Type: thienyet
Ngày Mười hai tháng Giêng, theo lệ, Phong Lưu mời thái phu nhân đến sơn trang có suối nước nóng. Nhị phu nhân ở lại trông coi nhà cửa. Vì bụng mang dạ chửa không thích hợp ngâm nước nóng nên Hướng thị không đi, tam gia Phong Nhạc xin thái phu nhân cho ở lại phủ chăm sóc cô ta. Một mình Đỗ Tình Lam đưa Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi đi, đỡ phải nhìn thấy cảnh nhức mắt. Tứ phu nhân Thương Nhược Văn lại ốm nên lần này chẳng có mấy người đi.
Vì từ Tết tới giờ, sức khỏe của thái phu nhân luôn không tốt, ốm lên ốm xuống nên Thanh Hề xin đi cùng xe với bà để tiện chăm sóc. Thực ra trong lòng nàng vẫn kiêng dè chuyện xảy ra trên xe lần trước.
Tuy bình thường Phong Lưu có vẻ oai phong, nghiêm túc nhưng trong chuyện vợ chồng thì lại có nhu cầu rất cao, sở thích rất đa dạng, thế nên Thanh Hề mới né tránh ngồi cùng xe với hắn. Chỉ sợ năm ngoái phu xe nghe thấy gì đó rồi kể lung tung.
Đến Linh Tú sơn trang, Thanh Hề suốt ngày bám lấy thái phu nhân, hiếm hoi lắm mới dẫn Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi đi chơi. Đã mấy lần thái phu nhân bảo nàng đi thăm Phong Lưu nhưng nàng đều không chịu.
Sau vụ Thanh Hề mất tích khiến thái phu nhân lo lắng cả ngày trời, Phong Lưu đã mắng nàng một trận tơi tả, vô cùng nghiêm khắc, bảo nàng không chịu lớn, chỉ biết làm người khác buồn phiền, tuy không nhắc lại tội lỗi cũ nhưng câu nào câu nấy đều ám chỉ chuyện đó. Hôm ấy, Thanh Hề bị mắng đến phát khóc, đền giờ vẫn còn để bụng.
Thanh Hề có cảm giác cả đời này Phong Lưu sẽ không tha thứ cho tội lỗi năm đó của nàng, hiện giờ chẳng qua là nể mặt thái phu nhân nên hắn mới nhẫn nhịn nàng, ngày nào đó thái phu nhân không còn nữa, chỉ sợ hắn sẽ càng ngày càng căm ghét nàng. Còn về chuyện hắn thường xuyên đòi hỏi, Thanh Hề chỉ đơn giản nghĩ đó là do tính háo sắc của đàn ông. Cũng như đám đàn ông thường xuyên đến chốn lầu xanh tìm hoa hỏi liễu, lẽ nào là vì yêu thương kĩ nữ, chẳng qua là để thỏa mãn nhu cầu sinh lí thôi.
Đối với Thanh Hề mà nói, tội lỗi kia không lúc nào là không như cái gai cắm chặt vào tim, có lẽ người khác có thể tha thứ nhưng bản thân nàng lại không thể tha thứ cho chính mình. Tiếc là khi nàng sống lại, chuyện đó đã xảy ra rồi, không còn cơ hội cứu vãn. Sau đó tuy Phong Cẩm và Thương Nhược Văn đã cắt đứt cơ hội sinh nở của nàng, nhưng nàng chưa từng hận bọn họ, chỉ cảm thấy đây là một sự trả giá. Cũng chính vì suy nghĩ như vậy nên Thanh Hề mới đặc biệt giận dỗi với Phong Lưu.
Vì lần này người đi không đông, Phong Lưu sợ thái phu nhân cảm thấy buồn nên ngày nào cũng đến ăn cơm cùng bà. Về phần Đỗ Tình Lam, thái phu nhân nói đều là người một nhà, sống với nhau đã ngần ấy năm, không cần phải né tránh nên cô ta cũng ăn cơm cùng luôn.
