Type: thienyet
Đỗ Tình Lam mấp máy môi nhưng không biết phải nói gì. A hoàn theo hầu cô ta là Thúy Bình thì lại cuống hết cả lên, chạy tới quỳ dưới chân Thanh Hề, nói: “Quốc công phu nhân đại nhân đại lượng, chỉ vì phu nhân con đau lòng, suốt ruột quá nên mới nói những lời khó nghe đó, xin phu nhân đừng để bụng.” Thúy Bình nói rồi dập đầu côm cốp.
Thanh Hề nhìn Đỗ Tình Lam, nghĩ bụng cô ta còn không biết điều bằng một con a hoàn, đã ra nông nỗi này vẫn không chịu hối cải, ương bướng thì có tác dụng gì.
Sự oai phong ban nãy của Đỗ Tình Lam cũng biến đi đâu hết, hai vai xụi xuống, cô ta lấy khăn tay lau nước mắt, nói: “Thúy Bình, ngươi không cần cầu xin cô ta. Phủ Tề Quốc công chỉ giỏi bắt nạt đám đàn bà con gái yếu ớt chúng ta, bênh vực tên khốn kiếp kia.”
Thanh Hề bị những lời này của Đỗ Tình Lam làm cho tức điên lên, lạnh lùng nói: “Nói như vậy tức là nhà ta có lỗi với tam đệ muội rồi. Mấy năm nay, thái phu nhân đối xử với cô thế nào, trong lòng cô biết rõ, tuy thái phu nhân có thiên vị ta thật đấy nhưng cũng chưa từng bạc đãi cô, phàm trong phủ có thứ gì, các nhà đều không thiếu, có khi nào ta được phần hơn? Lúc cô sinh Hiên Ca Nhi, thai nhi bị lệch, nếu không phải thái phu nhân mặt dày năn nỉ quý nhân trong cung để mời ma ma về giúp cô thì liệu cô còn có nổi Mi Thư Nhi không? Cô và tam thúc năm ngày ba trận cãi nhau, nếu không có thái phu nhân ngăn cản thì hắn đã lấy vợ lẽ từ khi còn ở kinh thành rồi, còn chờ cô làm mình làm mẩy thế này sao? Cô năm lần bảy lượt trách giận thái phu nhân, lần này còn khiến bà tức mà ngã bệnh, cô không kính trọng mẹ chồng đã đành, lại còn nói được những lời trách móc cơ đầy.”
Thanh Hề nghỉ lấy hơi một lát, lại nói: “Còn chuyện của Hướng thị, cả nhà đều biết rõ mười mươi. Nếu ban đầu cô chịu theo tam thúc đi nhậm chức thì Hướng thị nào chen ngang được? Cô cũng giỏi thật đấy, không giữ được chồng lại đi oán hận mẹ chồng. Đừng nói tam thúc không phải con đẻ của thái phu nhân, cho dù có là con đẻ thì chẳng lẽ ngày nào cũng phải lôi hắn vào phòng cô rồi đứng canh ở cửa, không cho hắn ra thì mới gọi là không ức hiếp cô?”
Đừng nói là Đỗ Tình Lam, ngay cả Thúy Bình đứng bên cạnh khi nghe thấy những lời của Thanh Hề cũng thấy xấu hổ đỏ cả mặt.
Đỗ Tình Lam òa khóc nức nở, kêu gào khản cả giọng, không cãi được câu nào.
Thấy Đỗ Tình Lam khóc cũng được một lúc lâu rồi, Thanh Hề mới ôn hòa nói: “Thái phu nhân không hề biết chuyện ta đến đây hôm nay, tại ta thấy mẹ vì chuyện của vợ chồng cô mà tức đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên nên mới tự ý tới phủ. Đỗ tỉ tỉ, nếu chị xác định là bỏ chồng thì hãy coi như hôm nay ta chưa tới.”
Đỗ Tình Lam nghẹn ngào nhìn nàng, hồi lâu mới lên tiếng: “Mẹ có khỏe không, mời đại phu chưa, uống thuốc gì rồi?”
“Bây giờ chị mới quan tâm thì có ích gì?” Thanh Hề lại tỏ vẻ bực bội, nói.
