Gặp lại Tiêu Tử Quy sau một thời gian dài, thấy dáng vẻ tiều tụy, gầy còm của anh, anh càng cười, Dạ Sắc càng thấy lòng mình chua xót.
Thật may, cả hai đều vừa sống sót sau tai nạn.
“Em không bị đụng hỏng chỗ nào à?” Anh nhìn Dạ Sắc một vòng. “Em cứ nhất kinh nhất sạ () thế này, đúng là dọa người.”
() Nhất kinh nhất sạ: Chỉ hành vi bất thường đột ngột.
Tiêu Tử Quy nửa nằm trên giường bệnh, vừa dứt lời liền bắt đầu hùng hồn hất hàm sai khiến Dạ Sắc: “Anh khát nước.”
Dạ Sắc không nói lời nào, liền ngoan ngoãn đến trước mặt anh, rót cốc nước ấm, đặt vào tay anh.
Sau đó Tiêu Tử Quy hất hàm về phía cửa sổ đang để mở, rèm cửa bay bay trước gió, ý bảo Dạ Sắc ra đóng cửa sổ lại.
Dạ Sắc trừng anh một cái, rồi thấy cả người anh giờ chỉ còn da bọc xương, lại ngoan ngoãn bước ra đóng cửa.
Cửa sổ được đóng kín, Tiêu Tử Quy lại nhìn sang phòng rửa tay bên cạnh, “Dìu anh vào nhà vệ sinh, lần này anh không ngại để em ôm anh đâu.”
Dạ Sắc mỉm cười, nhìn đỉnh đầu anh, chỉ muốn vỗ một phát xuống đấy, cuối cùng vẫn nghiến răng nói: “Biết câu ‘được một tấc lại muốn tiến một thước’ viết thế nào không?”
Tiêu Tử Quy lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ cô.
Dạ Sắc đứng bên cửa sổ, tỉ mỉ nhìn anh từ trên xuống dưới. “Gần đây anh soi gương chưa?”
Ánh mắt Tiêu Tử Quy rất sáng, anh rất tự tin cười một cái: “Anh đẹp trai đến chết mất hàng tỉ tế bào não của em chứ gì.”
Dạ Sắc rất thích vẻ tự chui đầu vào rọ này của anh: “Em từng thấy anh đẹp trai đến mức ai cũng phải ghen tị, giờ mới biết anh xấu cũng đủ làm kinh thiên động địa.”
Tiêu Tử Quy hếch cằm: “Vớ vẩn. Dáng vẻ mỹ nam ốm yếu này của anh cũng đã đủ làm cho chị họ Văn Tây của em thất điên bát đảo () rồi.”
() Thất điên bát đảo: thần hồn điên đảo
Dạ Sắc hừ một tiếng: “Vâng, nhân lúc chị Văn Tây yêu tâm hồn của anh, anh nên biết điều đi.”
Nhớ đến lời hôm qua Dạ Văn Tây nói, sau khi Tiêu Tử Quy chuyển sang phòng bệnh bình thường, anh liền bắt đầu tỏ vẻ hờ hững với chị, cảm giác thương xót lúc mới gặp anh liền biến mất, chỉ còn lại ý cười.
Tiêu Tử Quy vẫn cố tình hào hứng: “Chuyện người lớn, em không hiểu nổi đâu.”
Dạ Sắc đến bên mép giường, lấy lại cốc nước trên tay anh.
“Em thấy anh đúng là đồ ngây thơ. Thích người ta nhiều năm như vậy, giờ người ta đáp lại thì tỏ vẻ kiêu ngạo. Cẩn thận chị Văn Tây nhìn thấu được mấy kế vặt này của anh, ghét bỏ anh rồi đổi ý, lúc đấy đừng có mà khóc.”
Dạ Sắc dứt lời, liền xốc chiếc chăn đắp ngang hông Tiêu Tử Quy lên, vỗ vỗ giường ra hiệu anh ngồi dịch vào.
