Độc Sủng

chương 39: vạn lý trường thành từ xương người (12)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dạ Sắc mở mắt ra, liền gặp được cô chị họ Dạ Văn Tây đã lâu chưa thấy.

Cô chầm chậm chớp mắt, cố gắng thích ứng với nền trắng xung quanh.

Thấy cô đang đảo mắt nhìn quanh, Dạ Văn Tây mỉm cười lên tiếng: "Đừngtìm, chỗ này chỉ có chị thôi."

Dạ Sắc nhíu chặt lông mày, bắt đầu nhớ lại cảnh mạo hiểm trên đường khinãy.Bùi Bạch Mặc ở cạnh cô, Bùi Bạch Mặc đã dùng lực để đánh tay lái, chủđộng đâm vào xe của đối phương.

Cuối cùng anh còn nói với cô: "Đừng sợ,nghe anh nói. Dù anh có chết, em cũng không thể biến thành tội phạm."Khi quyết định đối đầu với tội phạm, cô chỉ có cảm giác rất bình tĩnh. Bâygiờ nghĩ lại, lúc ấy Bùi Bạch Mặc đã đặt bản thân vào tình cảnh còn nguyhiểm hơn, cô lại thấy cực kì sợ hãi.Cô và Bùi Bạch Mặc còn phải bên nhau rất lâu, hai người còn chưa bắt đầucơ mà.

"Người cùng xe với em đâu?"Dạ Văn Tây khoanh tay, quan sát dáng vẻ xoắn xuýt của cô, vừa xem vừatỏ vẻ không quan tâm đến nỗi đau của người khác, chậm chạp không đáp lời

.Dạ Sắc thấy nét mặt của cô ấy, nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi tiếp: "Chị đối xửđộc ác với em như vậy, Tiêu Tử Quy có biết không?"Dạ Văn Tây vỗ vỗ vạt áo khoác của mình: "Được rồi, cái đồ mê trai này,đúng là uổng công anh trai cô dù không đi lại được cũng bắt chị đây qua canhchừng cô bằng được."Cô cúi đầu nhìn đồng hồ ở cổ tay, "Sau khi chị tới, cô đã nằm ngủ trongphòng quan sát này được nửa tiếng rồi. Kỵ sĩ của cô ra sao chị không rõ lắm,nhưng tóm lại là không chết được. Người đụng xe vào hai đứa cũng cònsống."

Dạ Sắc từ từ ngồi thẳng dậy, đầu vẫn còn chút choáng váng, nhưng ăn nóivẫn rất lưu loát. "Vâng, em xin cảm ơn lời an ủi của chị từ tận tâm can đáylòng, từ tận lục phủ ngũ tạng."Lúc này, người đang cần an ủi lại là người canh giữ bên Bùi Bạch Mặc -Linser.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào người bác sĩ trước mặt, thái độ bề trên, khiếncho bác sĩ lớn tuổi kia cảm thấy rất áp lực.Bùi Bạch Mặc ngồi trên xe lăn, các loại âm thanh bên tai lúc có lúc không,chỉ nghe cuộc đối thoại của Linser với bác sĩ kia mà cũng có chút khó khăn."Lang băm!"

Linser sống trên đời này nhiều năm như vậy, chưa ai dạy anhcách tư duy quanh co lòng vòng bao giờ, nên anh liền thẳng thừng quăng haichữ này vào mặt bác sĩ.Anh cũng định tôn trọng bác sĩ, dù sao trong nhà vẫn còn một vị bác sĩ đứccao vọng trọng, nên từ bé anh đã có thiện cảm rất lớn đối với nghề này.Nhưng chẳng hiểu sao lúc này, khi nghe được lời của người bác sĩ kia, anhlại cảm thấy nghề này cực kì xấu xa.

Linser nhìn Bùi Bạch Mặc.Vẫn là đôi mắt sáng trong suốt rõ ràng ấy, vẫn là dáng vẻ ung dung tự tạiấy.Thị lực, thính lực.Trước kia anh nghe được tình trạng sức khỏe của Bùi Bạch Mặc từ chỗ chamình, liền lập tức bay về nước, đến chỗ Bùi Bạch Mặc. Sau đó thấy sức khỏecủa Bùi Bạch Mặc có vẻ đang chuyển biến tốt đẹp, anh liền bớt lo đi mộtchút...

