Khu vực sản xuất ngũ cốc kéo dài về phía bắc của kinh thành. Ở đó có một con sống lớn chảy dọc theo hướng tây sang đông, với những thị trấn và làng mạc nằm rải rác.
Phía nam thì trồng lúa, còn phía bắc thì trồng lúa miến và lúa mì. Có những khu rừng trải dài về hướng bắc, và xa hơn nữa, là một dãy núi.
Phía bắc của khu rừng là Bắc Tử châu [note23459] [note23460]. Nơi đó không nằm trong quyền quản lý của hoàng đế.
Kinh thành nằm ở trung tâm của Hoa Ương châu [note23461]. Có ba châu lớn khác, và một vài châu nhỏ khác nằm xung quanh.
Bắc Tử [note23462]. Có thể đoán được phần nào khi nhìn vào cái tên đó. Vị thượng quan tên Shishou [note23463] đến từ Bắc Tử Châu.
(Cái câu chuyện lập quốc kiểu gì đây?)
Vùng quê nơi Maomao cư trú được gọi là Rii [note23464]. Một cái tên vùng quê đơn giản chỉ với một từ. Chỉ với điều đó cũng giải thích được câu chuyện sáng lập được nơi này.
Ba thanh Kiếm (刀) ở dưới Cỏ (草) [note23465]. Cỏ mang nghĩa “Ka” [note23466]. Điều này đại diện cho vị hoàng đế sáng lập ra đất nước này. Theo như câu chuyện, thì đó là một nữ nhân. Thanh kiếm đại diện cho một samurai – có ba samurai theo phò tá người lập quốc.
Maomao có cảm giác rằng sẽ phức tạp hơn nhiều nếu câu chuyện được kể lại chi tiết hơn, nhưng trong lúc nàng đang vừa ngáp vừa nghe, thì nàng chẳng nhớ được mấy.
Điều mà nàng chỉ vừa đủ để ghi nhớ là các thanh kiếm có kích thước khác nhau. Thanh kiếm phía trên cùng thì to hơn so với hai thành nằm dưới.
Với lý do đó, nàng cũng hiểu tại sao hoàng đế đương thời không thể ngẩng cao đầu được.
Thanh kiếm ở phía Bắc, nói cách khác, Thanh kiếm nằm trên cùng, theo cái cách mà các vị thượng quan thích gọi, là nơi để tiêu khiển giải trí như là đi săn bằng chim ưng.
Như dự đoán, hoàng đế không tham dự, nhưng nàng được kể rằng những người nổi tiếng đều tụ hội về đây.
Điều đó giải thích cho nàng về lý do xuất hiện của các binh sĩ đang ở trước mặt.
Lúc này, Maomao đang di chuyển trên một chiếc xe ngựa kéo gập ghềnh.
Chiếc xe sẽ đi khoảng 2,5 ri [note23467] trong vòng nửa canh giờ [note23468]. Không phải nó đang chạy ba canh giờ [note23469] rồi à?
(Mông mình thấy đau.)
Để cải thiện tình hình hiện tại, nàng lót một cái đệm ngồi bên dưới. Mọi người đều đang trong tình cảnh tương tự; dù cho nàng có than phiền cũng không thể làm gì khác được. Maomao giữ im lặng và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù đây là lời mời của Shishou, nhưng thực sự khó khăn khi đi từ kinh thành đến Bắc Tử châu. Đây không phải là khoảng cách mà có thể quay trở về trong một hoặc hay ngày. Shishou cũng có một tư dinh tại kinh thành. Bắc Tử châu được cai quản bởi gia tộc của Shishou.
Xem nào, vị võ quan đang giải thích cho Maomao về những điều mà nàng chả quan tâm là Basen. Bắt gặp gương mặt như Đức Phật [note23471] của Maomao, anh ta im lặng và khoanh tay lại. Và bởi vì, tất cả đều đang ngồi trên cùng một cỗ xe, những vị quan xung quanh cũng có một gương mặt vô cùng mệt mỏi.
Dù Basen trẻ hơn, nhưng có vẻ anh ta có một chức vụ cao hơn, nên họ không thể ngủ gật trước mặt cấp trên của mình. Jinshi và Gaoshun đang ở trong một chiếc xe ngựa khác.
Đang có một chút nước miếng quanh miệng của Maomao, nhưng đó là vì vui thích.
Thấy Maomao như vậy, Basen tặc lưỡi.
“Tại sao cha [note23472], với nữ nhân này…”
(Cha à?)
Cũng hợp lý, nàng cũng nghĩ đây là một gương mặt có đường nét khá quen thuộc.
Nam nhân này, là con trai của Gaoshun.
(Gaoshun và Basen à.)
Vẫn có gì đó vướng mắc, nhưng thôi cứ giữ im lặng vậy.
Một thái giám cấp cao có một người con trai, lúc đầu nàng thấy lạ, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì – không phải thái giám vốn đã là thái giám từ khi họ sinh ra. Dựa vào tuổi của anh ta, thì không có gì bất thường khi có một hoặc thậm chí hai người con.
Sau khi nghe chuyện này, Maomao nghĩ về người cung nữ trưởng đang ở độ tuổi ba mươi tại Cung Ngọc Bích.
Maomao biết rằng vì người cung nữ trưởng đang làm việc trong một môi trường có rất ít các cuộc gặp gỡ, và gần đây, tỷ ấy lẩm bẩm rằng dù có là thái giám cũng được và nhìn ngắm Gasohun rất nhiều.
Trong lúc đó, một dinh thự lớn xuất hiện ngoài cửa sổ chiếc xe ngựa.
Basen nới lỏng hai cánh tay ra khi họ cuối cùng đã đến nơi, các vị quan khác cũng thở phào nhẹ nhõm.
Maomao nhìn chằm chằm vào toà dinh thự trong khi xoa xoa hông.
***
Toà dinh thự thực sự rất oai nghiêm.
Bởi vì thị trấn này không lớn đến thế, nên nơi này như một thế giới hoàn toàn khác biệt. Đây là một công trình xây dựng với quy mô phù hợp với những người quý tộc từ kinh đô.
Một toà dinh thự ba tầng chống đỡ bởi những cây cột sơn son, phần mái ngói có hình dạng như một con thú. Có một hào nước xung quanh toà dinh thự, với cá chép koi ba màu [note23473] bơi tung tăng.
Xung quanh là các hình rồng và hổ được vẽ trên bức tường trát vữa. Đây hẳn được các nghệ nhân tạo ra chính đôi bàn tay của họ. Đó là một món đồ trang hoàng ít thấy trong kinh thành.
Maomao đang nhìn chăm chú thì nàng bị chọc từ phía bên cạnh. Khi ngẩng lên, Basen đang nhìn nàng chằm chằm, vậy nên nàng ngoan ngoãn theo sau anh ta.
***
Khi nàng bước vào căn phòng được dẫn tới, Jinshi đang bơ phờ nằm dài trên chiếc ghế trường kỷ. Có một miếng vải tông màu nóng ở trên bàn. Nàng nhận ra đó là một cái mũ trùm đầu.
(Mình hiểu.)
Quá xinh đẹp cũng là một tội ác. Đến mức thậm chí y cần phải mang theo một cái mặt nạ để trốn tránh người khác khi y đi đến những nơi xa.
Chắc hẳn, tên nam nhân này thậm chí có thể khiến trái tim các cô thôn nữ vô tội ngừng đập chỉ với một nụ cười.
Đó là một gương mặt đầy phiền phức.
Đây là căn phòng dành cho khách, và từ cách bài trí trong dinh thự, nàng hiểu rằng nơi đây là dành cho vị khách cao cấp nhất. Tất cả đồ đạc và nội thất đều lộng lẫy, nhưng vì nàng đã quen với Cung Ngọc Bích và tòa nhà của Jinshi, nàng cũng đã dự đoán trước được những thứ như thế này. Dù sao, đây vẫn là căn phòng để tiếp đãi các vị khách quý.
Dù vậy, Maomao nghĩ căn phòng này rất nóng.
Các cửa sổ đều đóng. Thay vào đó là đèn lồng.
Nàng muốn nới lỏng cổ áo ra, nhưng vì không thể làm vậy được, nên nàng đành chịu đựng.
Jinshi đã phanh ngực ra. Nàng lại vô thức nhìn y như thể một con ếch sau một thời gian dài.
Đó hẳn là vì chỉ có Maomao, Gaoshun, và Basen trong phòng. Cái kiểu thư giãn này-
Có vẻ như có cái bóng ở trên gương mặt của Jinshi. Liệu có phải là do ánh sáng lung linh từ chiếc đèn lồng?
“Con nên xưng hô với ngài ấy như thế nào đây ạ?”
Basen hỏi Gaoshun.
“Như thường lệ khi ở trong phòng. Còn ở ngoài, thì gọi ta là Kousen [note23474].”
“Vâng, thưa Kousen đại nhân.”
Jinshi là người trả lời thay cho Gaoshun.
Oh, Maomao nghiêng đầu, nhìn vào Gaoshun.
Gaoshun xoa cằm và nhìn Jinshi, còn Jinshi thì nheo mắt nhìn Maomao.
Thấy cảnh này, Basen còn thấy nghi ngờ hơn.
Anh ta bước đến chỗ Gaoshun.
“Thưa cha, chuyện này là sao đây ạ?”
Anh ta hỏi.
Gaoshun, với biểu cảm hơi mơ hồ, ra hiệu bằng mắt cho Jinshi. Và sau đó, vì lý do nào đó, anh kéo cánh tay của Basen đến chỗ góc phòng và lén lút thì thầm.
Gaoshun nói gì đó và Basen ngạc nhiên nhìn Maomao. Và sau đó, như thể Gaoshun không muốn tranh cãi, anh im lặng và cho người con trai một đấm. [note23475]
Họ đang làm gì vậy? Maomao nghĩ, nhưng vì chả có hứng thú, nàng quyết định đi cất hành lý.
Nếu như nàng không làm đúng mọi việc, thì Suiren sẽ giận dữ cho xem.
***
Buổi đi săn bằng chim ưng là vào ngày mai, vậy nên hôm nay họ đang ở lại trong toà dinh thự.
Có một bữa tiệc tối được tổ chức ở trong vườn, nhưng Jinshi và những người khác không trong trạng thái muốn ra ngoài. Họ giết thời gian bằng cách đọc sách và chơi cờ vây trong căn phòng đóng kín cửa.
Căn phòng thì nóng, nhưng bằng cách nào đó đã đỡ hơn khi họ nhận được một ít nước đá. Được vận chuyển đến bằng một con ngựa từ nhà trữ lạnh [note23476], đúng là đỉnh cao của sự xa hoa.
Vì Maomao nhìn vào chỗ đá với vẻ cực kỳ ghen tị, nên Gaoshun bí mật cho nàng một miếng. Anh thực sự là một vị thái giám chú đáo.
Chỉ cần đơn giản là mở cửa sổ ra là được mà, Maomao nghĩ, và thốt ra câu hỏi.
“Tại sai chúng ta lại không mở cửa sổ ạ?”
Nàng hỏi Gaoshun, nhưng Jinshi lại là người trả lời.
“Bây giờ thì cứ nếm thử thức ăn trước đi.”
Rồi ngươi sẽ hiểu, Jinshi nói với biểu cảm lo lắng.
Như được bảo, khi bữa tối được mang đến, Maomao lấy ra một đĩa nhỏ và bắt đầu thử độc như thường lệ.
“…”
“Nô tỳ hiểu rồi.” [note23477]
Jinshi sợ hãi nhìn vào bữa tối sang trọng. Những món ăn được mang ra trên một chiếc xe đẩy có vẻ như là những thượng phẩm được làm từ những nguyên liệu thượng hạng nhất.
“Đây là thịt baba. Cả đây nữa.”
Ba ba. Thịt rùa. Một sinh vật sẽ không bao giờ nhả ra khi chúng đã cắn. Máu của chúng được dùng như một thứ thuốc tăng cường sinh lực. Tất nhiên, thịt ba ba cũng có tác dụng tương tự.[note23478]
Rượu khai vị cũng rất lạ miệng, dường như nó được thêm nước trái cây.
Từ rượu khai vị đến món khai vị, món phụ, món chính, thậm chí là cả hoa quả, đều được là những loại nguyên liệu có tác dụng tráng dương. [note23480]
Gaoshun lặng lẽ chuẩn bị đồ ăn mang theo từ chỗ hành lý. Có vẻ như anh định có một bữa tối khiêm tốn thay vì bữa ăn thịch soạn ngay trước mắt mình.
“Ngài không định ăn ạ? Không có độc đâu ạ.”
“Dù rằng không có độc, thì đó không phải thứ có thể ăn được. Hoặc ta nên nói là, không thể cứ ăn thản nhiên như vậy được.”
Không thể tin được, nàng nhìn Jinshi và Gaoshun bằng ánh mắt như vậy. Basen đang đun nước ở góc phòng. Không phải lúc này đã rất nóng rồi à?
“Chúng thực sự rất ngon. Sẽ gây nghi ngờ nếu chúng ta cứ để chúng như vậy, nên nô tỳ có thể ăn không ạ?”
“Cứ làm như người muốn đi!” [note23481]
Jinshi nhìn vào gương mặt thỏa mãn của Maomao, và y nheo mắt, môi hơi mím lại.
Maomao ăn món canh ba ba ngon lành.
Jinshi nhìn chằm chằm nàng trong lúc đó.
“Thứ đó, có ngon không?”
“Chắc chắn rồi ạ, tuy nô tỳ không có ký ức tốt đẹp lắm về ba ba, nhưng thứ này thì ngon.”
“Ký ức gì vậy?”
Jinshi, với vẻ hơi hứng thú, cầm lên một bát canh.
“Cũng không có gì nghiêm trọng đâu ạ.”
Maomao là phụ tá cho cha nuôi của nàng kể từ khi còn nhỏ. Nàng cũng từng cố đi mua nguyên liệu làm thuốc từ chợ, nhưng giữa lúc đấy, nàng lại đi ngang qua một đám người lớn thô tục.
Bọn chúng là những kẻ thích trần truồng, tháo đai lưng và phanh kimono ra, hoàn toàn khỏa thân. Có rất nhiều kẻ như vậy vào mùa đông.
Maomao ngạc nhiên định chạy trốn, nhưng nàng vô tình quẳng đi cái gói trong tay mình.
“Trong cái gói đó có một con ba ba còn sống, và sau đó-“ [note23482]
“Ahh, đủ rồi. Đủ rồi. Ngươi không cần phải kể nữa đâu.”
Jinshi đặt cái bát xuống và nhìn xa xăm.
Gaoshun và người con trai của anh cũng vậy.
(Nàng cũng gặp cái phản ứng đó từ những người kỹ nữ.)
Đúng như mình nghĩ, câu chuyện này không hợp với những người được giáo dục tốt. Maomao đặt chiếc đĩa trống trơn xuống.
Nhưng mà, đây thực sự lãng phí mà, Maomao nghĩ.
“Những món khác ngoài món ba ba cũng rất ngon. Liệu nô tỳ có được phép ăn chúng không ạ?”
Dù được cho phép, nhưng đây không phải lượng thức ăn mà Maomao có thể xử lý hết một mình. Bên cạnh đó, cháo và thịt khô được nấu bằng nước sôi không thể nào lấp đầy dạ dày của ba nam nhân này được.
“…Ăn chúng có ổn không?”
Jinshi hỏi Maomao để chắc chắn lại.
“Xin mời ngài dùng.”
Thật lãng phí nếu như phải bỏ chúng đi, Maomao nghĩ.
“Chúng có thực sự ổn không đấy?”
Jinshi chăm chú nhìn Maomao.
Mình không hiểu tại sao tên này lại hỏi mình đến mức như vậy, Maomao nghiêng đầu, và Gaoshun bước đến bên cạnh nàng. Anh ấy hơi lắc lắc đầu vì lý do nào đó, và Jinshi miễn cưỡng gật đầu.
“Ta ổn. Basen, ngươi có thể ăn chúng.”
“Nếu Kousen đại nhân đã nói vậy.”
Basen khiêm nhường ngồi vào chỗ. Maomao đưa cho anh ta một chén rượu khai vị.
Anh ta chậm rãi uống hết.
“Nó cũng ngon đấy.”
“Thật tốt khi nghe vậy.”
“Chỉ có điều.”
“Chỉ có điều?”
Basen ngừng cử động, và máu trào ra từ mũi của anh.
Mặt anh đỏ rực, và anh trông như là đang cố nín lại cái gì đó. Khi Jinshi nhìn chăm chú vào gương mặt của anh ta, anh ta run rẩy vì ngạc nhiên. [note23483]
“Sao tiểu nữ này vẫn ổn vây?”
“Dù ngài có hỏi tại sao...”
Thể trạng của tiểu nữ đó đã như vậy rồi, không có cách giải thích nào khác cả.
Đôi mắt của Basen đang lóng lánh. Hai má đỏ bừng, anh nhìn xung quanh như muốn tìm thứ gì đó.
“…Basen, nhanh nhanh đi ngủ đi.”
“Con hiểu, thưa cha.”
Basen cố gắng loạng choạng sang phòng bên cạnh nhưng cơ thể anh ta đổ rạp xuống.
“Nên làm gì đây ạ?”
Khi Maomao hỏi,
“Cứ để anh ta ngủ ở đây. Ta sẽ sang phòng bên cạnh.”
“Jinshi đại nhân. Hạ quan sẽ mang nó đến phòng riêng.”
“Ngươi không mệt à?”
“Nhưng mà…”
Nếu như Jinshi đã nói vậy, Gaoshun đặt người con trai lên chiếc giường có mái. Maomao cũng giúp một chút. Vì anh ta trông như đang toát mồ hôi, khi họ nới lỏng đai lưng của anh ra, nước da cũng khá hơn một chút. Một ít máu mũi bị dính lên tấm mền, nàng cảm thấy hơi có lỗi.
Jisnhi ngủ trong căn phòng bên cạnh. Maomao được cho phép sử dụng căn phòng cạnh phòng của y.
Thực sự xa hoa khi mình lại có phòng riêng như thế này, Maomao nghĩ. Một niềm hạnh phúc nho nhỏ khi nàng có thể tắm bằng nước nóng.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK