Hai ngày sau khi nàng đưa ra vấn đề với Honnyan, một nam nhân già với dáng vẻ như một bà lão xuất hiện ở Nội Cung. Nàng ngạc nhiên vì ông đã tới nhanh hơn nàng dự kiến.
Cha của nàng - được Gaoshun dẫn đường - đi chào hỏi mọi người trong Cung Ngọc Bích và sau đó tiến về phía y viện. Có vẻ như ông sẽ ở lại nơi của lão lang băm một thời gian.
Nàng tự hỏi không biết phải làm gì nếu như lão lang băm bị sa thải, nhưng lúc này thì, lo nghĩ đó là vô căn cứ.
Infa và những người khác xuất hiện trước MaoMao đang sắp xếp hành lý.
“Muội luôn không ngơi nghỉ nhỉ?”
Vừa nói, họ vừa giúp nàng dọn dẹp căn phòng. Guien ngạc nhiên về chỗ thảo dược cứ liên tục được lấy ra dù cho cô đã gói chúng không biết bao nhiêu lần, còn Airan suýt thì thét lên với cái đuôi thằn lằn khô.
“Vì đó là công việc ạ.”
Nàng nói rằng đó là công việc, nhưng liệu nó có thực sự đúng không? MaoMao không thể ngừng nghĩ như vậy.
Nếu như nàng hoàn thành tốt công việc, Jinshi chắc chắn sẽ thưởng cho nàng một loại thảo dược quý hiếm như một phần thưởng, hoặc có lẽ là một cuốn sách dược thuốc ngoại quốc.
Nhưng có một thứ gì đó khác lạ đang rung lên trong tâm trí MaoMao
(…Ah, thật rắc rối.)
Nàng không muốn làm cái việc như vậy, nhưng cuối cùng nàng sẽ thấy ghét bản thân vì đã đi theo con đường này.
Trong khi nàng thở dài giữa lúc gói những món đồ bào chế thuốc vào trong miếng vải bọc, Infa nhìn MaoMao như thể cô ấy nhớ lại điều gì đó.
“Nhắc mới nhớ, cha của MaoMao? Là ông ấy, đúng không?”
“Vâng ạ. Đại loại thế.”
Nó có ý nghĩa tương tự nhau nên hãy cứ xưng hô như vậy cũng được. Giải thích một cách chi tiết khá là rắc rồi nên nàng quyết định bỏ qua nó.
“Ông ấy khá là... khác hoàn toàn so với những gì tỷ tưởng tượng. Nên nói thế nào nhỉ, ông ấy bình thường? Kiểu kiểu vậy?”
“…Tỷ đã tưởng tượng điều gì vậy?”
“Chà, nói gì nhỉ... muội biết đấy.”
Như là họ đều đồng ý với lời của Infa, Guien và Airan cũng nhìn nhau và gật đầu.
Cũng không có gì ngạc nhiên với những điều họ đã tưởng tượng.
***
Sau khi rời đi, nàng cảm thấy bầu không khí có chút khác biệt so với Nội cung nơi nàng đã ở trong một thời gian dài. Nội Cung thì bị hạn chế. Nàng ít khi được hít thở không khí bên ngoài. Hiếm hoi lắm nàng mới cảm nhận được một cơn gió lùa qua những khe hở trên tường thành.
Có phải do nàng đang nghĩ quá lên hay thực sự có bầu không khí căng thẳng đang bao trùm? Nàng cũng không rõ nữa nhưng có gì đó đã thay đổi chỉ trong vài tháng qua.
“…Bầu không khí có chút khác lạ.”
MaoMao nói với Gaoshun một cách vòng vo. Gaoshun là người tới đón MaoMao. Hành lý của nàng được để lại cho người gia nhân đang đợi bên ngoài, MaoMao tiến về phía phòng của Jinshi.
“Sẽ sớm có một cuộc gặp mặt với một ngoại quốc.”
Sau khi nói ngắn gọn, Gaoshun nhanh nhẹn bước đi, một tốc độ khá bất thường với một người luôn đi chậm rãi sau khi quan sát tốc độ của MaoMao.
MaoMao nhanh chóng theo sau Gaoshun.