Tiêu Tử Quy nhíu mày, không biết Dạ Sắc đang muốn làm gì: “Cô nam quả nữ chung một giường, đừng có mà làm loạn.”
Dạ Sắc đẩy anh sang bên cạnh, Tiêu Tử Quy liền ngồi dịch vào. Anh vừa chuyển chỗ, Dạ Sắc liền đổ cốc nước trên tay lên giường anh.
“Người lớn như anh mà còn đái dầm, đúng là em không hiểu nổi thật.”
Hóa ra cô còn ghim câu ‘Chuyện người lớn, em không hiểu nổi đâu.’ vừa rồi, Tiêu Tử Quy bật cười, nhưng cũng biết, cô chỉ cố tình gây sự trước mặt người thân nhất của mình thôi.
“Thôi em sai rồi, Em không hiểu chuyện, em cố tình gây sự, bỗng dưng lại kiếm chuyện, giờ em đi đây. Anh nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ đến thăm anh sau.”
Dạ Sắc đổ nước xong liền đứng dậy, nói hết tất cả các từ mà Tiêu Tử Quy có thể hình dung cô, sau đó liền biến mất.
Để lại Tiêu Tử Quy ngồi trên giường, vẻ mặt dở khóc dở cười.
Trong quá trình điều tra vụ án, những gì mà tổ bọn họ cung cấp cho đội cảnh sát hình sự chính là hướng điều tra cụ thể, mà không phải vật chứng.
Trong khoảng thời gian Thượng Thư Thanh được cấp cứu ở bệnh viện, đội cảnh sát đã cầm công văn, đến điều tra chỗ ở gần đây của hắn. Hai ngày đổi một lần. Dù là thông tin đăng kí phòng ở cũng là giả, hắn luôn cảnh giác đổi địa chỉ liên tục.
Lái xe La Phong là bệnh nhân của hắn, mà cuối cùng hắn cũng vứt bỏ người giúp đỡ này.
Hắn luôn nỗ lực mơ tưởng viển vông rằng mình có thể phục sinh người chết, hắn không dùng bất kì nơi ở nào của mình làm phòng thí nghiệm, mà lại dùng chiếc container được mua cách đây không lâu.
Diện tích container không lớn, nhưng lại tràn ngập mùi thuốc hóa học mà họ chưa từng biết đến.
Phòng thí nghiệm cỡ nhỏ nhưng lại tinh vi thế này, hẳn là đã được bố trí trong khá nhiều ngày.
Dạ Sắc nhận được tin tức mới nhất, liền cực kì muốn biết nội tâm của Thượng Thư Thanh rốt cuộc thế nào, cô cố ý đi theo đội cảnh sát hình sự, vào phòng bệnh để tìm đáp án.
Trạng thái của Thượng Thư Thanh rất tệ, ý thức thanh tỉnh, nhưng cả người lại trọng thương, mất tự do.
Trước khi cảnh sát tiến vào phòng bệnh, bác sĩ trưởng cường điệu nhắc lại, Thượng Thư Thanh mới bỏ mặt nạ dưỡng khí, không thích hợp để nói chuyện lâu.
Sau hôm xảy ra tai nạn, đây là lần thứ hai tình trạng của hắn đủ điều kiện để phối hợp điều tra, có rất nhiều vấn đề liên quan đến vụ án cần hắn trả lời.
Báo cáo về lần kiểm tra hiện trường ở lò sát sinh lần trước đã được in ra.
Những hành khách mất tích còn lại, Bùi Bạch Mặc đưa ra phỏng đoán họ đã bị hóa thi.
Trong phần dung dịch ở ao ướp gia vị của lò sát sinh, cảnh sát đã phát hiện ra một phần thịt người chưa hòa tan hoàn toàn.
Tổng cộng mạng người, chẳng lẽ không còn ai sống sót?
