Một nữ tử hung ác trừng mắt nhìn bóng dáng mấy người rời đi, hừ, nghĩ rằng như vậy là ta không có cách nào phá bọn ngươi sao?
Bên trong khu rừng phủ đầy sương mù, tất cả đều hư vô mờ mịt, một mảnh trắng xoá khiến người tìm không thấy phương hướng.
Cả người Mộc Vi Ngưng căng thẳng, cầm kiếm trong tay quan sát tình huống xung quanh,trong lòng có chút lo lắng gọi: "Thượng Quan Dương, huynh ở đâu? Thượng Quan Dương."
Nàng cùng Thượng Quan Dương thấy hắc y nhân kèm hai bên một bóng người rất giống Ly Yên, liền vội vàng đuổi theo, nhưng không nghĩ rằng trúng kế, bây giờ bị vây ở trong khu rừng đầy sương mù này, nàng cùng Thượng Quan Dương lạc nhau rồi.
"Hí ~ hí."
Đột nhiên, nghe thấy một thanh âm khiến người sởn gai ốc, Mộc Vi Ngưng nhìn lại, một đám rắn màu sắc sặc sỡ hai mắt phát sáng nhìn nàng, mắt rắn màu đỏ máu, mang theo chút hưng phấn, khạc ra đầu lưỡi dài màu hồng phấn, như đang thèm muốn con mồi.
Mộc Vi Ngưng cảnh giác nhìn đoàn rắn sặc sỡ này, chuẩn bị tư thế chiến đấu thật tốt.
Một bầy rắn di chuyển thân thể đánh úp về phía nàng, nàng nhẹ nhàng nhảy lên không, kiếm phong sắc bén đảo qua, bầy rắn bị kiếm đánh cho thối lui, đôi mắt màu đỏ máu bỗng nhiễm lên một tia tức giận, bầy rắn nhất quyết không tha bò về phía trước, vây quanh nàng.
Một đám lại một đám tập kích mà đến, Mộc Vi Ngưng giết lui một đám lại có một đám tiến lên, nàng có cảm thấy bầy rắn này tại sao lại giết hoài không hết, trên trán dần dần toát ra mồ hôi, nàng đã có chút kiệt sức, nếu mà còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ thật sự phải chết ở chỗ này rồi.
Cắm thẳng mũi kiếm xuống đất để chống đỡ thân thể chính mình, nàng nhìn bầy rắn mà cảm thấy hoa mắt, chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự phải chết ở đây sao?
Một con rắn nhanh chóng đánh úp về phía nàng, lộ ra răng nanh dài sắc bén, lóe lên ánh sáng sắc nhọn.
Mộc Vi Ngưng đã không còn sức lực đối phó với chúng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bỗng nghe thấy một tiếng kêu rên, cảm giác có bóng dáng che ở trước mặt mình.
Mạnh mẽ mở mắt ra, liền thấy bóng dáng thuần sắc trắng kia, sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi, cố gắng giết lui bầy rắn.
Thượng Quan Dương thấy nàng đang sững sờ nhìn hắn, không khỏi lên tiếng nói: "Đi."
Nếu bây giờ không đi, bầy rắn sẽ đến một đám nữa.
Mộc Vi Ngưng vội vàng phục hồi tinh thần, nâng Thượng Quan Dương dậy đi đến một chỗ trong sơn động.
"Huynh sao rồi?" ánh mắt Mộc Vi Ngưng tràn đầy lo lắng, hỏi.
Thượng Quan Dương điểm huyệt đạo chính mình, để tránh cho độc tố lan khắp toàn thân, nhưng dường như độc này quá bá đạo, hắn khống chế không nổi.
Thượng Quan Dương chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, dục hỏa đốt người, ánh mát u ám, chết tiệt, cư nhiên là loại độc này.
"Ta không sao." Thượng Quan Dương cố nén khó chịu trong người nói, thanh âm có chút khan khàn.