Anh đúng là một tên bạn tồi...

Tên "lang băm" cũng không xù lông tức giận với Linser, mà chuyển ánhmắt về phía Bùi Bạch Mặc nói: "Những tổn thương trước kia đã quá sức chịuđựng rồi, lại thêm lần này..."

Tay Linser đặt lên vai Bùi Bạch Mặc đang ngồi trên xe lăn, nhìn "langbăm" một cách thù địch: "Cảm ơn, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, ngàikhông cần nhắc lại.""Không thể giấu bệnh sợ thầy được." Vị bác sĩ lớn tuổi lắc đầu, thì thào nóinhỏ.Linser đẩy Bùi Bạch Mặc đi ra ngoài: "Tôi là người nước ngoài, câu ôngnói, có ý gì? Tôi không hiểu."

Anh đẩy Bùi Bạch Mặc đi rất nhanh, ra cửa liền bắt đầu lẩm bẩm chửi vịbác sĩ anh gọi là "lang băm".Linser sốt ruột, liền văng cả tiếng Đức, tiếng Anh lẫn tiếng Hán trong cùngmột câu, Bùi Bạch Mặc ho nhẹ một tiếng, Linser liền ngừng lại."Tôi đau tai."

Linser cúi người xuống, vẻ mặt lo lắng, nhìn anh từ trên xuống dưới:"Những chỗ khác thì sao?""Cậu chỉ cần buông tha cho vị bác sĩ kia là được."Lúc này Linser mới hiểu ra, mình bị chê là ồn ào. Anh muốn đánh người,nhưng bệnh nhân không thể đánh. Anh muốn mắng người, nhưng lại sợ tai BùiBạch Mặc đau thật.Rầu rĩ nửa ngày, cuối cùng anh lại đá đá nhẹ vào xe lăn của Bùi Bạch Mặc.Bùi Bạch Mặc thấy dáng vẻ nôn nóng đến mức sắp nội thương của anh,mỉm cười: "Tôi không sợ yên tĩnh, cũng không sợ tối. Tôi đang rất khỏe, đừnglo lắng như vậy."

Vốn dĩ Linser chỉ lo lắng, sau khi nghe anh nói vậy, liền chuyển qua chế độvượt quá cả sự lo lắng.

Thấy Bùi Bạch Mặc, trái tim vốn bình tĩnh của Dạ Sắc lại bị treo lên.Cô chỉ nằm trong phòng theo dõi, mà anh lại ở trong phòng bệnh, cô biếtsự khác nhau giữa hai điều này,Cô cũng không thể quên được, tiếng động lớn lúc trước khi va chạm, bênngoài anh lại không có vết thương nào ngoài chỗ trầy da trên trán.Cô không hỏi Bùi Bạch Mặc, mà quay sang Linser vẻ mặt chán nản: "Bácsĩ nói sao?"Đáp án của Linser, Dạ Sắc cũng không lạ gì: "Không có gì, không chếtđược."Hai người này, không phải là lại cãi nhau đấy chứ?Dạ Sắc ngồi vào mép giường Bùi Bạch Mặc, vừa ngồi xuống liền nghethấy tiếng Linser đóng cửa ra ngoài.

Vụ án lần trước anh bị thương ở tay, lần này lại bị thương. Dường như từkhi ở bên cô, anh không ngừng chọc phải họa sát thân.Dạ Sắc nhẹ nhàng chạm vào trán bị thương của anh, "Sao đây, không đốixứng rồi."Bùi Bạch Mặc cảm giác trước mắt mình có một lớp sương mù bao quanh,anh chớp mắt, muốn nhìn rõ khuôn mặt của Dạ Sắc: "Đẹp trai không đối xứngvà đẹp trai đối xứng, em ghét vế trước sao?"Vẫn là người đàn ông tự luyến của cô.Dạ Sắc bật cười, sau đó dường như nhớ đến điều gì, cô bỗng nghiêm túctrở lại.

