Nơi mà MaoMao được thả ra có vẻ như là một nhà kho. Người đã thả nàng ra khỏi cái giỏ không phải là Rouran, đó là một nữ nhân có dáng cao.
“Cô là…”
MaoMao nhìn vào người đang ở trước mặt nàng.
Đó là một nữ nhân dáng cao, không trang điểm. MaoMao đã từng nhìn thấy cô ấy rất nhiều lần ở trong triều đình.
Shisui thực sự. Không, sẽ tốt hơn khi gọi cô ta là Suirei để tránh nhầm lẫn hai người với nhau?
Nàng hiểu ra lý do tại sao nàng lại có cảm giác déjà vu trong lần đầu tiên nàng gặp Rouran.
Hẳn là do họ là hai chị em cùng cha khác mẹ. Bầu không khí và gương mặt cũng có nét giống nhau.
“Lúc này bọn ta phải giữ ngươi lại ở đây. Có nhiều sự bất tiện, nhưng ta tin rằng sẽ khôn ngoan hơn nếu ngươi không chạy trốn.” – Suirei nói, mở cánh cửa sổ.
Phía bên ngoài cánh cửa sổ với những song sắt, là một vùng đất phủ tuyết trắng xóa. MaoMao bám vào bộ lông mà nàng đã cuộn vào, thảo nào trời lạnh thế.
“Như người vừa nhìn thấy, bà chủ ở đây có tính khí rất nóng nảy. Tốt nhất là ngươi không nên bị phát hiện ra, và dù có có thoát được, thì ngươi cũng sẽ không biết phải đi về đâu. Ta sẽ mang bữa ăn của ngươi đến, nên ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn.”
Cách nói quanh co như thế thật phiền phức, MaoMao nghĩ.
Chắc chắn là nàng hoàn toàn muốn tránh mặt quý bà trước đó, và nếu nàng có đi ra ngoài, thì đó cũng là một vùng đất phủ tuyết trắng xóa. Thật tệ nếu như nàng bị bị lạc và chết cóng.
Trong khi nghĩ rằng những gì nàng vừa nghe thật vô ích, MaoMao nhìn Suirei.
“Vậy thì, việc bắt cóc tiểu nữ có ý nghĩa gì vậy?”
Nàng không nghĩ rằng sẽ nhận được lời giải đáp. Tuy nhiên, sẽ thật khó chịu nếu cứ bỏ mặc sự vướng mắc trong lòng như vậy.
“Ngươi là một người hữu dụng một cách đáng ngạc nhiên đấy. Ít nhất thì, hơn là những gì ngươi nghĩ.”
Cách chọn từ của Suirei có thể cũng hiểu theo nhiều nghĩa.
“Xin hãy đợi đã.”
Nữ nhân đó đang định rời đi. MaoMao gọi để dừng cô ta lại.
“Chuyện gì vậy?”
Suirei đang trông như là không định nói gì thêm, tuy nhiên MaoMao vẫn còn một điều nữa mà nàng không thể bỏ qua được.
“Còn nhà vệ sinh thì sao?” [note24815]
“Nó được thông với cánh cửa kia. Không cần phải ra ngoài nên cũng không sao.”
“Tiểu nữ hiểu.”
MaoMao hơi cúi đầu rồi nửa đi nửa chạy về phía nhà vệ sinh.
Nàng không biết đã giữ lại bao lâu rồi nữa.
Nàng không có thời gian để mà xấu hổ. Đây là một vấn đề khá nghiêm trọng.
***
Như Suiren đã nói, cô ta đều đặn mang bữa ăn đến cho nàng. Dù có hơi nguội, những bữa ăn đơn giản cũng không tệ. Chỉ có điều có rất nhiều đồ ăn khô; hơi giống với loại thực phẩm dã ngoại.
Căn phòng, lúc này đang được dùng làm nhà kho, trước đây hẳn đã từng là phòng dành cho khách. Cũng có cả giường, nên nàng không cảm thấy quá khó chịu. Cái nhà vệ sinh được nối vào hẳn cũng là một tàn dư của chuyện đó.
MaoMao ngồi bắt chéo chân trên giường. Cử chỉ chống cằm trên khủy tay của nàng không phải hay, nhưng chẳng có ai ở đây để quở trách nàng cả.
(Chà, mình nên làm gì đây?)