Đỗ Tình Lam vẫn chưa nín khóc, nói: “Tôi còn cách nào khác đây? Lẽ nào chịu để Hướng thị đè đầu cưỡi cổ, chính thất là tôi còn sống sờ sờ đây mà cô ta đã tự xưng là phu nhân, cô bảo tôi làm sao nhịn được cục tức này. Tam ca của cô đúng là vô lương tâm, chẳng niệm tình ta sinh Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi cho hắn, chỉ giỏi bao che cho con tiện nhân kia.” Đỗ Tình Lam càng nói càng hận, không ngừng vần vò chiếc khăn tay.
Thực ra Thanh Hề chẳng ưa Đỗ Tình Lam một chút nào, cũng không thích Hướng thị; nhưng nàng là phu nhân quốc công nên trong lòng đương nhiên sẽ thiên vị chính thất là Đỗ Tình Lam hơn. Chưa kể thái phu nhân còn vì chuyện này mà tức giận sầu não, thế nên nàng mới tự ý dàn xếp khúc mắc này. “Thiết nghĩ chị ở nhà cũng được nuông chiều từ nhỏ, phu nhân Định Viễn Bá không dạy chị chiêu trò gì; nhưng mấy vị di nương của phủ đều ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chắc chắn phu nhân Định Viễn Bá cũng phải có bản lãnh gì đó.” Ý tứ rất rõ ràng, Thanh Hề cũng không tiếp tục chủ đề này nữa. “Hôm nay, em đến cũng chỉ để hỏi Đỗ tỉ tỉ có muốn đi suối nước nóng cùng phủ Tề Quốc công hay là thực sự muốn bỏ chồng.” Thanh Hề nói với vẻ nghiêm túc.
“Ta… ta…” Đỗ Tình Lam có vẻ khó mở lời, tuy nói như chém đinh chặt sắt nhưng trong lòng cô ta cũng tự hiểu không thể ở lại phủ Định Viễn Bá lâu dài. Hai người chị dâu của cô ta đã bắt đầu oán trách cô em chồng ăn nhờ ở đậu, còn nói cô ta hủy hoại thanh danh của phủ Định Viễn Bá, sau này con gái họ khó lấy được chồng. Cha mẹ cô ta tuổi đã cao, một khi nhắm mắt xuôi tay thì sợ rằng ba mẹ con cô ta sẽ phải chịu khổ.
“Nếu ta về nhà, chỉ sợ tam ca của cô lại càng coi thường ta.” Đỗ Tình Lam nói lời thật lòng.
“Vợ chồng với nhau, so đo gì chuyện ấy. Đỗ tỉ tỉ không cần lo lắng, nghe ý tứ của tam thúc thì hình như vẫn muốn nhậm chức nơi xa lần nữa. Em nghĩ có hai con đường. Nếu chị thực sự không muốn ở cùng tam thúc thì cứ để thúc ấy mang theo Hướng thị đi nhậm chức, chị đương nhiên vẫn là tam phu nhân cùa phủ quốc công. Hướng thị có tài giỏi đến mấy thì vẫn là vợ lẽ, không làm phiền được chị.”
Đỗ Tình Lam chau mày, có lẽ vẫn không đành lòng thả chồng mình cho kẻ khác. Thanh Hề đi guốc trong bụng cô ta, liền nói: “Nếu Đỗ tỉ tỉ vẫn muốn ở bên tam thúc thì còn cách thứ hai. Vừa hay Hướng thị đang mang thai, ta và thái phu nhân sẽ giữ cô ta lại kinh thành dưỡng thai. Đợi đến khi Hướng thị sinh xong khỏe lại, sẽ đưa cô ta đến chỗ tam thúc, có lẽ lúc đó cũng phải một, hai năm sau rồi. Trong thời gian này, chĩ cần chị cùng tam thúc sống những ngày tháng êm đềm vui vẽ thì tự khắc thúc ấy sẽ nghiêng về bên chị, Hướng thị kia còn có thể tạo ra sóng gió gì. Chị thấy thế nào?”
Mắt Đỗ Tình Lam sáng bùng lên, quả nhiên là cách hay.
“Đỗ tỉ tỉ thấy có được không?”
Đỗ Tình Lam thu nước mắt, nói: “Cô nói thế nào thì làm thế ấy đi. Nếu không vì nghĩ cho Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi thì đời nào tôi chịu đi tìm hắn.”
Thanh Hề giả điếc, không vạch mặt Đỗ Tình Lam, nói: “Vậy thì tốt, có điều thái phu nhân vẫn đang đợi chị đến nhận lỗi kìa. Chị xem ngày nào được thì về, có như vậy chúng ta mới tiện thương lượng.”
“Không cần, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay ta cùng cô về phủ luôn.” Vừa dứt lời, Đỗ Tình Lam chợt nhận ra dáng vẻ sốt sắng này chẳng khác gì tự mình vả mình, liền đỏ mặt nói: “Ta cũng lo cho bệnh tình của mẹ, muốn về làm tròn chữ hiếu.”
Lần này đến lượt Thanh Hề thấy khó chịu, cái cô Đỗ Tình Lam này cũng thật khéo tính toán. Hôm nay về thì có khác gì phu nhân quốc công là nàng đây đích thân đến đón cô ta về, vừa có lí do lại vừa có thể diện. Nhưng ngộ nhỡ Đỗ Tình Lam vẫn dữ dằn như sư tử Hà Đông thì chỉ e Phong Nhạc và Hướng thị sẽ hận nàng tận xương tủy mất, mà thái phu nhân cũng sẽ trách nàng lo chuyện bao đồng.
Thanh Hề không tát nước theo mưa, nói: “Đỗ tỉ tỉ khéo tính toán quá! Chỉ mong về phủ rồi chị hãy suy tính sống cho hòa thuận, nếu còn vì những chuyện cỏn con mà làm ầm ĩ nhà cửa, bỏ về nhà mẹ đẻ, bỏ chồng bỏ con thì em không dám đến khuyên nữa đâu.”
“Cô yên tâm, mấy hôm nay mẹ ta cũng răn dạy ta không ít, ta sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa, sẽ không làm cô phải khó xử đâu.” Đỗ Tình Lam tự tin nói.
Thái phu nhân thấy Đỗ Tình Lam cùng Thanh Hề về phủ thì vô cùng kinh ngạc. Tuy sáng nay bà đã biết Thanh Hề đến phủ Định Viễn Bá nhưng không ngờ Đỗ Tình Lam lại chịu về thật.
Đợi đến khi chỉ còn lại hai mẹ con, thái phu nhân mới hỏi Thanh Hề đầu đuôi sự việc.
“Con đúng là khéo ăn khéo nói, nhưng việc gì phải đến tận nơi đón nó, sớm muộn gì nó chẳng về. Lần này, ta mặc kệ là muốn dạy nó một bài học, nếu không sợ sau này nó còn làm loạn nhà cửa.” Thái phu nhân ấn vào trán Thanh Hề, nói.
Thanh Hề nũng nịu cười, đáp: “Tất nhiên là con biết. Nhưng cứ làm căng thì người ngoài đều sẽ biết chuyện, không có lợi cho tam thúc. Tháng Hai, nha môn khai ấn là bất đầu đánh giá công tác rồi. Hơn nữa, con lo lắng cho bệnh tình của mẹ, trong khi Đỗ tỉ tỉ lại là người trọng sĩ diện, chẳng biết đến ngày tháng năm nào mới chịu hiểu ra, àm cho dù có hiểu thì chỉ sợ trong lòng vẫn ấm ức. Chị em dâu như con cũng không thể không đoái hoài.”
“Được rồi, được rồi, con nói gì cũng đúng hết.” Thái phu nhân vuốt tóc Thanh Hề, nói: “Chỉ sợ Phong Nhạc không cảm kích lòng tốt của con.”
Nói đến đây, Thanh Hề có chút lo lắng, bèn nói với thái phu nhân dự định của mình và Đỗ Tình Lam. Thái phu nhân đồng tình cới cách thứ hai hơn, bụng Hướng thị ngày một to, không thích hợp dãi dầu mưa nắng.