Cô xụ mặt, ánh mắt kiên định: "Lúc ấy, anh dọa em."Bùi Bạch Mặc không tránh, không né, vẫn bình tĩnh như trước: "Khôngkìm lòng được."Không kìm lòng được, liền dọa cô...Dạ Sắc cảm thấy ở trước mặt anh, vốn từ của cô luôn cực kì hạn hẹp: "Anhchết, em sẽ không đi giết người đâu. Cũng sẽ không tự giết mình, anh yêntâm."Bùi Bạch Mặc cụp mắt xuống."Em nhất định sẽ 'move on', nhất định sẽ quên anh đi."

Dạ Sắc cảm thấy hình như mình đã quên mất từ quan trọng nào đó: "Chắcchắn %, sau này em sẽ mang cả chồng cả con đến cho anh xem."Cô vừa nói xong, một bóng đen đột nhiên ập đến, Dạ Sắc giật mình, bênmôi có cảm giác mềm mềm, cô liền biết đó là gì.Bỗng chốc, cảm giác bình tĩnh vừa rồi liền sụp đổ, cảm giác bất an ập đến.Cô sợ.Không phải là sợ chết, mà là sợ sau khi có được anh rồi lại mất đi anh.Hơi thở ấm áp của anh ngay gần bên cạnh, lòng Dạ Sắc liền nóng rực lên.Nhịp tim trầm ổn của anh áp vào ngực cô, cả người Dạ Sắc dần dần đắmchìm vào hơi thở nóng rực của anh.Môi lưỡi dây dưa, cô hơi cọ cọ vào chiếc mũi tuấn tú của anh, hai tay vòngqua ôm lấy cổ anh.Bỏ rơi mọi lo lắng, trút đi mọi nghi ngờ, bỏ đi tất cả, trước mắt cô giờ chỉcòn nhịp tim, sự ấm áp và cả hơi thở của anh.

Một lúc lâu sau, hồn vía của cô mới trở về.Dạ Sắc thơm lên môi anh một cái, vùi đầu vào lòng Bùi Bạch Mặc, cọcọ tìm vị trí thích hợp.Cô phiền muộn nói úp mở: "Em nói bậy một lúc lâu như vậy, sao anhkhông sửa lại?"Bùi Bạch Mặc vòng một tay, siết chặt lấy eo cô: "Không sao, anh biết emnói bậy, không để ý đến đâu."Dạ Sắc lập tức cảm thấy vừa tức vừa bất đắc dĩ.Bùi Bạch Mặc lại hỏi sang chuyện khác: "Còn khả năng ghi nhớ không?"

Dạ Sắc không tình nguyện gật đầu."Điều thứ nhất anh đã nói lúc đâm xe rồi. Điều thứ hai, gặp chuyện nguyhiểm không được xông lên trước mà phải trốn sau lưng Bùi Bạch Mặc."Dạ Sắc cười: "Điều thứ hai gì cơ?"Ánh mắt Bùi Bạch Mặc nhìn vào lúm đồng tiền trên má cô: "Anh khôngngại gọi chúng là 'Quy tắc hành động của Dạ Sắc' đâu."

Nhưng hung thủ trước giờ lại luôn làm việc không phép tắc.Thượng Thư Thanh sa lưới, tại địa điểm mọi người tung lưới, và lại bằngcách mà mọi người chưa bao giờ nghĩ đến.Lần đâm xe vừa rồi, hắn là người bị thương nặng nhất.

Trước khi đâm vào xe Dạ Sắc, hắn vô thức quặt tay lái sang bên phải, đầuxe liền lao vào vách núi, biến dạng.Hắn không chọn cách quặt tay lái, đụng xe của Dạ Sắc và Bùi Bạch Mặcxuống vách núi.Hắn cũng không chọn cách yên lặng rời khu mộ, mà lại cướp xe khiếnngười khác chú ý.

Lúc thì cực kì chặt chẽ, logic, khi thì lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

~~~~~~~~~~Suy nghĩ của tác giả: Cứ ngọt một chút lại thành ngốc.

Truyện Chữ Hay