Nàng sẽ bị đóng đinh ở đây mãi nếu không chạy trốn, và MaoMao cũng không phải kiểu chỉ ngoan ngoãn nghe lời. Tuy nhiên, nàng cũng không muốn bản thân gặp nguy hiểm.
Những vết phát ban trên cơ thể của nàng vẫn chưa khỏi hoàn toàn và thể lực của nàng vẫn còn yếu. Nếu như nàng bất cẩn thoát ra ngoài, thì chết cóng là điều chắc chắn.
MaoMao liếc nhìn qua cửa sổ.
Một khung cảnh đầy tuyết trắng xóa.
(Mình hẳn đang ở phía bắc của kinh thành.)
Lãnh địa của Gia tộc Shi nằm ở phía bắc. Cũng khá hợp lý khi nghĩ như vậy, nhưng cách kinh thành bao xa?
Xem xét đến tốc độ của cỗ xe ngựa và thời gian di chuyển, nàng nhận ra chuyện đó sẽ không khả thi trong trời tuyết như thế này.
(Nếu vậy thì..)
MaoMao lướt ngón tay của mình trên chiếc ga trải giường. Nàng lờ mờ nhớ lại bản đồ của toàn bộ đất nước.
Nừa vòng tròn phía bắc của kinh thành hiện lên. Không cần biết con ngựa nhanh đến mức nào, nàng không nghĩ là sẽ xa hơn 600 ri [note24816] từ kinh thành. Trong bán kính này, những nơi có tuyết thời gian này hẳn chỉ có ở cao nguyên.
(Mình khá chắc là có một ngọn núi.)
Chắn chắn là một ngọn núi ở phía bắc. Nơi đó có lẽ không phải là vùng chính trị quan trọng. Nàng có cảm giác như vậy khi thấy Jinshi lẩm bẩm trong khi nhìn vào tấm bản đồ.
(Mính đúng ra nên học hành cẩn thận hơn.)
Trong bài kiểm tra nàng đã làm để trở thành một cung nữ ngoại cung, nàng có cảm giác rằng có các câu hỏi về địa lý. Không có cách nào để nàng nhớ được vì nàng đã ngủ gật ngay khi vừa mở ra cuốn sách tham khảo.
Làm gì đây? Nàng nhìn ra bên ngoài lần nữa.
(Oh?)
Nàng không thể nhìn rõ vì tuyết rơi, nhưng nàng tự hỏi thứ mà nàng thấy nãy giờ có phải là một bức tường hay không? Không, đúng hơn thì chúng giống với một bức tường thành hơn chỉ là một bức tường. Nàng chỉ có thể nhìn từ một phía, nhưng nó chắc hẳn bao quanh tòa nhà.
(Một lâu đài, và nó giống như một pháo đài.)
Nếu nói về pháo đài, hẳn chúng được sử dụng cho quân đội, nhưng nếu như bà chủ của nơi này là mẹ của Rouran, thì vấn đề sẽ khác.
Chắc chắn có những doanh trại quân đội ở nhiều nơi khác nhau trên khắp đất nước, nhưng liệu có nơi nào gần như thế này không?
Nếu như một nơi kiểu như thế này được xây dựng mà không các vị quan giám sát không hay biết, thì không tránh khỏi việc bị coi là phản loạn.
(Hơn nữa, nó nằm tại một nơi cách không xa lắm so với kinh thành.)
Có thực sự đúng không khi nghĩ rằng Shishou đang cố gắng lật đổ quốc gia?
Dù cho MaoMao đã gần chạm đến cửa tử chỉ để xúi giục tên kính một tròng đó. Không lẽ là việc làm đó không chạm được tới ông ta?
MaoMao nuốt chỗ nước bọt đầy trong miệng mình.
Vào lúc đó, nàng nghe thấy một giọng nói chói tai từ phía hành lang.
Cái gì vậy? MaoMao bước xuống khỏi giường và áp tai vào cánh cửa đối diện hành lang.
“Câu chủ nhỏ, cậu không thể chơi ở đây được!”
“Ehhh, vẫn được mà--. Chúng ta vẫn chưa khám phá chỗ này.”
Giọng nói chói tai đó có vẻ thuộc về một cậu nhóc nhỏ tuổi. Có vẻ như cậu ta đã bị kéo giữ lại bởi nhũ mẫu của mình.