Nhìn cánh môi mền mại nhỏ nhắn kia, cảm giác khó chịu từ hạ thân truyền đến càng thêm rõ ràng, trên mặt đỏ ửng mất tự nhiên.
Mộc Vi Ngưng thấy hắn như vậy, sao có thể tin hắn không có việc gì, không khỏi lo lắng lại hỏi: "Rốt cuộc huynh sao rồi? Nhìn như rất khó chịu."
Thượng Quan Dương quay mặt đi không nhìn nàng, hắn sợ nếu mà lại nhìn nàng sẽ kiềm chế không nổi nhào lên nàng mất, cắn chặt hàm răng chịu đựng dục hỏa trong cơ thể.
Mộc Vi Ngưng thấy hắn không đáp lại, nhìn miệng vết thương trên tay hắn bị rắn cắn, nàng âm thầm hạ quyết tâm, nắm tay hắn lên hút độc, Thượng Quan Dương bất ngờ không phòng ngự đẩy nàng ra, phẫn nộ quát: "Ngươi làm gì?"
Thượng Quan Dương liền sửng sốt, nhìn tơ máu bên môi nàng.
"Ta chỉ là muốn giúp huynh."
Mộc Vi Ngưng vừa nói xong, toàn thân liền nóng lên, nàng vặn vẹo thân thể, lập tức muốn kéo xiêm trên người xuống.
Thượng Quan Dương nội lực thâm hậu, tự nhiên có thể chống đỡ lâu một chút, nhưng nội lực Mộc Vi Ngưng lại kém, không chịu được.
Hành động lúc này của Mộc Vi Ngưng chính là thêm dầu vào lửa, Thượng Quan Dương thấy nàng một bộ dáng mị nhãn như tơ, dục hỏa càng sâu, lại phải cố gắng áp chế kích thích trong lòng mình,ngọn lửa lửa thiêu đốt hừng hực trong ngực.
Chỉ là loại độc này cực kỳ bá đạo, nếu mà không giải, cuối cùng sẽ bị thất khiếu mà chết.
"Nóng quá...." Mộc Vi Ngưng khẽ kêu, kéo loạn áo váy, lập tức để lộ bả vai non mịn, đầy mê người.
Thượng Quan Dương đối mặt với cảnh đẹp mê người trước mắt, tim đập rộn lên, không thể tưởng được người trong veo mà lạnh lùng như hắn, lại có một ngày không chống lại được sắc đẹp.
Thượng Quan Dương thở hổn hển đi tới bên cạnh Mộc Vi Ngưng, thanh âm trầm thấp nói, "Cho dù ngày sau nàng oán ta, ta cũng sẽ không hối hận."
Mộc Vi Ngưng cảm giác có khí lạnh lẽo ở bên cạnh, thân thể thư thái chút, xê dịch thân thể muốn đạt được nhiều hơn, bên tai truyền đến lời nói, nàng lại ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay nhỏ không thể khống chế hướng trên người hắn sờ soạng.
Thượng Quan Dương cười khổ, này thật đúng là hành hạ a!
Mộc Vi Ngưng mở to hai mắt sương mù nhìn hắn, cánh môi phấn nộn sáng bóng, Thượng Quan Dương liền phủ môi lên cánh môi mê người kia, đầu lưỡi nóng bỏng cậy hàm răng của nàng ra, cùng chơi đùa với cái lưỡi thơm tho của nàng, môi lưỡi quấn quít, đảo loạn một dòng sông xuân.
Mộc Vi Ngưng chỉ cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng, cố hết sức đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của hắn, tay nhỏ bừa bãi xé rách trường bào của hắn, xiêm y hỗn độn, xiêm y thuần trắng có chút nhăn.
Thượng Quan Dương bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, bất đắc dĩ thở dài, thấy nàng hô hấp càng ngày càng dồn dập, không ngừng cởi xiêm y của mình, hiện ra dáng người hoàn mỹ.
Tay nhỏ vuốt ve ở trên thân thể hắn, Thượng Quan Dương cũng sắp chịu không được, bá đạo xé rách xiêm y của Mộc Vi Ngưng xuống, băng cơ ngọc cốt, lộ ra kia đường cong mê người kia.
Mộc Vi Ngưng cảm thấy trên người chợt lạnh, nhất thời thư thái hơn, thân thể dịch về hướng Thượng Quan Dương, cánh môi chủ động đưa lại gần, cạy mở cánh môi của hắn.
Hắn dần dần rơi vào tay giặc, ánh mắt hai người dần dần nhiễm lên chi sắc.
Con ngươi đen nhánh của Thượng Quan Dương càng ngày càng nóng bỏng. Lập tức chuyển dời nụ hôn đến mặt nàng, cổ non mịn. Nụ hôn vụn vặt rơi lên xương quai xanh tinh xảo, nàng không khỏi ngâm khẽ ra tiếng, Thượng Quan Dương không thể kiềm chế được đưa tay xoa lên thân thể nhẵn nhụi mềm mại của nàng, dao động trên người nàng.
Hai cơ thể gắn liền chặt chẽ với nhau, rốt cuộc cũng đột phá phòng tuyến sau cùng kia.
Đêm dần tối đen, ánh mắt hai người dần trở nên trong suốt.
"Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng." Thượng Quan Dương khôi phục bộ dáng trong veo mà lạnh lùng như cũ, chỉ là ánh mắt nhìn về phía nàng không còn thản nhiên như trước, mà là mang theo một tia cực nóng.
Mấy ngày nay, hắn không thể không thừa nhận hắn đã thích nữ tử tốt đẹp này, chỉ là bởi vì trong lòng nàng còn có một người khác, cho nên hắn vẫn kiềm nén tình cảm của chính mình, hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày hắn lại thích một người, mãi đến hôm nay, khi nhìn thấy nàng gặp phải nguy hiểm, phần khẩn trương trong lòng kia đã không lừa người được nữa.
"Không cần, coi như cái gì cũng chưa xảy ra đi!" Mộc Vi Ngưng nhàn nhạt đáp, không có một tia cảm xúc.
Nghe vậy, người luôn luôn lạnh lùng như Thượng Quan Dương cũng phải nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái gì cũng chưa xảy ra? Nàng nghĩ ta là cái gì?"
Mộc Vi Ngưng không rõ hắn giận dữ như vậy làm gì, nàng chỉ là không muốn hắn phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì, huống hồ hắn cũng không cần phải chịu trách nhiệm vì vừa rồi đã trở thành nam nhân của nàng.
"Ta chỉ là,..."
Nói còn chưa nói xong, cánh môi đã bị ngăn chặn, bá đạo cạy mở hàm răng của nàng, hung hăng trừng phạt nàng.
Lúc nàng sắp hít thở không thông, Thượng Quan Dương chậm rãi buông ra nàng, nói: "Ta nói cho nàng biết, ta thích nàng, vô luận trong lòng nàng có ta hay người khác, nàng cũng chỉ có thể thuộc về ta."
Mộc Vi Ngưng kinh ngạc nhìn hắn, hắn thích nàng?
Từ trước đến giờ Thượng Quan Dương đều là người lạnh nhạt, chưa bao giờ thấy hắn có khí thế bá đạo như vậy.
"Tỷ tỷ, Thượng Quan Dương, hai người ở đâu? Tỷ tỷ, Thượng Quan Dương... "
Bỗng dưng bên ngoài truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, Mộc Vi Ngưng cẩn thận nghe, là giọng của Ly Yên, vội vàng đi ra ngoài.
"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
Ly Yên vừa thấy Mộc Vi Ngưng, vội vàng xem nàng có sao không, lúc nhìn thấy hôn ngân trên cổ nàng, không khỏi ngẩn người, sau đó lại thấy Thượng Quan Dương đi ra, không khỏi nghi ngờ nhìn hắn.
Thượng Quan Dương chính là cái người lạnh lùng, theo lý mà nói hắn tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy với tỷ tỷ, chỉ là hôn ngân trên người tỷ tỷ thì phải giải thích như thế nào a? Bọn hắn đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy ánh mắt của Ly Yên như vậy, Thượng Quan Dương tự nhiên cũng có thể đoán ra nàng nghĩ cái gì, thản nhiên nói: "Nàng giúp ta hút độc rắn."
Lời nói lời ít mà ý nhiều, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Độc rắn?
Ly Yên vẻ mặt mê mang, lập tức mâu quang chớp lóe, độc rắn? Rắn trong khu rừng này, là mị độc, hơn nữa còn là mị độc cực kỳ bá đạo.
Ly Yên kinh ngạc nhìn Thượng Quan Dương, Lăng Dạ Vũ ở một bên, đại khái cũng hiểu rõ cái gì, nên không nói gì.
Nhưng Cung Y Cầm lại lo lắng lên tiếng hỏi: "Rắn độc? Không có việc gì chứ?"
Trên mặt Mộc Vi Ngưng hơi hồng hồng, cũng không nói gì, bỗng dưng trong đầu vang lên một thanh âm, ta nói cho nàng biết, ta thích nàng, vô luận trong lòng nàng, có người khác hay không, nàng cũng chỉ có thể thuộc về ta.
"Làm sao vậy?"
Thấy nàng thất thần, cung Y Cầm liền hỏi, Mộc Vi Ngưng hoàn hồn, mỉm cười lắc lắc đầu.
"Ngôn a?"
Cung Y Cầm bỗng nhớ tới Mộc Hi Ngôn, hắn không phải là tìm đến hai người Mộc Vi Ngưng sao? Hiện giờ lại không ở cùng bọn họ, vậy người ở đâu a?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Ly Yên nhất chuyển, hoảng hốt nói: "Chết, ca ca đã xảy ra chuyện."
"Ha ha ha.... hiện tại mới phát hiện có phải đã muộn rồi không" Một giọng nói âm trầm của nữ tử dập dờn ở trong rừng rậm.
Một bóng dáng nữ tử xuất hiện ở trước mặt mọi người, phía sau nàng là một đám hắc y nhân, mà hắc y nhân lại đang áp chế nam tử,nam tử này chính là Mộc Hi Ngôn.
Mộc Hi Ngôn thầm mắng trong lòng, tiểu nhân đê tiện, cư nhiên thừa dịp hắn không để ý hạ độc, nếu không phải hắn khinh địch thì sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy.
Cung Y Cầm nhìn thấy nữ tử này, liền kinh ngạc, ngưng mắt hỏi: "Cung Y Lan, sao ngươi có thể ở trong này?"
Cung Y Lan ngoan độc nhìn nàng, nói: "Không ngờ ta có thể trốn đi sao? Cung Y Cầm, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, Cung Dương Quốc thuộc về ta, là của ta."
"Có gì ngươi cứ nhằm vào ta, ngươi bắt Ngôn làm gì?"
Cung Y Lan nở một nụ cười lạnh lẽo bên khoé miệng, "Vốn định dụ những người khác rời đi, trực tiếp dồn ngươi vào chỗ chết, chỉ là không nghĩ tới ngươi lại ở cùng một chỗ với bọn hắn, bất quá cũng chẳng sao, nam tử này không phải là người ngươi yêu nhất sao? Bắt hắn cũng được, chỉ cần ngươi tự sát ở trước mặt ta, ta lập tức thả hắn, nếu không...."
"Không được, Cầm nhi, đừng nghe lời nàng ta, không cần lo cho ta." Mộc Hi Ngôn quát như muốn xé rách cổ họng,nhưng hắn bị hạ dược, toàn thân mềm nhũn, căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể lớn tiếng hô.
"Thật sự là thâm tình a! Cung Y Cầm, sao ngươi có thể nhẫn tâm để nam tử yêu ngươi như vậy phải chết a?".