cần phải đặc biệt quý trọng cơ hội này. Bởi đơn giản hài tử này không chỉ đơn thuần là tình yêu, mà còn là sinh mệnh của chính nàng.
_______
"Vợ yêu, em đi làm đây!", Trương Nhã Thư gặm vội lát bánh mì sandwich, gấp gáp khoác áo vest chạy ra ngoài.
"Chiều nay tranh thủ về nhà sớm nhé! giờ tối nay chúng ta có hẹn khám thai định kỳ!", Vũ Di Đình gọi với theo.
"Hảo a! Đã rõ!"
Nhìn Trương Nhã Thư hối hả lái xe đi khuất, Vũ Di Đình cảm giác trống vắng tột cùng.
Vốn dĩ thời gian gần đây, Nhã Thư liên tục đi sớm về trễ, cũng không còn thói quen hôn nàng trước khi rời khỏi nhà, khiến Di Đình không khỏi lo lắng, dần dần trong đầu hình thành suy nghĩ bị thất sủng. Nhưng đáng lẽ, trong thời gian này, nàng không nên suy nghĩ linh tinh, tránh việc làm động đến thai nhi, hơn nữa, Trương Nhã Thư đối với nàng trước sau đều chung thủy, bao nhiêu năm qua chẳng lẽ nàng còn không biết.
Vũ Di Đình đóng cửa, quyết định pha một ly sữa nóng, sau đó lên phòng đọc tạp chí, ổn định tâm tình.
Chẳng biết có phải ông Trời thích trêu người hay không, vừa hay chủ đề của tạp chí Gia đình tuần này chính là "Bí kíp giữ chồng thời thai nghén"!!??
Tim Vũ Di Đình tăng lên một nhịp, nàng lướt qua từng trang một, mỗi chủ đề đều được in đậm màu đỏ rất chói mắt, nội dung đều được xác nhận chia sẻ bởi những chuyên gia giữ gìn hạnh phúc gia đình, bao gồm những nhà tâm lý học và luật sư dồi dào kinh nghiệm.
Vũ Di Đình xem tựa đề trang đầu tiên, xém chút nữa là phun hết ngụm sữa trong miệng ra ngoài.
"Chồng đẹp trai, thiếu gì gái tán!" !!???
"Văn phong này nghe có vẻ hơi thô thiển... Thật là...", Vũ Di Đình tặc lưỡi, quyết định trực tiếp qua trang thứ hai.
"Các chủ tịch tập đoàn giàu có lắm tài nhiều tật, mèo mả gà đồng!"
"Gì thế này? Có phải quá quy chụp hay không đây?", Vũ Di Đình miễn cưỡng lướt qua trang thứ ba.
"Người phụ nữ xấu xí nhất chính là khi mang thai."
Vũ Di Đình đến đây thì bắt đầu phát hỏa, đây là tạp chí Gia đình mà, sao lại có cảm giác như đang khuyến khích chia rẽ vậy? Nàng trở nên mất kiên nhẫn, thuận tay đọc lướt qua tất cả các chủ đề có trong quyển tạp chí.
"Dấu hiệu chồng ngoại tình: . Đi sớm về trễ."
"Dấu hiệu chồng ngoại tình: . Không còn mặn nồng âu yếm."
"Dấu hiệu chồng ngoại tình: . Nhu cầu sinh lý không được vợ đáp ứng đầy đủ."
"Lời khuyên: . Theo dõi chồng."
"Lời khuyên: . Đánh ghen."
"Lời khuyên: . Thà giết lầm còn hơn bỏ sót."
"Chúc các bạn hạnh phúc viên mãn!"
!!!
Đến đây, hài tử trong bụng tay chân vung đạp mạnh mẽ, như thể muốn đứng ra ủng hộ mẹ mình. Vũ Di Đình lấy tay xoa bụng, thầm nghĩ sẽ không để hài tử phải chịu bất kỳ ủy khuất nào, nàng thất thần một hồi, trong đầu dường như đã dự tính rất kỹ lưỡng, liền quyết định cầm điện thoại lên, gọi cho một người.
"Alo? Văn phòng đại diện công ty Trương Lân xin nghe!"
Giọng nói trong điện thoại truyền đến ngọt ngào êm tai, nhất định là của một nữ nhân trẻ tuổi, chẳng khác nào nhân tố đổ dầu vào lửa cho cảm xúc của Vũ Di Đình ngay lúc này.
"Tôi là Vũ Di Đình, cần biết lịch hẹn chi tiết của chủ tịch Trương trong tháng này."
Lời nói kiên định đanh thép, rõ ràng là không cho đối phương có cơ hội từ chối, không ai khác ngoài phu nhân của chủ tịch Trương.
"Vâng, tôi sẽ liên hệ cho thư ký của chủ tịch Trương, cô ấy sẽ lập tức gửi đến."
Đầu dây bên kia cúp máy, chưa đầy ba phút sau, máy tính của Vũ Di Đình hiện lên thông báo trong hộp thư điện tử.
Vũ Di Đình đọc thật kỹ những cuộc hẹn của Trương Nhã Thư, trước đây cũng đã từng làm thư ký cho người kia một khoảng thời gian khá lâu, nàng tất nhiên biết đâu là các đối tác quen thuộc của công ty, và đâu là những 'đối tác' đáng ngờ.
Trước mắt thình lình lóe lên tia sáng, bằng giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén của một thai phụ, tất cả nghi ngờ của Vũ Di Đình đều đổ dồn vào một dòng chữ in đỏ trên màn hình.
Hôm nay //. pm. Quách Thuyên. Nhà hàng Khách sạn Kim Long.