MaoMao không hiểu được việc triều chính. Dù có được ở đó nghe trực tiếp, nàng cũng chẳng hiểu được quá nửa.
Sau khi đến tòa nhà của Jinshi, MaoMao quyết định nói chuyện với Gaoshun sau khi tính toán kỹ thời điểm chủ nhân của nơi này không ở quanh đó.
MaoMao hiểu rằng sẽ thật phiền toái nếu như Jinshi biết được điều mà nàng cố gằng làm từ lúc này trở đi.
***
Sau vài ngày chuẩn bị hoàn tất, MaoMao sẽ cùng với bà Suiren chăm sóc cá nhân cho Jinshi. Nhìn kỹ thì, dường như vị chủ nhân xinh đẹp vì lý do nào đó đã hao mòn đi khá nhiều so với lúc trước.
Jinshi luôn trưng ra một nụ cười khó chịu. Trước mặt MaoMao, y thường để lộ tâm trạng không tốt của mình, nhưng trước những người khác, hiếm khi y thể hiện cảm xúc đó. Có thể nói vẻ ngoài của y rất đẹp, nhưng trông như là y đang đeo một chiếc mặt nạ vậy.
Trong khoảng thời gian chiếc mặt nạ được đeo lên, mọi người hẳn đều bị lừa dễ dàng bởi vẻ đẹp xuất thần. Bởi vì y sở hữu một gương mặt xinh đẹp bất thường, rất ít người có thể nhận ra được những ‘vết nứt’ trên chiếc mặt nạ đó.
Và một trong số ít nơi mà y không cần che giấu những ‘vết nứt’ đó chính là nơi này - thư phòng riêng của y.
Vừa bước vào phòng khách sau khi quay trở lại từ công việc, Jinshi đổ sập trên chiếc ghế trường kỷ, hoàn toàn kiệt sức. Như Suiren đã nói, MaoMao đưa món nước trái cây mật ong cho Jinshi.
Jinshi uống một nửa chỗ đó, rồi lướt qua các văn kiện mà Gaoshun đã mang đến.
MaoMao liếc nhìn chúng. Lần này dường như đó là một văn kiện về một cuộc hội nghị với một ngoại bang. Nếu như đó là về vấn đề thuế quan, thì ngay cả MaoMao cũng biết về nó.
Trong khi nghĩ rằng không tốt khi lén lút nhìn, ánh mắt của MaoMao hướng về phần mà nàng đang lo ngại.
“…”
“Có gì à?”
Có lẽ y để ý MaoMao đang nhìn chằm chằm, Jinshi hỏi nàng.
“Địa điểm của cuộc hội nghị, không phải trong kinh thành, phải không ạ?”
Nhìn vào tên địa điểm – đó là tên của một thị trấn nằm dọc biên giới ở phía tây bắc. Xem xét về khoảng cách tính từ kinh thành, thì đó sẽ là một chuyến đi dài. Nàng không rõ ai sẽ tham gia, nhưng có lẽ họ sẽ không quay trở lại trong vài tháng.
“Có vẽ như đất nước kia cũng không muốn đi cả chặng đường dài đến kinh thành.”
Đúng hơn thì, cân nhắc về cách họ đồng ý đến tận nơi đó, có lẽ đó đã là một sự nhượng bộ.
Tuy nhiên, điều mà MaoMao đang bận tâm, là vị trí của thị trấn nơi sẽ tổ chức buổi hội nghị.
Khu vực phía Tây là biên giới quốc gia với nước láng giềng, còn phía bắc là một khu tự trị, nhưng một nhóm dân tộc khác đã sống ở đây từ rất lâu rồi. Tuy nơi đó không được coi là một đất nước, nhưng mảnh đất này vẫn luôn phải trong tình trạng cảnh giác cả hai phía - phía tây và phía bắc.
“Thành thực thì, đó không phải là nơi có thể cảm thấy thoải mái được.”
“Ta đoán vậy. Ta cũng không thể thảnh thơi nghỉ ngơi được.”
Dù cho nhóm dân tộc khác đó cũng là con người, nhưng những thứ như văn hóa thì rất khác nhau. Cha nàng kể rằng ông đã nhận ra điều đó khi đi học ở phương Tây.
