MaoMao có thể nghe thấy âm thanh lách cách ồn ào. Khi chậm chạp mở mắt ra, nàng nhìn thấy một bó lụa đen.
Trong khi tầm nhìn vẫn còn mờ mịt, nàng chạm tay vào miệng mình. Có gì đó dinh dính trên môi của nàng. Trong miệng nàng vẫn còn vị đắng và mũi của nàng ngửi thấy mùi chua.
(Chắc là mình vừa mới nôn.)
Chắc chắn là nàng đã bị ép uống thuốc gây nôn hoặc cho uống nhiều nước để ói chỗ thức ăn ra. Có vẻ như nàng đã được điều trị đúng cách. Cổ họng của nàng không bị sưng nữa; nàng không còn nghẹt thở.
Nàng được đắp bởi một tấm lông thú. Nàng đẩy chúng qua một bên.
Toàn thân nàng vẫn còn cảm thấy ngứa ngáy và hơi khó thở.
Nàng muốn được nằm im nghỉ ngơi, nhưng có lý do để nàng không làm vậy được.
Một bó lụa đen treo lơ lửng trên mặt của MaoMao. Khi lần theo nguồn gốc của nó, nàng thấy một khuôn mặt xinh đẹp đến khó chịu đang nhìn chằm chằm vào nàng, hàng lông mi dài rủ xuống..
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Một nụ cười nhẹ nhõm trên gương mặt tái nhợt của Jinshi.
(Jinshi đại nhân…)
Không có âm thanh nào phát ra khi nàng cố gắng nói. Nàng chỉ có thể mở và đóng miệng như một con cá.
Dù cho cơ thể của nàng đang lắc lư nhưng đầu của nàng không bị đau. Nàng cảm thấy có gì đó hơi cứng ở phía sau đầu của mình.
Xem xét đến vị trí của gương mặt của Jinshi và tư thế của y, cùng với chỗ mà MaoMao đang nằm xuống, có vẻ như lúc này nàng đang ở trong một vị trí vô cùng không thoải mái.
Liệu nàng có nên gọi đó là gối đầu? [note24644]
Thường thì, đó không phải là thứ mà một quý tộc nên làm.
Nàng cố gắng di chuyển cơ thể nặng nề của mình, nhưng nàng cảm thấy vẫn còn tê cứng và không thể nhúc nhích được.
Jinshi giữ lấy cơ thể đang run rẩy của MaoMao.
“Ngoan ngoãn đi nào. Ta đang đưa ngươi đến chỗ của người mà ngươi gọi là cha nuôi.”
Những âm thanh và sự lắc lư là do họ đang ở trong một chiếc xe ngựa. Bữa tiệc được tổ chức trong hoàng cung, gần phòng nghi lễ nhưng lại nằm sát ngoài rìa. Nếu họ đi về Nội Cung từ đó thì sẽ khá khó khăn để mang theo một người bị bất tỉnh mà không có xe ngựa. Khoảng hơn hai ri [note24645] theo đường chim bay.
Nàng cố gắng nhìn qua cửa sổ nhưng không thể được vì Jinshi chắn mất tầm nhìn. Y vẫn đang nhìn chằm chằm vào MaoMao.
“Ngươi bị trúng độc à?”
Jinshi hỏi.
MaoMao chỉ có thể lắc đầu nhẹ.
“Hẳn ngươi đã nói với Gaoshun từ trước, về những chuyện sẽ xảy ra.”
Y nói để kiểm chứng. MaoMao chỉ có thể gật đầu.
Giống như Jinshi đã nói.
Điều này không có nghĩa là vị hoàng đệ bị đầu độc. Điều này là thứ mà MaoMao đã sắp đặt với Gaoshun từ trước.
Những vết phát ban lan ra trên cả cơ thể của nàng không phải là do trúng độc. Đó là những triệu chứng dị ứng khi nàng ăn một số loại thức ăn nhất định.
“Có vẻ như là không có gì bị bỏ độc.”
Chúng không phải là một chất độc đối với Jinshi. MaoMao dù kháng độc tốt hơn người thường nhưng nàng cũng có một điểm yếu.
Đó chỉ là kiều mạch, thứ nàng không thể ăn được.
Nếu như có kiểu mạch ở trong thức ăn, Jinshi cũng sẽ để ý. Y biết thứ mà MaoMao không thể ăn.
Những thứ mà người thử độc không thể ăn sẽ được điều tra trước khi họ thử đồ ăn. Kiều mạch không phải món thịnh hành trong kinh đô, và cũng không phải thứ mà hoàng đế hay Quý phi Gyokuyou thích, nên chúng ít khi xuất hiện trong những bữa ăn.
Dù sao thì, có một lần mà helou [note24646] được phục vụ, nhưng nàng đã giải thích với Honnyan và một người thử đồ ăn khác được thay cho nàng.
Và như vậy, Jinshi hẳn cũng nghĩ là kiều mạch không bao giờ được sử dụng trong nấu ăn.
MaoMao cũng dự đoán điều đó. Đó là lý do tại sao nàng dám uống món rượu khai vị Shōchū [note24647] pha loãng với nước trái cây.
Rượu Shōchū sử dụng ngũ cốc như là nguyên liệu chưng cất. Có vài loại trong số đó sử dụng kiều mạch.
Dù chúng đã được biến thành cồn, vẫn thường có trường hợp mà kiều mạch bị lẫn vào trong quá trình sản suất. Và lần này, nó có nhiều hơn nàng dự tính.
(Thật là tệ.)
Thật không tốt nếu như triệu chứng dị ứng xảy ra chậm, nên nàng đã uống hết ly rượu. Nàng hối hận vì đã uống hết trong một ngụm.
Cũng có một cách nữa là trộn lẫn chất độc vào và diễn xuất. Tuy nhiên, sẽ có ai đó phải trở thành kẻ xấu. Nếu lộ ra, người đó sẽ là nàng, còn nếu không, ai đó sẽ bị buộc tội. Họ sẽ không thể thoát được vì đã âm mưu đầu độc Hoàng đệ.
Nàng nghe nói nếu là món rượu khai vị, họ sẽ không đặc biệt chú ý tất cả các thành phần. Không nhất thiết phải xem xét sâu sắc đến cơ địa của người thử đồ ăn. Phản ứng khác lạ với một loại thức ăn riêng biệt không phổ biến lắm trong xã hội này.
Dù cho họ theo dõi vụ việc mà MaoMao bất tỉnh lần này, Gaoshun - người hiểu rõ câu chuyện, sẽ biết cách khéo léo giải thích. MaoMao hy vọng rằng vụ việc này sẽ được lấy làm bài học trong tương lai, nhưng nàng cũng mong nó ko nghiêm trọng đến mức phải truy cứu trách nhiệm.
Nói về mặt bất lợi, thì có thể nói là lão quân sư lập dị đã gây ra chút hỗn loạn, nhưng ông ta chắc cũng chẳng để tâm đâu.
MaoMao chỉ cần bất tỉnh trước ông ta, trước tên khốn khó chịu với cái kính một tròng. Trước tên khốn đã trở thành kẻ đứng đầu trong danh sách không-ai-muốn-trở-thành-kẻ-thù trong triều đình.
Chắc chắn khi ông ta nhìn thấy MaoMao đổ gục ở đó, ý nghĩ sẽ xuất hiện trong đầu ông ta trước tiên không nghi ngờ gì nữa sẽ chính là về một vụ ám sát hoàng đệ. Và sau đó, ông ta sẽ ra tay với những kẻ đang ấp ủ những âm mưu.
Kỳ quặc thay, dù MaoMao ghét ông ta đến thế, nàng vẫn tự tin rằng lão quân sư lập dị đó sẽ làm tất cả mọi chuyện vì lợi ích của nàng. [note24648]
Như vậy có nghĩa, nàng cũng tự nghĩ rằng mình là một sinh vật ranh mãnh. [note24649]
Với một người nhạy bén và sở hữu một con mắt nhìn người khác thường, hẳn là gã đàn ông đó đã biết được những viên quan nào định làm những điều dại dột trong tương lai và sẽ để mắt theo dõi họ. Chắc chắn là dù cho đất nước này có bị lật đổ đối với ông ta cũng chẳng quan trọng lắm. Cùng lắm thì ông ta sẽ chỉ coi đó là một cấp độ khó hơn của trò Shogi thôi.
Ông ta chính là người phù hợp để nổ phát súng đầu tiên.