Lúc ăn cơm, Phong Lưu cũng chuyện trò vài câu với Thanh Hề. Dường như ngoài làm chuyện vợ chồng, những khi gặp nàng, nếu hắn không nghiêm khắc dạy dỗ thì cũng chỉ lạnh nhạt, dửng dưng như với tất cả mọi người. Việc đó khiến Thanh Hề dù có kiên cường đến mấy cũng thấy ấm ức, thoắt nóng thoắt lạnh khiến người ta bị tổn thương sâu sắc.
Ăn cơm xong, như thường lệ, Thanh Hề tiễn Phong Lưu. Nàng lặng lẽ đi sau hắn, chỉ tiễn ra khỏi cửa. Cần Thư thấy Phong Lưu đi ra vội vàng chạy đến đón, đưa áo khoác cho hắn. Phong Lưu cầm áo tự mặc, từ trước tới nay hắn đều không thích để người khác hầu hạ chuyện này.
“Tuyết vừa rơi, Quốc công gia đi cẩn thận.” Thanh Hề cúi đầu chào nột câu lấy lệ. Thực ra ngày nào nàng cũng phải nói với hắn câu này, có khác chăng chỉ ở vế trước, ví dụ “đường trơn” hoặc là “trời tối”…
Nhưng hôm nay, sau khi nghe thấy câu này, Phong Lưu quay lại, hỏi: “Nàng vẫn còn giận ta à:” Mỗi khi làm nũng nhờ vả hắn, Thanh Hề đều gọi hắn là Đình Trực ca ca, chỉ có những lúc giận dỗi hay cố ý lạnh nhạt thì mới gọi là Quốc công gia.
Thanh Hề quay mặt đi, vờ như không nghe thấy, dặn dò Cần Thư: “Ngươi bảo Thính Tuyền cầm đèn cẩn thận một chút, tối nay Quốc công gia có uống rượu.” Nói rồi, Thanh Hề cúi chào rồi đi vào nhà.
Sau khi Đỗ Tình Lam dẫn hai đứa con đi, thái phu nhân mới giữ Thanh Hề lại, hỏi: “Con với Phong Lưu lại giận dỗi gì đó?”
Trong phòng đều là người của thái phu nhân, câu hỏi ban nãy của Phong Lưu đã được a hoàn truyền đến tai thái phu nhân từ sớm. Thanh Hề cũng không giấu thái phu nhân, bĩu môi, noi: “Vì chuyện con giấu mọi người làm bánh chẻo cho mẹ mà Quốc công gia mắng con một trận tơi bời.”
“Đáng đời con!” Thái phu nhân chọc vào trán Thanh Hề, nói. “Con ỷ thế ta không nỡ mắng con, bây giờ có Phong Lưu dạy dỗ, ta càng bớt lo.”
“Mẹ…” Thanh Hề dài giọng nũng nịu.
“Chẳng lẽ Phong Lưu mắng oan con? Chính vì con không mang theo người hầu nên mới ra ngoài một lúc đã bị người ta nhéo cho sưng mặt, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, con bảo ta làm sao sống nổi.”
Thanh Hề cũng biết mình làm thế là sai, bèn nói: “Lần sau con không dám nữa.”
Đến lúc này, thái phu nhân mới tạm vừa lòng, nói: “Vậy con mau đi tìm Phong Lưu đi, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà giận dỗi, hơn nữa vốn dĩ là con sai mà. Tuy con làm thế là xuất phát từ lòng hiếu thảo nhưng trong lòng mẹ, chỉ cần con bình an vô sự, vui vẻ hạnh phúc là đã có hiếu với mẹ rồi.”
Những lời chân tình của thái phu nhân làm Thanh Hề cảm động đỏ hoe mắt, nàng bá cổ thái phu nhân, nói: “Con cũng chỉ mong mẹ vui vẻ sống lâu.”
Thái phu nhân vén lại tóc mai cho Thanh Hề, nói: “Ta biết con là đứa con ngoan. Thôi, mau đi xin lỗi Phong Lưu đi.”
Thanh Hề không thoái thác được, đành đứng dậy, ngập ngừng giây lát, đỏ mặt hỏi: “Con biết lấy cớ gì để tìm Quốc công gia bây giờ?”
Thái phu nhân thấy thế bật cười, nói: “Lấy cớ cái gì chứ, vợ chồng gặp nhau chẳng lẽ phải có lí do?”