Ngôn ngữ khác biệt khiến cho giao tiếp cũng khó khăn. Mọi chuyện càng khó hơn khi mang theo những thứ khác như thức ăn, quần áo, lối sống, và tín ngưỡng tôn giáo.
“Ở chỗ đó cũng vậy, họ có một thói quen ăn những thứ kỳ lạ.”
Với biểu cảm mệt mỏi kỳ lạ, y uống nốt chỗ nước quả.
“Có vẻ như côn trùng thường được sử dụng trong các bữa ăn.”
Jinshi thở dài.
Đó là bởi vì ngài ngây thơ thôi, MaoMao nghĩ. MaoMao, người trước đây đã ăn cả rắn và ếch, nhưng chưa từng ăn côn trùng. Đặc biệt, ở phía bắc coi côn trùng như một nguồn cung cấp chất dinh dưỡng quan trọng.
Đặc biệt là trong những năm xảy ra nạn châu chấu, dù là những người ko thường ăn cũng còn phải ăn cả dế nên cũng không thể trách họ được. Phía bắc là một phần của khu vực sản xuất ngũ cốc, nên nếu như nạn châu chấu xảy ra, thì không thể xem thường được.
(Nạn châu chấu?)
Thiên tai gây ra bởi côn trùng. Trong những năm tồi tệ cũng có những người chết vì nạn đói. Đó là một thảm hoạ nghiêm trọng đôi khi còn làm thay đổi cả người trị vì của đất nước. [note24455] Vậy nên người ta nói rằng côn trùng được viết cùng với hoàng đế là vì lý do đó. [note24456]
MaoMao nhớ lại một điều gì đó.
(Côn trùng gây hại mang đến thiên tai.)
Những lời cuối cùng của cô gái trẻ khi cô còn là ‘Shisui’.
Côn trùng nghĩa là gì? Thiên tai nghĩa là gì?
MaoMao chỉ để ý đến bệnh tật. Tuy nhiên, nếu đây là những gì cô ấy muốn nói:
(Sẽ có nạn châu chấu trong tương lai à?)
Không, không cần biết cô ấy có quen thuộc với côn trùng đến mức nào, liệu đó có thực sự là ý cô ấy muốn nói không? Nếu nàng tìm ra, thì nó sẽ hữu ích biết nhường nào!
Không thể nào, MaoMao lắc đầu và suy nghĩ về những điều khác.
(Nếu nói về côn trùng.)
Có một kỹ thuật buộc lũ côn trùng phải ăn nhau và sử dụng những con còn sống như một kiểu nguyền rủa. Nó được gọi là vu thuật. [note24457] [note24458] Thật đáng tiếc là MaoMao không tin vào chuyện nguyền rủa.
Giống như là do những sinh vật có độc ăn lẫn nhau sẽ làm tích trữ độc lại. Tạo ra một loại độc mạnh hơn và sử dụng thứ đó lên người khác. Việc nguyền rủa cũng giống như vậy.
(Mình muốn thử một lần.) [note24459]
Trong khi nghĩ về những thứ phi lý, nàng nhìn vào tấm bản đồ được đính kèm với văn kiện. Đột nhiên, nàng nhớ lại những lời của người bán hàng rong từng là một vị khách của khu đèn đỏ.
Liệu nó có phải là câu chuyện của bộ tộc khác sống ở khu phía bắc không?
“…”
“Có chuyện gì vậy?”
Jinshi hỏi MaoMao đang chăm chú nhìn vào tấm bản đỏ.
“Bộ lạc sống ở nơi này, họ có săn bắn không ạ?”
Có một khu rừng trải dài xuống phía bắc và những đồng cỏ rộng lớn.
“Ở đất nước này thì không. Nhưng có những bộ tộc ngoại bang sống chủ yếu bằng săn bắn.”
“…Nô tỳ có nghe nói rằng có rất nhiều bộ tộc thờ cúng côn trùng.”
“Ta không chắc về điều đó lắm. Nhưng ta được biết họ tẩm độc từ côn trùng lên những mũi tên và sử dụng chúng để săn bắn và trong các trận chiến.”
Sử dụng độc trong việc đi săn có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu. Tuy nhiên, chất độc thường được sử dụng là cây phụ tử. Ở miền nam chất độc có thể được lấy từ ếch.
