Độc Sủng Vương Phi

chương c71

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên cạnh vách núi đen, gió nhẹ nhàng thổi qua, cỏ dại lay động.

Tay áo nam tử che mặt tung bay theo gió, ánh mắt âm trầm nhìn thẳng, toàn thân tản ra hàn khí lạnh lẽo, khiến Cung Y Lan kinh hoảng không thôi.

"Khi nào thì ta cho phép ngươi động thủ hả?" Lời nói lãnh khốc vô tình mang theo từng trận áp lực, ép Cung Y Lan không thở nổi.

Tuy là vậy, nhưng nàng vẫn gan dạ hỏi ngược lại: "Ta chỉ là muốn đoạt lại những gì thuộc về ta thì có gì sai?"

Nam tử che mặt thờ ơ nhìn nàng ta, lạnh lùng như mùa đông khắc nghiệt, nói: "Ngươi không nên ở phía sau động thủ, chỉ biết bứt dây động rừng, phá hỏng đại sự của ta, lúc trước cứu ngươi không phải để cho ngươi phá hỏng chuỵên của ta."

Cung Y Lan bị khí chất rét lạnh của hắn làm cho toàn thân run lên, cực kỳ không tình nguyện, nhưng mà chỉ có thể đè nén cảm xúc nhỏ giọng nói: "Vậy phải chờ đến khi nào ta mới có thể giết Cung Y Cầm đoạt lại vị trí của ta?"

Bởi vì trước đây Cung Y Lâm vẫn lấy hình tượng ôn nhuận gặp người, chưa từng thấy bộ dạng mạnh mẽ vang dội của Cung Y Lâm ở trong triều đình, cho nên nàng nghĩ rằng Cung Y Lâm vô cùng yếu đuối, toàn bộ đều nghe theo Cung Y Cầm, chỉ cần giết Cung Y Cầm, nàng sẽ khống chế được Cung Y Lâm, như thế nàng sẽ là mặt trời của Cung Dương quốc.

"Tất nhiên sẽ có ngày nào đó, nhưng không phải hiện tại, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi lại không nghe theo mệnh lệnh của ta, một mình động thủ, thì tự gánh lấy hậu quả." Nam tử che mặt lạnh lùng nói, mang theo nồng đậm cảnh cáo, khiến cho tâm tư nhỏ nhoi của cung Y Lan nháy mắt bị xoá sạch.

Mấy ngày nay Cung Y Cầm vẫn ở cạnh Mộc Hi Ngôn, làm cho Mộc Hi Ngôn nghĩ muốn nằm trên giường bệnh thêm mấy ngày.

"Ca, nếu không để muội cho huynh một chưởng, vậy là huynh có thể từ từ nằm ở trên giường để sư tỷ chăm sóc rồi." Ly Yên nhíu mày trêu tức nói, cái vị ca ca này, rõ ràng đã sớm khoẻ, lại cứ nằm ở trên giường, một hồi nói nơi này đau, một hồi nói nơi đó nhức, làm hại sư tỷ khẩn trương muốn chết.

Lăng Dạ Vũ sủng nịch ôm lấy cái eo mảnh khảnh của Ly Yên, cực kỳ đồng ý gật gật đầu

Mộc Hi Ngôn ai oán, cái tên thê nô này, cần nương tử không cần huynh đệ, hắn xem như xui xẻo mới làm huynh đệ với hắn ta. [Miu: ha ha, tội a ]

"Yên nhi, một chưởng của muội thì không cần, không cần, ca ca chịu không nỗi a!" Mộc Hi Ngôn vẻ mặt đau khổ nói, hắn còn không hiểu muội muội này sao? Xuống tay chính là vô cùng ngoan độc.

Ly Yên vứt cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, vừa lúc, Cung Y Cầm liền bưng một chén thuốc vừa mới nấu xong tiến vào.

Thuốc đều là do Cung Y Cầm tự tay nấu, vì thế, Mộc Hi Ngôn còn cười ngây ngô rất lâu.

"Sư tỷ, nhanh cho ca uống đi!" Ly Yên nhìn bát dược kia, con ngươi hiện lên ý cười giảo hoạt, Lăng Dạ Vũ bất đắc dĩ cười cười, Tiểu Yên lại nghịch ngợm rồi.

Mộc Hi Ngôn cảm giác sau lưng chợt lạnh, giống như hắn đang bị tính kế vậy.

Cung Y Cầm bưng thuốc cho hắn, hắn tươi cười đón lấy, lập tức không chút do dự uống vào, nhất thời, sắc mặt thay đổi giống như Palette vậy( bảng màu), vô cùng phong phú, nhịn không được phun ra.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Ly Yên liền cười ha hả, ngay cả Lăng Dạ Vũ cũng buồn cười.

Nếu mà như vậy vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, Mộc Hi Ngôn sống cũng quá uổng phí rồi.

"Mộc Ly Yên, nói, muội làm cái gì?" Mộc Hi Ngôn trừng mắt hỏi nàng, miệng cay quá, hắn chạy đến bàn bên cạnh trút cạn bình trà, Cung Y Cầm mê mang chẳng hiểu chuyện gì.

Ly Yên cực lực nhịn cười, vô tội nói: "Muội chỉ là bảo sư tỷ để thêm một vị thuốc thôi! Huynh xem, hiện tại không phải tốt sao? Khí lựctràn trề."

"Một vị thuốc? Chết tiệt, mù tạc."

Vẻ mặt Mộc Hi Ngôn âm trầm, lại bị nha đầu kia tính kế.

Lúc Ly Yên còn rất nhỏ, đã từng chế mù tạc bỏ vào trong đồ ăn cho mọi người nhấm nháp, kết quả là ngày hôm đó cả nhà liên tục tranh giành nước uống, từ đó về sau mọi người trong nhà đều rút ra một kinh nghiệm thực tiễn, ai cũng không dám ăn đồ ăn nàng làm, không nghĩ tới hôm nay nàng lại lập lại chiêu cũ.

"Mù tạc? Cái gì mù tạc?" Cung Y Cầm đầu đầy mờ mịt hỏi han.

Mộc Hi Ngôn nhẹ nhàng thì thầm ở bên tai nàng, chỉ thấy Cung Y Cầm nhẹ nhàng vỗ ngực may mắn, "May mắn vẫn đều là ta sắc thuốc, không để cho Ly Yên động thủ."

Mộc Hi Ngôn vỗ vỗ bả vai Lăng Dạ Vũ, khuyên nói: "Em rể a! Nếu mà Yên nhi bưng thứ gì đó cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng ăn a!"

Nghe vậy, khoé miệng Lăng Dạ Vũ liền giật giật, hắn đã trúng chiêu, may mắn chỉ là "ly âm", bất quá, đó là hắn tự nguyện a.

"Ca, ta nấu gì đó bao nhiêu người muốn ăn đều ăn không vô a!"

"Tiểu Yên, ta muốn ăn." Lăng Dạ Vũ quấn nàng nói, ánh mắt trong sáng, không có một tia tạp chất, mang theo khẩn cầu, bộ dạng đáng thương tội nghiệp làm cho người cảm thấy thương tiếc.

Mộc Hi Ngôn nhưng lại trợn mắt há hốc mồm, Yên nhi dạy dỗ hắn thật tốt quá đi!

Ly Yên nhéo nhéo mặt hắn, cười nói: "Lần sau nấu cho chàng ăn."

Ánh mắt lườm về phía ngưỡng cửa liền thấy một bóng dáng thuần trắng, Ly Yên nói: "Thượng Quan Dương? Sao ngươi lại ở đây?"

Không có khả năng Thượng Quan Dương sẽ để ý đến bất cứ ai trong bọn họ,hiện giờ đến nơi đây, chắc là vì tìm tỷ tỷ đi?

Ánh mắt Thượng Quan Dương có chút cô đơn, Mộc Vi Ngưng đã trốn hắn mấy ngày, ngày ấy hắn đột ngột thổ lộ dọa đến nàng sao? Hay là, trong lòng nàng vẫn như cũ có người kia?

"Thực xin lỗi, ngươi nhận sai người."

Bên ngoài truyền đến giọng nói lạnh lùng mà xa cách, Thượng Quan Dương nghe vậy vội vàng đi ra ngoài, đó là tiếng của Mộc Vi Ngưng.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, liền cùng nhau đi ra ngoài xem.

"Ta sao lại có thể nhận sai người? Ngưng nhi, theo ta trở về có được hay không?" Giọng nói của Lăng Dạ Trần mang theo cầu xin ánh mắt ẩn chứa đau khổ.

Mộc Vi Ngưng trốn tránh Thượng Quan Dương vài ngày, sau khi chỉnh lý lại tình cảm của mình, quyết định đi tìm Thượng Quan Dương, ai ngờ ngay lúc nàng rời đi nửa đường lại bị Lăng Dạ Trần ngăn cản.

"Ngươi đủ rồi, ta nói ngươi nhận nhầm người."

Mộc Vi Ngưng đeo cái khăn che mặt, có chút không kiên nhẫn, trái tim Lăng Dạ Trần co rút đau đớn, là hắn bỏ qua cái gì sao? Ngưng nhi chưa bao giờ đối với hắn như vậy.

"Nàng nói ngươi nhận nhầm chính là nhận nhầm rồi."

Lập tức một thanh âm lạnh lùng kéo đến, Thượng Quan Dương nhếch môi mỏng đi đến bên cạnh Mộc Vi Ngưng, nàng nâng mắt nhìn hắn, trong lúc này không biết phải làm như thế nào.

Mấy người Ly Yên đi theo sau, nhìn mấy người này, bọn họ liền không tiện nhúng tay, mà hai mắt Ly Yên lại tỏa sáng, tình tiết này so với kịch truyền hình cũng không tệ a! Hai nam tranh một nữ, tốt nhất là đánh nhau đi. [= = ]

Ly Yên hưng trí dạt dào, ngay từ đầu đã không nhớ tới nữ diễn viên chính của tình cảnh này chính là thân tỷ tỷ của nàng.

Lăng Dạ Trần đánh giá Thượng Quan Dương, toàn thân áo trắng mờ mịt, khí chất giống như tiên nhân, không nhiễm phàm tục chi khí,một đầu tóc đen như thác tung bay theo gió, giống như trích tiên.

Lúc hắn đánh giá Thượng Quan Dương đồng thời Thượng Quan Dương cũng đánh giá hắn, toàn thân trường bào mực sắc, hoàn toàn là khí chất quý tộc, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, cùng Lăng Dạ Vũ có vài phần giống nhau.

"Thượng Quan Dương?" Lăng Dạ Trần lên tiếng trước, không nghĩ tớ nam tử bên cạnh Ngưng nhi chính là hắn, một tình địch rất mạnh.

"Mời Nguyệt đế trở về đi! Nàng là vị hôn thê của tại hạ, không phải phi tử của người." Thượng Quan Dương thản nhiên nói, lập tức bá đạo ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mộc Vi Ngưng .

Mộc Vi Ngưng hơi sững sờ, nhưng cũng không có phản kháng, khoé miệng Thượng Quan Dương liền nâng lên một độ cung thật đẹp.

"Không lẽ ngay cả phi tử của mình trẫm cũng nhận không ra, không thể tưởng được đường đường là tiền Võ Lâm Minh Chủ, Công tử Thượng Quan Bảo cư nhiên lại cướp đoạt phi tử của trẫm." Lăng Dạ Trần hừ lạnh, giọng đầy mỉa mai, tự xưng cũng đổi thành trẫm, đơn giản liền muốn nói cho hắn biết, thân phận của hắn thủy chung là nhất quốc chi quân, tài trí hơn người.

"Ta nói, nàng không phải phi tử của ngươi, là vị hôn thê của ta." Ánh mắt Thượng Quan Dương liền ngưng lại, lạnh nhạt nói.

Ly Yên vẫn như cũ thú vị nhìn, còn Lăng Dạ Vũ lại là bất đắc dĩ.

"Tháo cái khăn che mặt xuống thì sẽ biết phải hay không thôi." Lăng Dạ Trần nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mộc Vi Ngưng, liền nhìn thoáng qua bàn tay trên eo nàng, mâu trung hiện lên rét lạnh.

"Vị hôn thê của ta sao lại có thể để cho người khác nhìn, mời Nguyệt đế trở về! Ta cùng với nương tử còn có việc." Thượng Quan Dương cố ý gọi nương tử, chính là tuyên cáo chủ quyền của hắn.

Mộc Vi Ngưng vẫn không nhìn Lăng Dạ Trần, im lặng không nói một lời.

Lăng Dạ Trần lườm hướng Lăng Dạ Vũ bên kia, ngưng mắt nói: "Thất hoàng đệ, ngươi là thân đệ đệ của trẫm, sao lại có thể lừa gạt trẫm là Ngưng nhi đã chết? b

Bây giờ lại tùy ý để hoàng tẩu đệ đi theo nam tử khác?"

Hắn cũng không tin người trước mắt không phải Mộc Vi Ngưng, thấy mấy người Lăng Dạ Vũ nhìn lâu như vậy, không có một chút ý tứ hỗ trợ, không khỏi chất vấn.

Ly Yên cười nhạo một tiếng, "Hoàng tẩu? Này thì không dám, tỷ tỷ chỉ là phi tử, ngươi còn có hoàng hậu, nếu như tỷ tỷ là hoàng tẩu của Vũ, vậy vũ nên có bao nhiêu cái hoàng tẩu rồi hả?"

Trong lời nói lạnh lùng đầy trào phúng, đâm vào lòng Lăng Dạ Trần khiến hắn khó thở, hắn hiểu rõ hậu cung của hắn chung quy có quá nhiều người.

Lăng Dạ Vũ không có ý muốn giúp hắn nói chuyện, chỉ là tay vẫn ôm Ly Yên, vẻ mặt sủng nịch.

"Ngươi đi đi! Ta không muốn thấy ngươi."

Mộc Vi Ngưng Trầm mặc rất lâu lại lên tiếng nói, giọng nói hững hờ xa cách, con ngươi một mảnh trong veo mà lạnh lùng nhìn hắn, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.

Lăng Dạ Trần đã tin rằng nàng chính là Mộc Vi Ngưng, vậy thì nàng cũng không cần phải giả bộ nữa.

Nghe vậy, Lăng Dạ Trần hoàn toàn không thể tin được, thanh âm có chút run rẩy, "Nàng bảo ta đi? Nàng yêu nam nhân này sao?"

Đầu ngón tay kiên định chỉ vào Thượng Quan Dương, Mộc Vi Ngưng nhìn vào ánh mắt Thượng Quan Dương tràn đầy hy vọng của hắn, không nói gì.

Bây giờ lòng nàng rất loạn, nàng không biết, thật sự không biết, chỉ là không muốn nhìn thấy nam nhân đã từng làm mình đau lòng nữa.

Vẻ mặt Lăng Dạ Trần suy sụp, bi thương đến nỗi không có lời nào để miêu tả được, hắn xem như nàng đã thừa nhận rồi.

Ly Yên bỗng dưng nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: "Ngươi làm sao biết chúng ta ở trong này? Sao ngươi biết tỷ tỷ ở nơi nào?"

"Ta vẫn phái người tìm Ngưng nhi khắp nơi, hôm nay mới có tin tức của nàng." Lăng Dạ Trần thâm tình nhìn Mộc Vi Ngưng, chỉ là Mộc Vi Ngưng xoay mặt đi không có nhìn hắn.

Ly Yên nhíu mi, thế lực của nàng ở khắp nơi vẫn ngăn cản Lăng Dạ Trần tìm kiếm tỷ tỷ, sao hắn lại dễ dàng tìm đến như vậy?

Đầu óc chợt loé linh quang, ánh mắt Ly yên co rụt lại, lãnh mâu nói: "Vũ, đã xảy ra chuyện."

Ly Yên nghĩ đến, Lăng Dạ Vũ cũng nghĩ đến chỗ này, hai người liếc nhau, không cần bất luận ngôn ngữ gì.

Lăng Dạ Vũ môi mỏng khẽ mở, đối Lăng Dạ Trần nói: "Hoàng huynh, mau về Lăng Nguyệt quốc, nếu không, ngôi vị hoàng đế của huynh khó mà giữ được."

Lăng Dạ Trần chỉ là hơi hơi nhếch miệng cười khổ, "Ta làm hoàng đế để làm gì, ngay cả nữ tử chính mình yêu thương cũng không giữ được, không bằng đem ngôi vị hoàng đế đưa cho những người khác."

Ly Yên không khỏi mắng to: "Ngươi như vậy xứng đáng với con dân Lăng Nguyệt quốc sao? Tổ tông của ngươi vất vả gây dựng giang sơn, ngươi cứ như vậy mà chắp tay nhường người ta, chẳng lẽ ngươi không áy náy chút nào sao? Nam nhân sao lại có thể bị tư tình nhi nữ ràng buộc?"

Truyện Chữ Hay