Độc thoại của người dược sĩ

chương 19. cơn sốt – phần đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đừng tranh nhau tem nữa. Đọc 2 chap này đi đã. Đáng mong chờ vl luôn <(")

***

Ngày hôm sau, Jinshi và những người khác cưỡi ngựa đến khu vực săn bắn. Jinshi bất đắc dĩ phải đeo lên một chiếc mặt nạ, và mang một cái tên giả: “Kousen”.

Không phải là nàng không hiểu ý nghĩa của chiếc mặt nạ. Tự bản thân khuôn mặt y đã là một điều phiền toái khi một mỹ nhân như Jinshi lảng vảng xung quanh. Nơi này không phải Nội Cung, những người không biết y là một thái giám đầy rẫy quanh đây.

Đêm qua, có một sự huyên náo trong phòng nghỉ của Jisnhi - hoặc lẽ ra là như vậy, bởi người ngủ trong phòng lại là Basen. Nàng nghe thấy tiếng hét của Basen. [note23635]

Chuyện gì đã xảy ra ư? Thì anh ta bị bao vây bởi những nữ nhân không biết lẻn vào đó từ lúc nào - nghe thật đáng ghen tị phải không? Không, anh ta đã thấy địa ngục. Phải công nhận rằng, sau khi uống món “rượu khai vị” đó, anh ta đã cố gắng hết sức để giữ bản thân kiềm chế.

Có động cơ để dâng lên một bữa tối như vậy. Rất nhiều thiếu nữ trong dinh thự này muốn trở thành tình nhân của các vị thượng quan.

Chuyện gì sẽ xảy ra khi Jinshi đi lại xung quanh với gương mặt thật của y? Có vẻ như việc đóng hết các cửa sổ cũng là để tránh ánh nhìn của người khác.

(Lý do tại sao Jinshi lại phải đeo mặt nạ thì mình còn hiểu được.)

Còn cái bí danh đó là sao?

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện mà nàng không nên tìm hiểu sâu hơn. Nếu là một nữ nhân biết đọc bầu không khí, thì phải biết im lặng đúng lúc.

Và như vậy, Maomao đang đi theo một đoàn người đang hướng đến khu săn bắn bằng xe ngựa. Chiếc xe chở theo người hầu của dinh thự và rất nhiều dụng cụ nấu ăn như nồi và củi.

Có lẽ họ định nấu những con thú săn được ngay tại chỗ.

Sau khoảng một phần tư canh giờ rung lắc trong cỗ xe ngựa, hướng ánh nhìn ra những cánh đồng lúa miến [note23636], nàng đã có thể thấy khu rừng và đồng cỏ.

Những người hầu đều rất kinh nghiệm. Họ nhanh chóng chuẩn bị lửa trại phía trước khu rừng. Có vẻ như có nguồn nước ở trong rừng, nên một vài người mang theo những cái chai để lấy nước.

Maomao nghĩ đến chuyện giúp đỡ việc gì đó, nhưng những người tháp tùng các vị quan xung quanh nàng đều chẳng làm gì cả. Họ chỉ đang trò chuyện trong căn lều được những người hầu đã đến trước dựng lên.

(Mình đoán tốt hơn hết là đừng làm gì cả.)

Cũng không hiếm khi giúp đỡ người khác một chút để tạo mối quan hệ.

Với những người hầu thì điều đó càng đúng.

Maomao ngắm nhìn bầu trời. Nàng thấy một chấm đen đang bay chao liệng trên bầu trời trong xanh.

Sau khi nàng nhìn nó liên tục bay vòng tròn vài lần, ánh mắt của Maomao chuyển hướng về phía khu rừng.

(Một khu rừng à.)

Một khu rừng tương đối tốt, Maomao nghĩ.

Có rất nhiều loại cây mọc ở đây. Nàng có cảm giác thảo dược và nấm sẽ phát triển rất tốt ở nơi như thế này.

(Mình đoán mình không được phép đi vào đó.)

Cảm thấy ngứa ngáy chân tay, Maomao liếc nhìn xung quanh.

Không một ai để ý... Nhưng không là không.

Và cứ như vậy, nàng chợt nhận ra mặt trời đã đi qua đường kinh tuyến.

***

Có mùi thơm của thịt nướng.

Những chén rượu sake đang được phục vụ ở trong túp lều. Món thịt đã nấu được các hầu nữ chia ra. Khoảng mười vị quan ngồi đang quanh bàn, có những món phụ khác đã được chuẩn bị.

Dù đó chỉ là một căn lều, vẫn có chỗ để thông gió, và có những cái xô đầy nước để cạnh chân của họ. Cũng có những người hầu đang quạt những cái quạt thật lớn. Nàng có thể thấy những nỗ lực để giúp chuyến đi săn giữa mùa hè ngột ngạt này trở nên thoải mái hơn.

Những người hầu siêng năng đang mang thức ăn lên.

Vì nếu chỉ với con mồi từ chuyến đi săn thì sẽ không đủ, nên họ cũng nấu những loại thịt khác. Đầu tiên thì, thịt khác với cá; không phải cứ càng tươi là càng ngon.

Maomao đang đứng đợi phía sau Gaoshun. Nàng mơ hồ nhìn vào khung cảnh của bữa tiệc. Một chiếc ghế cũng được cấp cho Gaoshun.

(Nói về điều đó.)

Ngoài những lúc ở trong phòng, thì Gaoshun ít khi đi cùng với Jinshi nhỉ, nàng nghĩ. Thay vào đó, Basen mới là người hộ tống y, và Maomao theo sau Gaoshun như một điều tất nhiên.

Ở trên hàng ghế trên, an toạ ở vị trí của khách quý, là một nam nhân kỳ lạ.

Gương mặt của người đó được giấu sau một chiếc mặt nạ. Người đó cũng không chạm vào đồ ăn. Thậm chí cũng không uống rượu.

Basen lo lắng nhìn từ phía sau.

(Thật khó khăn khi ngài ấy phải đeo mặt nạ ngay cả lúc này.)

Maomao nhìn như thể đó là chuyện của người khác. Những nữ nhân tiếp rượu nhìn Jinshi - vị công tử mặt nạ - hết lần này đến lần khác.

Y là vị khách quý hạng nhất trong số những người ở đây, mặc cho cái mặt nạ y đang đeo đáng ngờ đến như thế nào. Trở thành thiếp của các vị thượng quan thì ổn định hơn nhiều so với kết hôn với một thường dân nghèo. Dường như đây là nơi tập hợp của những nữ nhân có tư tưởng như vậy.

Không phải chỉ có nữ nhân mới bị thu hút. Một nam nhân mập mạp ngồi bên cạnh Jinshi đang thì thầm với y. Đó cũng là một cách để nói chuyện, nhưng bản thân nàng cảm thấy nó có chút hơi thô lỗ. [note23637]

Jinshi chỉ gật đầu như đang run rẩy.

(Có phải người đó tên Shishou?)

Có thể nàng đã nghe về cái tên này trước đây, nhưng nàng không biết mặt ông ta. [note23638] Hẳn là không lầm người nếu xét đến vị trí ngồi của ông ta.

(Không biết họ đang nói về chuyện gì.)

Ngay cả khi Shishou đã dừng cuộc nói chuyện với Jinshi và quay mặt. Hai bàn tay của Jinshi vẫn tiếp tục run rẩy.

Nước da của Basen dần tệ hơn.

(Ông ta vừa nói gì sao?)

Không nhịn được, Maomao thì thầm với Gaoshun.

Bọn họ trông thật lạ.

Tuy nhiên, Gaoshun nhẹ nhàng lắc đầu, và nói nàng hãy giữ vị trí.

***

Giả vờ đi vệ sinh, Jinshi rời khỏi chỗ ngồi.

Gaoshun kéo ống tay áo của Maomao.

“Tới lúc rồi.”

Maomao gật đầu và gọi một người tùy tùng đang đứng bên ngoài căn lều. Sau đó nàng theo sau Jinshi đang bước đi loạng choạng.

Và, trước lúc đó...

“Nô tỳ có thể lấy thứ này không ạ?”

Maomao lấy một cái chai chứa nước, nàng hỏi người hầu đang chuẩn bị bữa ăn.

“Ah, được chứ.”

Người hầu có vẻ bận rộn rời đi mà không quan tâm lắm. Maomao lấy thìa cho thêm một ít gia vị vào cái chai.

Nàng đi vào khu rừng với cùng với thứ đó.

***

Dù đến chậm hơn một chút, nàng vẫn dễ dàng tìm thấy một bóng hình trong khu rừng.

Một người đang loạng choạng đứng dựa vào một cái cây.

“Ji…”

Jinshi đại nhân, Maomao định nói vậy, nhưng nàng che miệng lại. Tại sao y lại dùng bí danh ở đây? Mình nên gọi tên này như thế nào đây, nàng nghĩ trong khi bước đến.

“…Là ngươi à?”

Nàng nghe thấy giọng khàn khàn từ phía sau cái mặt nạ.

“Xin hãy cởi thứ này ra ạ.”

Maomao định cởi bỏ cái mặt nạ ra, nhưng Jinshi tuyệt vọng giữ lại.

“Không được.”

“Không sao đâu ạ. Ở đây thì không có ai cả.”

“Không, có thể sẽ có ai đó đến.”

(Ah, thật rắc rối!)

Maomao quàng tay của nam nhân loạng choạng qua vai nàng và kéo đi.

“Nếu như ngài đã lo lắng về việc người khác nhìn thấy, thì chúng ta chỉ cần đến chỗ mà người ta không thấy là được.”

Họ tiến sâu hơn vào trong khu rừng. Khu rừng trở nên hơi dốc hơn như một ngọn đồi nhỏ. Có những vách đá và một thác nước tuyệt đẹp. Mình có thể dùng nước ở chỗ này, Maomao nghĩ và nhúng khăn xuống dòng sông.

(Ở đây thì có được không nhỉ?)

Đến gần vách đá, có một cái hang đúng ngay điểm mù. Họ tiến vào trong và Maomao sử dụng cây thường xuân như một bức mành treo.

Có một cái cây cổ thụ mọc ở bên cạnh, với những thứ trông như cái dù trên thân cây.

(Nấm lỗ à?) [note23639]

Lát nữa hãy lấy một chút vậy, Maomao nghĩ. Đó là một loài nấm cứng như vỏ cây; chúng được dùng làm nguyên liệu dược thuốc.

Có rất nhiều mảnh chai vỡ đã cũ trong cái hang. Có vẻ như nơi này trước đây được sử dụng làm một kho chứa nước, nhưng đã không còn được sử dụng trong một thời gian dài.

“Chắc ở đây là được rồi.”

Maomao chất đống những tấm thảm dệt vụn ở đó và đặt lên trên cùng một tấm khăn khô. Nàng chậm rãi đặt Jinshi nằm xuống đó.

Y cởi bỏ chiếc mặt nạ, để lộ ra gương mặt xinh đẹp đang hơi ửng đỏ.

“Ngài hãy uống thứ này đi ạ.”

Maomao đưa cái chai mà nàng mang theo lên môi của Jinshi. Nàng để y nhấp từng ngụm nhỏ chậm rãi, rồi đưa nó qua tay của y.

“Việc này, xin ngài thứ lỗi.”

“…”

Maomao nới lỏng dây đai lưng ở Jinshi, lột cái áo khoác ngoài ra. Jinshi thấy hoang mang, nhưng y không còn sức để mà chống cự. Nàng lau người cho y bằng cái khăn mà nàng đã thấm nước ban nãy. Nàng làm ẩm toàn bộ thân trên cho y và đặt chiếc khăn xuống dưới nách.

“Không chỉ các cung nữ, ngươi thậm chì còn lột độ của nam nhân luôn à?”

“Không phải nô tỳ lột đồ của ngài vì nô tỳ thích đâu ạ.”

Đáp lại những lời nói mơ hồ của Jinshi, Maomao bĩu môi.

Nàng vừa lột trần y phục của một tên vô lại, và nàng chẳng thấy thích thú gì.

Cơ thể của Jinshi đang có dấu hiệu bị sốt. Sau khi được lau qua, y đã cảm thấy tốt hơn một chút.

Y trông vẫn tệ, nhưng nàng cảm thấy nước da của y đã tốt hơn một chút sau khi uống nước. Maomao đặt đầu của Jinshi lên trên đùi của mình để y có thể uống nước dễ dàng hơn.

“Cái thứ này có vị khá lạ.”

Jinshi nói trong khi uống từng ngụm nước từ cái chai.

“Nó kiểu vậy ạ. Nó là nước được trộn với tương và đường. Nô tỳ không thể tìm thấy muối, nên nô tỳ dùng những thứ này thay thế. Loại hỗn hợp này phù hợp để tránh mất nước.”

Maomao nói trong khi tạo ra chút gió cho gương mặt của Jinshi bằng cái mặt nạ.

“Trong những ngày đẹp trời như thế này, ngài sẽ bị đánh gục bởi ánh nắng nếu như cứ ăn mặc như thế đấy ạ.”

“…Ta không thể làm gì khác.”

“Thật khó khăn khi có một gương mặt đẹp như vậy.”

Maomao buột miệng nói.

Đáp lại điều đó, Jinshi nhìn chằm chằm vào Maomao.

(Không ổn. Mình vừa chọc tức y à?)

Nàng đã vô tình nói điều đó với tông giọng mỉa mai. Maomao lúng túng liếc nhìn Jinshi. Y không có vẻ gì là tức giận cả.

Cảm thấy an tâm, Maomao lấy cái khăn nàng lót bên dưới nách Jinshi ra. Nàng định chậm rãi đặt đầu của Jinshi xuống và đứng dậy.

“Ngươi định đi đâu vậy?”

“Nô tỳ định đi giặt cái khăn này lần nữa ạ.”

“Không cần đâu.”

Dù tên này có nói vậy, Maomao nghĩ. Nhiệt độ cơ thể của Jinshi vẫn đang cao; nàng muốn hạ sốt cho y thêm chút nữa.

Nhưng mà, Jinshi không để nàng đi.

“Ta muốn nói với người một chuyện.”

Jinshi nói, giọng của y khàn nhưng tha thiết. Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Maomao trông giống như một viên hắc diện thạch sáng bóng.

Maomao đảo mắt đi như một phản ứng tự nhiên. Ánh nhìn của nàng đột nhiên hướng đến cái cây cổ thụ bên ngoài hang.

“Bởi lý do này, ta đã mang ngươi theo.”

Một giọng nói chân thành nhưng khó hiểu.

Giữa lúc đó, Maomao cảm thấy mạch của nàng bắt đầu nhanh hơn. Trái tim của nàng đập ầm ĩ, bơm máu, làm tăng nhiệt độ cơ thể. [note23640]

“Jinshi đại nhân, xin ngài hãy để nô tỳ đi ạ.”

Maomao nheo mắt và nói với Jinshi. Nàng không nhìn thẳng vào mắt của y, chỉ nhìn ra phía bên cạnh.

“Không.”

“Xin ngài hãy buông ra đi!”

Maomao cố gắng rũ bỏ Jinshi và rời khỏi cái hang. Nàng vươn tay phải ra cố gắng nắm lấy thứ gì đó ở phía trước.

Tuy nhiên, tay trái của nàng bị nắm lấy và bị kéo mạnh trở lại, khiến nàng mất thăng bằng. Nàng ngã lăn ra, và ngay khi nàng chuẩn bị chạm đất, gương mặt của nàng ép vào một bộ ngực ướt đẫm mồ hôi. [note23641]Tên này đang làm cái gì vậy, Maomao nghĩ.

Nàng nhìn về hướng bàn tay nàng đang cố vươn ra. Cách đó khoảng ba chi [note23642], nàng có thể nhìn thấy một cây mận già. Có thứ gì đó mọc từ phần rễ cây nhô ra.

Cái thứ hình cây dù chỉ mọc ở trên thân cây. Nó trông như nấm lỗ nhưng có hơi khác một chút. Phần bề mặt thì bóng như kẹo. Nó không thô như cây nấm lỗ.

Tiếng tim đập của nàng ngày càng lớn hơn.

Loài nấm được ghi chép trong sách cổ như là một vị thuốc. Ngay chỗ đó, là loài nấm có tên gọi Nấm Linh Chi [note23643], hay Nấm Trường Thọ. [note23644]

Nhưng tuy nhiên, bàn tay phải đang mở ra của nàng không thể với tới nó.

Thay vào đó, nàng đang bị Jinshi ôm chặt, và sau đó-

Và sau đó, tay trái của nàng nắm phải thứ gì đó gồ ghề. [note23645]

------------------------------

Trans: ĐM

Edit: THK

Truyện Chữ Hay