Thượng Thư Thanh đối mặt với sự truy hỏi của cảnh sát, tỉnh táo gật đầu.
Dạ Sắc kể với Bùi Bạch Mặc đến đoạn này, đột nhiên dừng lại: “Gần đây báo chí còn đưa tin lên án về biểu hiện lạnh lùng, tỉnh táo của các hung thủ khi bị xét xử.”
“Em thấy sau khi bị bắt, họ phải khóc rống lên rồi bắt đầu xám hối thì mới gọi là bình thường?” Bùi Bạch Mặc đang đánh cờ với Linser liền ngẩng đầu lên hỏi Dạ Sắc.
Cô còn chưa kịp đáp lại, Linser liền thuận miệng bình luận một câu: “Đau khổ, xám hối, cầu được tha thứ là đã vượt quá giới hạn của tra nam() rồi.”
() Tra nam: Đàn ông cặn bã
Bùi Bạch Mặc và Dạ Sắc cùng nhìn anh: “Thật ra cậu không cần lên tiếng đâu.”
Linser cảm nhận được khí lạnh mà hai đôi mắt bắn tới, ngẩng đầu liếc hai người một cái, lại cúi đầu nhìn ván cờ đang chơi, đưa tay cầu hòa.
“Không được, thật tốn thời gian.”
Chỉ một nước đi, cũng đủ để giết chết Linser, vừa rồi anh thấy vậy liền rút lui. Bùi Bạch Mặc vừa suýt công thành liền thuận miệng nhắc anh: “Đúng vậy, thật ra tôi cũng đã sớm muốn nhắc cậu, tài đánh cờ của cậu kém vậy, dù có tập thế nào đi chăng nữa cũng là lãng phí thời gian.”
Linser quay đầu lại nhìn Dạ Sắc: “Cô đã gặp ai hẹp hòi hơn tên này chưa? Thấy người đánh cờ thua nhanh cũng không biết đường nhường một chút.”
Bùi Bạch Mặc híp mắt, phản bác anh theo thói quen: “Em gặp người nào vụng về, ngốc nghếch đến cỡ này chưa? Anh đã nhường cậu ta năm bước, vậy mà còn không ngăn nổi cậu ta phi nước đại lao vào đường chết.”
Linser: “…”
Vẻ cứng đờ của Linser cực kì rõ ràng, Dạ Sắc liền kể tiếp về vụ án: “Hắn tự chui đầu vào lưới ở khu mộ, một phần là vì mộ của Thượng Thanh Từ không phải là bia mộ, mà là vì lời nhắn trên đó; mặt khác còn là để bỏ mô hình chiếc thuyền hắn tốn ba năm để làm ra vào mộ. Đó là món quà hắn đã đồng ý tặng cho Thượng Thanh Từ. Bên cục thành phố đã lấy được mô hình đó về, vật liệu là…”
“Xương người.”
Bùi Bạch Mặc đáp không cần nghĩ, nhưng Linser lại không hiểu: “Hắn đồng ý đưa cô ấy một món quà, nhưng cũng không nhất thiết phải bỏ trực tiếp vào mộ, vì sao hung thủ kín đáo như vậy, lại tự chui đầu vào rọ?”
“Chúng tôi đã từng nghi ngờ hắn bảo lưu lại di thể của Thượng Thanh Từ. Nhưng thực ra ở mộ là tro cốt của cô ấy, hắn chỉ giữ lại đại não đang ngủ đông của Thượng Thanh Từ. Nên hắn đến mộ địa, vì Thượng Thanh Từ của hắn đang ở đó. Hắn vẫn rất cẩn thận, cho đến tận lúc hắn cướp xe rời đi mới để lộ bản thân.
Thứ hắn muốn phục sinh, không phải là Thượng Thanh Từ, mà là ý thức của cô ấy.
Hắn dùng đại não của những nạn nhân khác để làm thí nghiệm.”