(Ở đây cũng có trẻ con à?)
“Cậu đang làm gì vậy—Sẽ không còn đồ ăn vặt cho cậu đâu—”
“Tôi hiểu rồi, đừng lấy đồ ăn của tôi.”
Hơn nữa, nàng có thể nghe thấy những âm thanh chói lói khác ở khoảng cách xa. Hẳn là ít nhất là có năm đến sáu đửa trẻ.
MaoMao, biết rằng đó là trẻ con, dựa lưng vào tường và thở một hơi dài.
Bất kể thành trì của lâu đài có rộng lớn bao nhiêu, rõ rằng chúng vẫn là một cái lồng.
Hoàng đế tại vị là một vị vua tương đối nhân từ. Tuy nhiên, ngài ấy vẫn có một ranh giới mà không thể vượt qua. Cung nữ là thủ phạm của việc cố gắng ám sát một quý phi bậc cao trước đây đã bị kết án treo cổ. Còn gia quyến của bà ấy thì bị trừng phạt về thể xác.
Để bảo vệ uy quyền của hoàng đế, ngài ấy cũng không còn cách nào khác ngoài thực hiện những biện pháp này.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như họ gây ra sự hỗn loạn ở quy mô như thế?
Tru di gia tộc. Không một ai được phép sống. Bất kể đó là một đứa trẻ con hay thậm chí là trẻ sơ sinh.
Liệu họ có mang những đứa trẻ của mình đến đây với sự quyết tâm như vậy không?
MaoMao thở dài lần nữa. Nàng ôm chân và đặt cằm lên trên đầu gối.
(?!)
Nàng cảm thấy có gì đó không đúng ở vùng ngực của mình. Nàng chạm vào cổ áo.
(Nhắc mới nhớ.)
Nàng lấy ra một mảnh giấy từ cổ áo của mình. Đó là thứ mà Rouran đã nhét vào túi áo ngực của MaoMao.
MaoMao mở nó ra và nghiêng đầu.
Có một bông hoa hình loa kèn được ép trên tờ giấy chất lượng cao. Các bông hoa được ép trong lúc làm giấy, có vẻ là thứ được ưa thích của một số người trong tầng lớp thượng lưu.
Trông giống như là cây khiên ngư [note24817] , nhưng bông hoa này lớn hơn nhiều và có màu nhạt hơn.
“Cà độc dược?” [note24818]
Đó là một loài cây được sử dụng như một nguyên liệu cho thuốc gây mê, nhưng nó có độc tính cao và cần được xử lý cẩn thận. Khi nuốt chúng vào, miệng sẽ bị khô và cảm thấy chóng mặt. Tùy vào trường hợp, có thể còn gây ảo giác, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ tiến xa đến mức đấy.
Ý của tỷ ấy là gì? MaoMao nghĩ trong khi để lại nó vào trong túi áo ngực.
Nhân tiện, tỷ ấy cũng đã nói điều gì đó kỳ lạ trước khi bắt cóc nàng.
Đó là về những con dế chuông, nhưng MaoMao hoàn toàn bỏ qua những lời đó. Nhưng có phải có điều gì đó mà cô ấy muốn nói với MaoMao thông qua câu chuyện đó? Và đó có phải là lý do tại sao cô ấy lại mang nàng đến một nơi như thế này?
Nàng hoàn toàn không hiểu.
Suy nghĩ không có ý nghĩa gì khi nàng không hiểu. MaoMao quyết định đổi hướng.
Nàng nhìn vào những thứ đã được dồn lại trong căn phòng.
Có rất nhiều kiểu bộ đồ ăn. Chúng được xử lý khá là thô, nhưng đều là những vật phẩm chất lượng tốt. Nàng cầm lên một thứ được bọc trong một mảnh vải mỏng từ bên trong chiếc hộp gỗ. Đó là một cái bát sơn mài khảm xà cừ.
Nàng cố gắng xem xét xung quanh để tìm được thứ gì đó có thể sử dụng, nhưng không có thứ gì như vậy cả. Chúng đều là những món đồ sơn mài.
(Có phải sơn mài là một đặc trưng của nơi này?)