Và, người duy nhất có thể sử dụng ông ta sẽ là MaoMao, hoặc cùng lắm là - cha của nàng - Ruomen.
Những lời bịa đặt không có tác dụng với ông ta. Nếu nàng nói trước cho Jinshi về chuyện này, có khả năng ông ta sẽ nhận ra.
Đó là tại sao, nàng che đậy chuyện này khỏi Jinshi và tự mình làm nó.
(Bên cạnh đó, y cũng có thể phản đối nàng.)
Jinshi nhìn chằm chằm MaoMao một cách kỳ lạ với hành vi như vậy. Nếu như y có địa vị trong tầng lớp quý tộc, y nên đối xử những người chỉ là một nữ gia nhân thô lỗ hơn. Như vậy cũng dễ dàng hơn cho cả nàng nữa.
(Dù có dễ dàng hơn...)
Nàng có thể nhìn thấy thứ gì đó phát ra ánh sáng mờ ảo trên mái tóc đen huyền của Jinshi. Đó là một chiếc trâm bạc được chế tác tinh xảo. Dù cho đã mất đi độ sáng bóng, nàng nhìn cũng nhận thấy một cảm giác thượng lưu từ một món đồ thủ công tinh xảo. Có vẻ như có loài vật nào đó được chạm khắc trên nó.
(Ngựa? Hươu?) [note24650]
Món đồ trang trí mang lại cảm giác mạnh mẽ như thể nó là một sinh vật sống, dù cho đó chỉ là một món chạm khắc. Thứ đó tô điểm cho mái tóc của Jinshi.
MaoMao hiểu đó là con vật gì.
Và sau đó, nàng nhìn chăm chú vào nó với đôi mắt trống rỗng.
Loài loài vật trông như một con ngựa lai với một con hươu [note24651]. MaoMao sẽ không đi xa đến mức nói đùa rằng đó là đồ giả.
Một sinh vật hư cấu. Những người có thể đeo con vật này rất giới hạn.
Nàng chậm rãi mở bàn tay của mình. Không nên để lộ đôi tay vẫn còn nổi những vết phan ban đỏ trông thật xấu xí này ra với người quý tộc trước mặt nàng. Nàng biết vậy.
Y có một vẻ đẹp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi nó thuộc về một con người. Y cũng có thể bước vào và rời khỏi Nội cung dù y vẫn còn là một nam nhân.
Nam nhân tự gọi mình bằng cái tên Jinshi này sở hữu khả năng đó.
Jinshi hẳn là một bí danh. Tên thật của nam nhân này hẳn có ký tự ‘Ka’ trong đó. Như cái cách mà Ruomen và Rakan có ký tự ‘Ra’ - ký tự được ban cho gia tộc - trong tên của mình.
Bông hoa của đất nước - ký tự của Hoàng đế - trị vì trên ba thanh kiếm.
(Hoàng đệ.)
Nó có vẻ hợp lý.
Vị thân vương bất hạnh luôn giấu mặt.
Vị hoàng đệ của hoàng đế tại vị, người đang làm một công việc mà như không làm gì cả, và tiếp tục giấu mình trong phòng của ngài ấy.
Khá là kỳ lạ khi MaoMao không nhận ra điều này. Suy nghĩ kỹ hơn thì, có vẻ như là do nàng không muốn mình là người nói ra những chuyện như thế. Tuy nhiên, có những người nếu không nói ra một cách rõ ràng thì họ sẽ không hiểu.
Nàng im lặng không phải do miệng nàng hiện đang không thể hoạt động đúng cách mà là do nàng không biết phải nói gì cả. Và nàng chỉ nhẹ nhàng đặt bàn tay đang duỗi ra về vị trí ban đầu.
Jinshi đặt bàn tay lên cái trán đầy những vết phát ban của MaoMao và che mắt nàng lại.
“Ngủ đi.”
Jinshi nói một cách thô lỗ không phù hợp với vẻ ngoài của y.
MaoMao không thể chịu được sự uể oải từ cơ thể mình, nên nàng quyết định nghe theo những lời đó.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK
Đúng là khi ốm thì mấy MC mới chịu thành thật :v cứ ai ốm phát là kiểu gì cũng sẽ có tiến triển quan trọng trong cốt truyện hết :))