Nói lại những điều này, cô thấy không hề thoải mái chút nào.
Dạ Sắc nhớ ra, cảnh sát của đội hình sự đứng trước cửa phòng bệnh còn nói cho cô một chi tiết khác.
Bên trong thùng container còn thấy mấy chiếc đồng hồ điện tử, ban đầu chúng tôi không phát hiện ra chỗ đặc biệt, hai lần điều tra sau, đột nhiên chúng tôi nghe được chuông báo thức vang lên. Tiếng chuông là tiếng ghi âm cuộc điện thoại cuối cùng Thượng Thanh từ gọi cho hung thủ trước khi xảy ra tai nạn giao thông. Hắn đã lưu lại, cài làm chuông báo thức, còn không ngừng nghe đi nghe lại.
Trong đoạn ghi âm ấy, Thượng Thanh Từ nói: “Đừng vội, em sắp ra khỏi thành phố rồi, chúng ta sắp gặp nhau rồi.”
Cô nói mình sắp ra khỏi thành phố, lại gặp tai nạn ở ngay ngã rẽ cuối cùng của thành phố.
Sắp gặp nhau, lại trở thành không thể gặp nhau được nữa.
Hắn nghe đi nghe lại đoạn ghi âm ấy, để nhắc nhở bản thân cô ấy sẽ không bao giờ đến, hay là tự an ủi rằng cô ấy chưa từng rời đi?
Dạ Sắc không muốn tìm hiểu nguyên nhân.
Một người vì nỗi khổ của bản thân, mà khiến người khác cũng trở thành người bất hạnh như mình, không đáng để đồng tình.
Dạ Sắc rời đi mua cơm tối, Linser liền hỏi Bùi Bạch Mặc: “Cậu không định để Katze biết?”
Bùi Bạch Mặc nhíu mày, biết Linser đang hỏi đến tình trạng sức khỏe của mình, nhẹ nhàng xoa trán: “Chuyện này có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Linser lắc đầu.
“Chuyện này có liên quan đến sinh ly tử biệt sao?”
Linser lại lắc đầu.
“Nên tôi sẽ để cho Sắc Sắc biết.”
Anh dùng giọng điệu rất bình thường để nói chuyện mình sẽ bị điếc, bị mù, Linser nghe xong lại thấy đây là vấn đề không hề nhỏ.
“Cậu cam lòng để cô ấy lo lắng à?”
Bùi Bạch Mặc nhíu mày, “Cô ấy không cần lo lắng, tôi không trở thành gánh nặng của cô ấy, cũng không đột ngột rời khỏi cô ấy. Không liên quan đến chuyện tôi cam lòng hay không.”
“Nếu như sau khi biết, cô ấy lại ghét bỏ cậu tàn tật thì sao?”
Bùi Bạch Mặc vuốt vuốt tai mình: “Cậu không tin vào thẩm mỹ quan của tôi?”
Linser yên lặng.
“Người tôi nhìn trúng sao có thể đơn thuần đến mức nông cạn, lại đi thích một người chỉ vì một đôi mắt có thị lực tốt hoặc đôi tai có thính lực tốt.”
“Cậu thích táo nhiều năm như vậy cũng chỉ vì nó không cần lột vỏ, sao Katze lại không thể ghét bỏ cậu vì chuyện này chứ?”
Linser dứt lời, liền thấy được sự bất mãn của Bùi Bạch Mặc.
Anh ném tập tranh trên tay xuống, ánh mắt hơi mông lung chỉnh lại tiêu điểm lên mặt Linser: “Không sao, nếu cô ấy vứt bỏ tôi, tôi sẽ học theo Phương Tân, khóc lóc ầm ỹ.”
“Chỉ mấy ngày vừa rồi, tình cảm của cậu đối với Katze đã tiến đến mức muốn sống muốn chết rồi?” Linser cực kì khó mà tin nổi vào tiến độ yêu đương của Bùi Bạch Mặc.
“Gần đây tôi rất rảnh.”
Trong nháy mắt, Linser liền hiểu ra.
Bùi Bạch Mặc có rất nhiều thời gian, nhiều đến mức nếu bị ném bỏ thì sẽ gào khóc để giết thời gian cho đỡ chán.
Quả nhiên, không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn.
Khi Dạ Sắc quay trở lại phòng bệnh của Bùi Bạch Mặc, Linser đã đi đâu đó rồi.
Các vụ án cứ nối tiếp nhau nên gần đây, thời gian hai người ở riêng với nhau cũng không dài.
Họ thậm chí còn chưa có lần hẹn hò đúng nghĩa nào, đúng là kiểu yêu đương quái dị.
Trừ cụm từ này, Dạ Sắc cũng không nghĩ ra từ nào khác để hình dung tiến độ yêu đương của bản thân với Bùi Bạch Mặc.
Chuẩn bị đồ ăn cho anh cũng không phải là chuyện thoải mái gì cho cam.
Trừ táo ra, trình độ soi mói đồ ăn và đả kích sở thích ăn uống của Bùi Bạch Mặc rất dễ khiến người ta điên tiết.
Anh không phải là người đàn ông chỉ cần đồ ăn do người mình yêu chuẩn bị thì dù khó ăn đến mấy cũng sẽ vui vẻ chịu đựng mà nuốt vào bụng.
Bề ngoài đẹp mắt mà hương vị kém sẽ không ăn, mà bề ngoài kém cũng sẽ bị anh từ chối ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cũng may, Dạ Sắc luôn có kiên nhẫn để đối xử với anh: “Theo cách phân loại của anh, trên đời này dường như không có bất kì loại đồ ăn nào phù hợp để anh ăn rồi. Hay giờ anh nói thẳng cho em biết, rốt cuộc anh muốn ăn cái gì?”
Anh nâng mắt lên nhìn môi cô, lúc này Dạ Sắc mới phát hiện ra hình như mình vừa đào hố chôn thân, liền đánh trống lảng sang chuyện khác: “Một đêm quá dài, chúng ta làm gì để giết thời gian đây? Xem phim, nói chuyện phiếm, hay anh muốn đi ngủ luôn?”
Dạ Sắc nghĩ lời đề nghị của mình sẽ lại bị anh phủ định, nào ngờ Bùi Bạch Mặc lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lựa chọn.
“Nói chuyện phiếm, em hỏi anh đáp, hoặc ngược lại.”
Hoạt động xã giao nguyên thủy như vậy…. Đột nhiên Dạ Sắc nhận ra việc này không hề thích hợp để tiến hành ở nơi có giường chiếu.
“Hay… xem phim đi?” Cô thử đấu tranh.
Bùi Bạch Mặc gật đầu, sau đó lại hỏi: “Cũng được, nhưng sau đó chúng ta lại phải nghĩ nên xem phim gì, rất phiền phức.”
Dạ Sắc cảm thấy hiệu quả đấu tranh của bản thân cũng không cao, nhưng cô cũng không muốn thấy tình trạng tẻ nhạt sau khi bị anh chặn họng lúc nói chuyện, đột nhiên cô nhớ ra một lựa chọn: “Hay xem video hôn lễ của Linser và Phương Tân?”
Dạ Sắc đợi đáp án của Bùi Bạch Mặc, nhưng lại không ngờ câu nói này của cô lại bị Bùi Bạch Mặc có ý nghĩ vốn khác với người thường dịch thành:
Cô đang giục cưới.
Thế là Dạ Sắc liền cảm thấy khó hiểu, mọi chuyện đang bình thường, sao trên mặt Bùi Bạch Mặc lại có ý cười?
Hai lối suy nghĩ khác nhau lại khiến cho một “bi kịch” chuẩn bị diễn ra…
~~~~
Suy nghĩ của tác giả: Nhân vật nào cũng khác người….