Thậm chí cả cái bàn được đặt ngẫu nhiên ở đây cũng được sơn mài xa hoa. Phần đánh bóng rất đẹp. Tuy nhiên, những người đã từng một lần có dị ứng với sơn mài sẽ không muốn động vào chúng. Nếu phần sơn mài đã khô, chúng sẽ không gây nổi mẩn, nhưng nếu họ chạm vào phần sơn mài còn mới thì sẽ trở nên giống với MaoMao lúc này.
Nghĩ rằng nơi này chỉ được sử dụng như một nhà kho, nàng tìm thấy những dụng cụ và bát vẫn đang trong quá trình hoàn thiện.
(Tại sao?)
Có phải người thợ thủ công cũng ở đây không?
Ở trong các pháo đài lớn, việc thuê thợ may và thợ rèn là rất phổ biến. Cũng có thể có rất nhiều thợ rèn ở đây với cùng lý do như vậy.
Cũng có rất nhiều những dụng cụ khác nữa, nhưng không có gì hữu ích lúc này.
Nàng hiểu rằng nơi này như là được sử dụng như là một cái kho chứa tạm rất nhiều loại vật dụng.
Dù sao thì nàng cũng đang ở trong một tình trạng bế tắc, nàng không thể làm gì thêm dù cho nàng có muốn. Nên là vào lúc này, nàng nằm xuống giường và kéo chăn.
(Mình nên hỏi họ xem có lò than hay không.)
Nàng quyết định đi ngủ trong cơn rùng mình. Dù nếu không được phép có một cái lò than, nàng muốn có thêm những lớp y phục nữa.
Nếu là một người khác, họ có thể vặn lại “Ngươi có đang hiểu tình cảnh của mình không thế?”. Dù cho nàng có thấy sốc với tính cách táo bạo của mình, nhưng đây là MaoMao, nên không thể khác được.
Dù có bị bắt cóc và giam cầm, thì MaoMao vẫn cứ là MaoMao.
***
Khi y bước vào Nội Cung, bầu không khí có chút khác biệt.
Jinshi, dẫn theo Gaoshun và vài thái giám, tiến đến Cung Ngọc Bích.
Tình trạng của Quý phi Gyokuyou đã trở nên kỳ lạ vài ngày gần đây. Y được thông báo rằng ngài ấy sẽ hạ sinh vào sáng nay.
Cha nuôi của MaoMao, Ruomen, đã săn sóc ngài ấy liên tục, nhưng có vẻ như ngài ấy không thể hạ sinh một cách dễ dàng.
Việc hạ sinh của quý phi không được công bố công khai, nhưng mọi người hẳn đã nhận ra từ bầu không khí của Cung Ngọc Bích. Đã có những cung nữ lấp ló tụ tập bên ngoài. [note24819]
Khi nhìn thấy Jinshi, họ nhanh chóng quay trở lại công việc, gương mặt ửng đỏ.
Jinshi được chào đón bởi Honnyan, trông hơi mệt mỏi, và họ tiến vào trong. Có một cái bồn to và một ấm đun nước được đặt trên lò sưởi trong hành lang, để luôn sẵn sàng bất cứ khi nào ngài ấy hạ sinh.
“Tình trạng của ngài ấy thế nào rồi?”
Jinshi hỏi, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể.
Người cung nữ chỉ che đi biểu cảm của mình, một lão nhân bước ra từ phía sau căn phòng, giải thích cho y.
“Hiện tại thì các cơn co thắt đã giảm bớt. Chúng ta vẫn chưa rõ khi nàng ngài ấy sẽ hạ sinh.”
“Và tình trạng của ngài ấy?”
“Quý phi hiện chưa bị kiệt sức. Ngài ấy đang nghỉ ngơi ạ.” [note24820]
Hiện tại thì họ chưa biết khi nào việc đó sẽ diễn ra.
Cũng có một nam nhân khác mặt trang phục thái y ngoài hành lang. Ông ta có một bộ ria mép mỏng. Thông thường ông ta làm việc như một thái y trong Nội Cung, nhưng lại bị các cung nữ đối xử lạnh lùng như thể ông ta là một sự phiền toái. Hai vai của ông sụp xuống, và khi Ruomen thì thầm gì đó vào tai, ông ta hân hoan rời khỏi cung điện.
Jinshi nhìn vào Ruomen với biểu cảm nghi ngờ, và lão nhân, người đọc được bầu không khí, lễ phép báo lại với y.
“Vì tiểu nhân còn không thể trông nom đứa con nuôi của mình, liệu có ổn không đi tiểu nhân nhờ ngài ấy một chút việc vặt?”
“Không vấn đề gì.”
Y được báo lại rằng MaoMao đang nghỉ ngơi trong phòng khám của Nội Cung kể từ lúc đó. Toàn bộ cơ thể của nàng đều bị phát ban và nàng nằm liệt giường trong vài ngày, nhưng bây giờ thì thế nào rồi?
Y cũng được kể lại rằng người nam nhân tên Ruomen - như tên của ông đã gợi ý - là một thành viên của Gia tộc Ra. Ông ta từng một lần phạm tội trong Nội Cung và phải nhận hình phạt thể xác, nên khi di chuyển ông phải lê một bên chân phải.
Đó là tội gì vậy? Y không nắm rõ chi tiết đến thế, nhưng nam nhân này trông không giống một tên tội phạm. Tuy nhiên, khi y nghe rằng ông phải gánh chịu cơn thịnh nộ của thái hậu, thì y đã nắm được những ý tưởng chính, nên y không cần điều tra sâu hơn nữa.
Khi y nói với hoàng đế về việc này - để đề phòng - thì ngài ấy dường như không phản đối nó.
Hơn nữa, liệu có phải là y tưởng tượng ra hay không khi trông hoàng đế khá hài lòng với việc đó?
Dù sao thì, chắc chằn rằng cá nhân này đáng tin cậy hơn nhiều so với vị thái y kia.
Y đến để xem tình hình, nhưng không tiện để y chứng kiến cảnh sinh nở của quý phi, nên y đợi ở trong phòng khách. Một trong các cung nữ thường hay ồn ào mang trà tới cho y, nhưng giờ đôi mắt của cô ấy hơi đờ đẫn.
Có lẽ là, sự hiện diện đơn thuần của Jinshi đã làm tăng khối lượng công việc của họ.
Không biết khi nào Quý phi Gyokuyou sẽ hạ sinh , y nhìn ra ngoài với vẻ không thoải mái, lão thái y trước đó đã quay trở lại với đôi vai sụp xuống.
Lão thái y tiến đến chỗ Ruomen như một đứa trẻ đã làm hỏng việc vặt của mình.
Jinshi, vì không có nhiều thứ mà y có thể làm, y lắng tai nghe cuộc trò chuyện.
Theo như cuộc trò chuyện, thì có vẻ như lão ta đã bị đuổi về từ phòng khám.
Ban đầu, đó là một nơi không được phép sử dụng dược thuốc một cách chính thức, có vẻ như họ không thực sự thân thiện với lão thái y.
“Thật kỳ lạ. Tiểu nhân có thể đi vào bình thường đó một cách bình thường.”
“Liệu có phải do ta tệ không?”
Lão thái y lẩm bẩm, hàng ria mép của lão trông càng đáng thương.
Hmm, Jinshi đứng dậy từ ghế ngồi.
“Nếu vậy thì, ta sẽ đi.”
Nghe thấy lời đề nghị của Jinshi, hàng ria mép của lão thái y giật nảy lên. Ruomen nghiêng đầu.
“Liệu có ổn không ạ?”
“Được. Ta cũng có trách nhiệm khi mọi chuyện xảy ra như thế này.”
Y chỉ cảm thấy lo lắng.
Dù cho y ở lại đây thì cũng không có việc gì để làm, và nếu có chuyện gì, thì Gaoshun sẽ khéo léo xử lý cho y.
Và như vậy, Jinshi quyết định tiến về phía phòng khám.
***
Khi Jinshi dẫn lão thái y ria mép và hai thái giám đến phòng khám, một cung nữ đứng tuổi chào đón họ.
“Ta muốn gặp một tiểu nữ tên MaoMao.”
Jinshi nói. Người cung nữ cau mày như thể bà đang gặp rắc rối.
“Tiểu nữ đó, cô ấy đang trong tình trạng sức khỏe không tốt nên cô ấy không muốn gặp ai cả ạ.”
Đó là cách nói vòng vo.
Jinshi nhướn mày ngạc nhiên.
“Vậy thì, tiểu nữ đó ra sao rồi?”
Bà ta trưng ra một biểu cảm khá mập mờ.
“…Thực ra thì, nô tỳ không trông nom tiểu nữ đó. Chuyện này được giao cho cho một cung nữ tên Shenryu. Tiểu nữ đó là một người khá nhút nhát, nên cô ấy cũng không đối mặt với chúng nô tỳ.”
“Hô?”
Y nghe thấy một điều khiến y muốn nghiêng đầu thắc mắc.
Chắc hẳn là đúng khi nói MaoMao có tính cách phản xã hội, nhưng nàng không có vẻ nhạy cảm đến như vậy.
Nếu như nàng có một bộ mặt như thế, thì y muốn được thấy nó.
Vì vậy, Jinshi bước vào trong phòng khám. Người cung nữ đứng tuổi trông như là muốn nói gì đó, nhưng bà ấy không thể đối đầu với Jinshi nên chỉ có thể hoảng loạn.
“Phòng nào?”
“…Phòng trong cùng phía bên trái ạ.”
Y mở cánh cửa bên trái ở cuối hành lang có mùi cồn. Chỉ có hai cái giường trong một căn phòng màu trắng đơn giản.
Bên trong, y tiến đến cái giường có một chỗ lồi lên như thể có một người đang ngủ trong đó.
“…này.”
Không có câu trả lời. Không có cử động bất ngờ nào.
Jinshi đặt tay lên lớp chăn.
Và y dùng hết sức kéo chúng ra. Bên dưới là một tấm đệm được cuộn lại có hình dáng giống như một con người.
“…”
“…Tiểu nữ đó, đã chạy trốn?”
Lão thái y vô tình lẩm bẩm câu trả lời khả thi nhất. Bởi vì ông cũng thân với MaoMao, ông biết rất rõ hành vi của MaoMao.
Tuy nhiên, Jinshi nghĩ rằng đây không phải trường hợp đó.
Y nhìn thấy thứ gì đó bên dưới chiếc giường.
Y cúi xuống và nhặt nó lên. Đó là một cái lông rực rỡ của một loài chim ngoại quốc. Jinshi đã từng nhìn thấy nó trước đấy.
“Ngài đang làm gì vậy ạ?”
Y nghe thấy giọng nói của một nữ nhân trung tuổi đằng sau mình.
“Shenryu!”
Người cung nữ đứng tuổi nói. Đó là cung nữ tên Shenryu sao? Jinshi nhìn bà ta.
“Tiểu nữ đáng ra nên có ở đây, tại sao lại không ở đây?”
Shenryu cúi đầu với câu hỏi của Jinshi.
“Tiểu nữ đó hẳn lại chạy đi đâu đó rồi ạ. Đúng ra tiểu nữ đó nên nghỉ ngơi.”
Lão thái y gật đầu, hàng ria mép rung rinh, như thể lão đồng ý.
“Vậy à?”
Jinshi chậm rãi tiến đến chỗ người cung nữ. Y nhìn nhằm chằm vào đôi mắt đen của bà ta.
“Thật tốt khi tiểu nữ ấy vẫn khỏe. Liệu cô ấy sẽ quay trở lại sớm chứ?”
Người cung nữ chớp mắt một lần. Và sau đó đôi môi của bà ấy vẽ ra một đường vòng cung.
“Nô tỳ nghĩ tiểu nữ đó cuối cùng sẽ trở lại thôi ạ. Nô tỳ không rõ lúc nào. Tiểu nữ đó có vẻ như có một tính cách hay thay đổi.”
Bà ta chớp mắt lần nữa và liếc ra ngoài cửa sổ.
“Ta hiểu, có vẻ như ta đã gây khó dễ cho ngươi rồi.”
Jinshi nói vậy và nắm lấy bàn tay của Shenryu. Y để ý thấy mạch đập của bà ta đã tăng lên. [note24821]
Y chăm chú nhìn phản ứng của Shenryu. Khi y liếc về phía sau, gương mặt của người cung nữ đứng tuổi và lão thái y đều đỏ bừng lên bối rối.
Các thái giám đi theo sau cũng trông không thoải mái.
Mặc dù vậy, Jinshi nở một nụ cười và thì thầm vào tai của Shenryu.
“Thế thì, ngươi làm quen với Quý phi Rouran ở đâu vậy?”
Đồng tử của Shenryu giãn ra ngay lập tức. Và mạch của bà ấy đập thình thịch.
Nội Cung tràn đầy những lời nói dối.
Jinshi có chút kiến thức để nhìn thấu được điều đó.
Cũng giống với phương pháp mà y sử dụng để tìm ra MaoMao hồi đầu.
Đó không phải là thiên phú quái dị như Rakan, người có thể nhìn thấu được khả năng của người đối diện chỉ bằng ánh nhìn. Những gì Jinshi có thể làm chỉ là phân biệt giữa lời nói thật và nói dối bằng cách quan sát người khác.
Y không có tài năng thiên phú. Vì vậy y không còn cách nào khác ngoài hoàn thành công việc bằng những khả năng sẵn có của mình.
Shenryu nhìn vào Jinshi với đôi mắt mở lớn.
“…điều này làm nô tỳ chợt nhớ lại những ký ức từ rất lâu.”
Shenryu trông choáng váng, nhìn chằm chằm vào Jinshi.
“Tên của nô tỳ được gọi bằng một giọng nói nhẹ nhàng, và nô tỳ được cho những món kẹo ngọt ngoại quốc.”
Những giọt nước mắt lớn chảy ra từ đôi mắt của Shenryu.
“Dường như mọi người đã quên mất vẻ ngoài của ngài ấy hồi còn trẻ. Nô tỳ được nghe rằng vào những năm tháng cuối đời, hình bóng ấy của ngài đã không còn. Này, khi nhìn kỹ bà có nghĩ rằng họ trông rất giống nhau không? Giọng nói, nét mặt đó, còn cả dáng điệu như kẹo ngọt đó.”
Shenryu nói với người cung nữ đứng tuổi.
Người cung nữ đứng tuổi, với gương mặt đỏ ửng trước đó, tái đi ngay lập tức trước những lời nói ấy.
“Eek.”
Bà ấy lùi lại, nhìn Jinshi như thể đã thấy thứ gì đó đáng sợ.
Bà ấy hành động như thể bà ấy nhớ lại một điều gì đó trong sự sợ hãi.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, Jinshi vươn tay ra. Tuy nhiên, người cung nữ che mặt lại và khúm núm.
“Ngài ấy, vẫn chưa buông tha chúng ta ư?”
Đó chính là khoảnh khắc máu trào ra như miệng của Shenryu.
Bà ta đưa lưỡi vào giữa hai hàm răng và cố cắn đứt nó.
“?!”
Jinshi ấn tay của y vào miệng của Shenryu. Y xé tay áo và đút vào miệng bà ta.
Y nghĩ rằng mình nghe thấy một âm thanh lớn ở phía sau. Có vẻ như lão thái y ria mép đã hoảng sợ ngã vật ra [note24822]. Các thái giám đang đứng đợi tiến về phía Jinshi trong khi băn khoăn không biết phải làm gì, họ giữ chặt tay chân của Shenryu lại để bà ta không thể giãy giụa được.
Người cung nữ đứng tuổi hoảng loạn hét lên, các cung nữ khác cũng xuất hiện để xem chuyện gì đã xảy ra. Họ đang bị vướng vào một thảm kịch bất ngờ.
“Này. Bà ta cắn vào lưỡi. Có ai xử lý được cho bà ta không?”
Một thái giám hét lên thay cho Jinshi.
Các cung nữ khác đã xuất hiện trấn an người cung nữ đứng tuổi đang hoảng loạn.
Chỉ có lão thái y di chuyển trong bối rối với hàng ria mép rung rinh.
Jinshi giao Shenryu cho người cung nữ đang tình nguyện hỗ trợ.
Shenryu, với miệng bị nhét đầy vải, nhìn chằm chằm Jinshi bằng đôi mắt đen.
Như thể muốn hỏi, Tại sai ngài không để chúng tôi được tự do--.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK
Eng note: từ giờ thì mỗi chương sẽ đều kết thúc bỏ lửng :v
Trans: Shenryu từng được miêu tả với đôi mắt màu xanh (vol 3 chương 13), nhưng giờ đây lại là màu đen. Lỗi hay là màu mắt có thể thay đổi theo tâm trạng? Ai biết :v
Edit: có vẻ ý tác giả muốn nói phần mống mắt của bà ấy xanh, nhưng do phần đồng tử mở lớn quá nên thành ra như mắt màu đen.