Việc họ đặc biệt sử dụng côn trùng là điểm chính yếu.
(Nếu như côn trùng mang theo thiên tai nghĩa là như vậy thì sao?)
Nếu như trong tương lai họ can thiệp vào quá trình đàm phán với ngoại quốc, dù không đến mức huỷ hoại hoàn toàn những cũng đẩy đất nước này vào tình huống bất lợi.
Dù sao thì đó là một cuộc hội nghị ảnh hưởng đến diện mạo của quốc gia.
Nếu chuyện đó xảy ra và xử lý nó một cách thiếu thận trọng, mọi chuyện sẽ kết thức bằng một trận chiến chứ không còn là những cuộc giao tranh nhỏ nữa. Và gương mặt quan trọng nhất trong trận chiến đó sẽ là--
Phần lớn khu rừng trải dài ở phía bắc là thuộc về gia tộc của Quý phi Rouran - Gia tộc Shi. Hoàng đế không còn lựa chọn nào khác ngoài dựa vào sức mạnh của họ.
Không, như thế thì chả có nghĩa lý gì cả.
Tại sao Quý phi Rouran lại biết trước được điều này? Nếu như Gia tộc Shi biết về việc đó và cứ bỏ mặc nó, thì lý do là gì? Dù cho họ có đang cố bán cho hoàng đế một ân huệ, thì không phải cách đó hơi lòng vòng và rắc rối à?
Không, sai rồi.
Đó không phải mục đích của họ.
Hiện giờ, họ đâu có lý do để khiến hoàng đế phải mắc nợ mình?
Liệu họ có nghĩ đến việc đạt được thứ gì đó lớn hơn thế không?
Dù cho MaoMao đã đi xa đến ý tưởng đó, nàng muốn lắc đầu.
Thật ngu ngốc. Đến mức như cái ý tưởng này, liệu các quan chức của đất nước này có ngu ngốc như vậy không? Họ có rất nhiều của cải và tiếng tăm. Những người nghĩ đến việc trèo cao hơn là những kẻ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc sống và lao đầu vào cái chết.
Nhưng mà, phía bên kia là một gia tộc, là vị thượng quan muốn trở lại vị thế của họ như thời kỳ trước đây. Theo cách này hay cách khác, cái ý nghĩ không cân xứng như vậy cũng có thể tồn tại.
(Ah, thật là rắc rối.)
Phải làm gì với cái ý tưởng như vậy? Bên cạnh việc đổ máu vô nghĩa, họ sẽ chỉ dẫn đến việc hủy diệt gia tộc. Hay bởi vì có một nguyên nhân cho một chiến thắng mà họ đã âm mưu?
Liệu đó có phải bởi lý do này mà Quý phi Rouran muốn nói với MaoMao?
Để dừng lại những người thân ngu ngốc của nàng ấy.
Trừ khi-. [note24460]
“Lúc nào vậy ạ?”
MaoMao vô tình nhắc đến nó - là về cuộc hội nghị với ngoại bang.
“Một khoảng thời gian ngắn sau năm mới. Thời điểm chuyển năm sẽ rất bận rộn.”
Không có thời gian.
MaoMao hơi nhíu mày và nhìn Gaoshun cũng đang nhíu mày tương tự.
Gaoshun, như thể anh ta đã căn thời gian, đưa một văn kiện với cho Jinshi.
“Jinshi đại nhân, chúng ta nên làm gì với thứ này?”
Anh đã đưa ra lịch trình cho một sự kiện khác. Và Jinshi cau mày.
MaoMao cũng nhìn vào phần nội dung, và cuối cùng trưng ra một biểu cảm khó chịu. Nó dường như là một lễ hội tôn giáo được tổ chức định kỳ, nhưng vấn đề là bữa tiệc được tổ chức sau đó. Nhìn thấy những gương mặt đó, vai nàng muốn rũ xuống.
Đó là một buổi tập hợp của giới thượng lưu. Vì hoàng đế không tham dự, người chủ trì nghi lễ có vẻ như là người Hoàng Đệ. Có một vài cái tên mà đến cả MaoMao cũng biết.
Cha của Quý phi Rouran, Shishou, và tên nam nhân đeo kính một tròng khiến nàng phát mệt chỉ với việc nhớ lại lão ta - Rakan.