“Mẹ.” Thanh Hề ngượng ngùng giậm chân.
Thanh Hề và Phong Lưu, tiếng là vợ chồng nhưng không ở cùng phòng nên khi rơi vào hoàn cảnh này, không khỏi có chút bối rối. Bình thường, nếu không có việc gì, hai người cũng chằng gặp riêng nhau, trước đây Thanh Hề đến Tứ Tịnh Cư cũng là vì Phong Lưu muốn kiểm tra bài vở của nàng thôi. Chính vì thế, vô duyên vô cớ đi tìm Phong Lưu khiến Thanh Hề cảm thấy rất ngại, chưa kể phút trước nàng còn giận dỗi hắn, phút sau đã tìm đến xin lỗi, thật là mất mặt. Thái phu nhân biết tâm sự phức tạp của Thanh Hề, liền cười nói: “Thôi được rồi, bảo là ta sai con mang dưa cho nó.”
Đến lúc này, Thanh Hề mới dẫn theo Lâm Lang đến Canh Cần Cư.
“Quốc công gia đang ngâm nước nóng, mời phu nhân đợi một chút.” Cần Thư thấy Thanh Hề đến lập tức ra đón.
“Thái phu nhân bảo ta mang dưa đến cho Quốc công gia.” Thanh Hề thấy tốt xấu gì đây cũng là một cái cớ, tránh để người khác nghĩ rằng nàng thiếu đàn ông thì không sống nổi, lúc nào cũng muốn gần gũi.
“Vâng. Nô tì đi bảo Thính Tuyền thông báo phu nhân tới.” Cần Thư đỡ đĩa dưa, nói.
Thanh Hề vội nói: “Ta đến cũng chẳng có việc gì, còn phải về hầu hạ thái phu nhân nghỉ ngơi, chẳng qua cũng chỉ là một đĩa dưa, chờ lát nữa Quốc công gia tắm xong, ngươi thông báo một tiếng là được rồi.”
Dứt lời, Thanh Hề đang định quay người đi thì thấy Thính Tuyền đứng ở cửa nhìn ra. Thấy Thanh Hề, Thính Tuyền chào rồi nói: “Quốc công gia mời phu nhân vào hậu phòng.”
Hậu phòng là căn phòng phía sau bể nước nóng ở Canh Cần Cư, ngâm mình xong, Phong Lưu thường thích đến đó nghỉ ngơi.
Thanh Hề không tiện đi về, đành phải theo Thính Tuyền vào trong.
Trước giờ đều là Thính Tuyền hầu hạ Phong Lưu ngâm nước nóng, không mượn đến tay bọn hầu gái nên Cần Thư chỉ đứng ở ngoài chờ sai bảo. Hôm nay, chốc chốc Thính Tuyền lại chạy ra ngoài cửa ngóng, trong lòng Cần Thư liền cảm thấy kì quái, đến bây giờ nhìn thấy phu nhân quốc công đến, Cần Thư liền hiểu ngay, hóa ra Thính Tuyền chờ phu nhân. Cần Thư chỉ cảm thấy lạ là sao Quốc công gia có thể liệu việc như thần, mấy ngày nay không thấy phu nhân xuất hiện, hôm nay quả nhiên tới tìm rồi.
Thế nhưng Cần Thư cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, xưa nay Quốc công gia không hỏi chuyện trong phủ, chỉ lo duy nhất chuyện của phu nhân, cho nên đương nhiên phải hiểu nàng. Cần Thư hầu hạ Phong Lưu đã lâu, thỉnh thoảng cũng kể chuyện trong phủ cho hắn nghe, quá nửa Phong Lưu không để tâm, chỉ khi nói đến phu nhân quốc công mới thấy hắn lắng nghe vô cùng chăm chú. Lần nào về phủ, câu đầu tiên của hắn cũng là “Hôm nay trong phủ có việc gì không?”, thực ra hắn chỉ muốn hỏi phu nhân quốc công có chuyện gì không mà thôi.
Lúc Thanh Hề đến hậu phòng, Phong Lưu vừa mới ra khỏi bể nước nóng, đang khoan khoái khoác chiếc áo choàng màu xanh đậm thêu hoa văn lá liễu bằng chỉ vàng lên người. Nói thực lòng, Thanh Hề chưa bao giờ nhìn thấy Phong Lưu trong dáng vẻ ấy, mấy sợi tóc ướt rủ trước trán khiến hắn trông có vẻ biếng nhác, mất đi vài phần lạnh lùng, nghiêm nghị của ngày thường, thay vào đó là sự phóng túng của các công tử nhà giàu. Vạt áo trước ngực không cài chặt, để lộ nửa vầng ngực màu đồng cổ, vừa nhìn đã có cảm giác khỏe khoắn, mạnh mẽ, khiến người đối diện phải đỏ mặt.
Phong Lưu thấy Thanh Hề vừa đến liền cúi gằm mặt không dám ngẩng lên nhìn. Hôm nay, nàng mặc áo màu vàng nhạt, váy màu xanh lơ, thắt chiếc đai màu xanh ngọc, giản dị mà toát lên vẻ ngây thơ, hoạt bát của thiếu nữ.
Thính Tuyền được ra hiệu, đã lui ra ngoài từ lâu, trong phòng chỉ còn lại Phong Lưu và Thanh Hề. Hơi nước bốc lên từ bể nước nóng phía sau lưng Phong Lưu len qua tấm rèm phả vào người Thanh Hề, khiến tim nàng đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Vết thương cũ lại tái phát, nàng giúp ta xoa bóp, được không?” Âm cuối, Phong Lưu còn cố tình lên giọng. Câu hỏi chẳng có gì sai nhưng Thanh Hề lại cảm giác nhột nhạt, chẳng biết có phải là nghĩ quá lên không nhưng nàng có chút nghi ngại, lẽ nào bản thân mình lại bị ham muốn thúc giục.
Phong Lưu nằm lên giường, Thanh Hề nhẹ nhàng bước đến.
“Giúp ta cởi áo, sức nàng yếu, mặc vào chẳng có cảm giác gì.”
“Hay là thiếp gọi Thính Tuyền vào nhé?” Thanh Hề bất mãn nói, thầm mắng Phong Lưu đã nhờ người ta xoa bóp còn chê sức yếu.
Phong Lưu im lặng vài giây rồi nói: “Không cần, nàng gọi Cần Thư vào đây.”
Vì Phong Lưu không nhìn thấy nên Thanh Hề mới dám không chút ngại ngần nào làm động tác bóp cổ, lè lưỡi làm mặt xấu sau lưng hắn, sau đó hậm hực tiến đến cởi áo cho hắn. Tuy Cần Thư không giống Cần Họa nhưng chỗ này là suối nước nóng ẩm ướt, nhỡ củi khô bén lửa thì Thanh Hề làm sao chịu nổi.
Tuy ôm một bụng bất mãn nhưng khi nhìn thấy vết sẹo do trúng tên trên lưng Phong Lưu, Thanh Hề vẫn nhẹ nhàng, cẩn thận xoa bóp cho hắn, tuy không thoải mái bằng khi có Thính Tuyền nhưng đối với Phong Lưu, đây vẫn là một sự hưởng thụ dễ chịu. Một lúc sau, Phong Lưu cảm thấy lực tay của Thanh Hề yếu dần, liền biết nàng đã thấm mệt, hắn xoay người kéo tay nàng, ngồi dậy, hỏi: “Còn giận ta ư?” Hắn chạm vào đôi môi hơi cong lên của Thanh Hề, dưới làn hơi nóng, môi nàng càng trở nên mọng đỏ như đóa hoa đào mùa xuân.
“Thiếp không dám.” Thanh Hề cúi đầu nói.
Phong Lưu đứng dậy, kéo Thanh Hề đến ngồi trên chiếc ghế cẩm thạch bên cạnh. Hai người ngồi sát vào nhau, Phong Lưu khẽ khàng xoa tay cho Thanh Hề để nàng bớt mỏi.
“Không dám? Ta thấy chẳng có chuyện gì là nàng không dám.” Tuy ngữ điệu của Phong Lưu có vẻ nặng nề nhưng động tác thì vẫn rất đỗi dịu dàng.