Theo như nàng thấy, những người tham dự khác hẳn cũng là những gương mặt thuộc giới thượng lưu.
MaoMao gần như vô thức cau mày, nhưng nàng cũng để ý thấy Gaoshun đang nhìn chằm chằm vào mặt mình.
(Đây là…)
Đó là một cơ hội mà nàng sẽ không bao giờ có lại.
MaoMao đứng trước Jinshi và nhìn chằm chằm vào mặt y.
“Jinshi đại nhân.”
“Gì thế?”
MaoMao thở một hơi nhỏ.
Gaoshun hẳn đã trưng ra lịch trình của Jinshi trước mặt MaoMao là vì lý do này. Có lẽ anh ta muốn nói rằng đây là một cơ hội mà nàng sẽ không có lần thứ hai.
Do đó, nàng không được thể tuột mất. Nàng không thể biết khi nào cơ hội tiếp theo sẽ xuất hiện.
“Ngài có thể cho nô tỳ thử đồ ăn trong bữa tiệc này không ạ?”
Nàng cố gắng nói một cách tự nhiên.
Tuy nhiên, Jinshi đối mặt với MaoMao bằng ánh mắt hoài nghi.
“Thật đáng ngờ.”
“Chuyện gì thế ạ?”
Để không lộ biểu cảm của mình ra ngoài, MaoMao nhìn Jinshi bằng cái nhìn lạnh lùng cứng nhắc. Cái nhìn này giống như khi nàng đang nhìn vào một con sâu bướm lông lá. Bà Suiren đã để ý tới nó và đang có ánh mắt thực sự đáng sợ, nhưng đó không phải điều nàng để tâm lúc này.
“Ngươi sẽ không định tham dự buổi họp mặt mà lão quân sư có mặt nếu được lựa chọn phải không.”
“…”
Mhm, đúng là như vậy.
Nàng ước y đã bỏ qua những vấn đề như thế.
“Jinshi đại nhân, bữa tối mà Suiren đại nhân chuẩn bị đang bị nguội đi đấy ạ.”
“Ngươi là kiểu người sẽ không nói dối nhưng cũng không nói sự thật, phải không?”
“...”
MaoMao liếc nhìn Gaoshun.
Gaoshun có một khuôn mặt hơi bối rối, nhưng anh đã đi trước một bước.
“Jinshi đại nhân, Tiểu Mao có vẻ như đang nghĩ đến Jinshi đại nhân đấy.”
“…Gì cơ?”
Trong khi có biểu hiện hơi nghi ngờ, y nhìn qua lại giữa MaoMao và Gaoshun.
“Dù nhiều hay ít, thì đó cũng là một người đại nhân không đối phó được, tiểu thư đã nghĩ về lợi ích của Jinshi đại nhân đấy.”
(Không hẳn thế.)
Điều đó có thể đúng, nhưng không phải là lý do nàng làm vậy. Tuy nhiên, bởi vì nó khá phiền phức nên nàng sẽ không phản bác lại những lời đó.
“Dù ý tiểu thư không phải là đánh bại Rakan đại nhân, nhưng chẳng phải ý của tiểu thư là trở thành kẻ thù của kẻ thù sao?”
Những điều mà Gaoshun nói gần như không sai. Nàng sẽ không cần phải sửa lại gì.
Sau đó, có một ánh mắt hơi nóng hướng thẳng về MaoMao.
“Có thật không?”
Jinshi nhìn MaoMao với một gương mặt gợi cảm hơn thường lệ. Đôi mắt ướt và toàn bộ khuôn mặt của y nóng bừng như đang bị sốt. [note24461]
MaoMao không lắc cũng không gật đầu. Nàng chỉ hướng ánh nhìn xuống đất.
Khoảnh khắc Jinshi đứng lên khỏi chiếc ghế trường kỷ, một một hương thơm ngon lành tiến lại gần.
Khi Jinshi đột nhiên tiến lại gần khuôn mặt của MaoMao, Suiren đưa lên bát cháo với một nụ cười.
“Bữa ăn đang nguội đi đấy ạ, xin mời dùng bữa.”
Những lời của người cung nữ đứng tuổi, như thường lệ, không thể cãi được.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK