Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Tai họa
Thẩm Lục Mạn rón rén đến cạnh bên ngoài phòng tắm, lợi dụng bình phong che mình.
Bên trong phòng tắm ngoại trừ vài tiểu cô nương ra, còn có bốn cái nha hoàn mặc đồ Lưu phủ.
Đám nha hoàn lúc này đang tắm cho mấy tiểu cô nương.
Thẩm Lục Mạn tập trung nhìn, thấy mấy hài tử này không nhận thấy được nguy hiểm đến gần, hiện tại vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ vui vẻ, vừa nhìn xung quanh, vừa chơi vừa tắm.
Chỉ có Ngô Mộng Thu khác với những hài tử kia, ánh mắt trống rỗng, biểu tình dại ra, mặc cho đám nha hoàn thao túng.
Nàng rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút, quan bính tuần tra ngoài cửa đi xa, liền phóng ra một luồng hương thảo thanh mát.
Nha hoàn thứ nhất trong phòng tắm hít một hơi, hỏi: "đây là mùi gì? thơm quá a."
Nha hoàn thứ hai bên cạnh liếc mắt nói: "chắc là vị đạo trưởng nào đó, không phải mùi phấn, lẽ nào ngươi nghĩ là mùi hương cơ thể truyền đến từ mấy nhà đầu này sao?"
Nha hoàn thứ ba cười nói: "ai nha, nếu thật như vậy, thì cũng không ổn a, lần này chúng ta còn tìm được cô nương có hương thêm trên cơ thể, nếu đưa cho các đại nhân hưởng dụng, tương lai thực sự có phúc a."
Nha hoàn thứ hai cười lạnh nói: "phi, này mà có phúc cái gì, vào Lưu phủ thì cũng như vào Di Hồng viện, này..."
"Câm miệng!" nha hoàn nãy giờ không nói gì, nhìn qua tuổi tác có vẻ già nhất mắng: "các ngươi không muốn mạng nữa sao, còn dám nói nhảm một câu, ta xé rách miệng các ngươi!"
Những nha hoàn còn lại vội vàng im lặng, không dám đùa giỡn nữa.
Các nàng chăm chú làm việc, nhưng thân thể dần trở nên kỳ quái.
Nha hoàn không khỏi khó chịu nói: hôm nay cũng không làm nhiều việc, nhưng lại thấy mệt mỏi buồn ngủ, mí mắt lại muốn đánh nhau.
Nha hoàn ngáp một cái, hàm hồ nói: "mệt quá a, chúng ta màu làm việc cho xong, sớm...."
Còn chưa nói xong, nàng liền ngã xuống đất hôn mê.
Ba cái nha hoàn còn lại mới thấy không ổn, nhưng đã quá muộn.
Các nàng còn chưa kịp làm gì, thì đã mê man trên đất, nha hoàn dẫn đầu cắn mỗi, cố gắng cho mình thanh tỉnh.
Mơ hồ, nàng nhìn thấy một nữ nhân mặc y phục xanh lục, từ sau bình phong đi ra.
Nàng cúi nguồi xuống, đem khuê nữ nhìn chất phác kia ôm vào ngực, sau đó đi đến chỗ nàng.
Nha hoàn nghĩ thầm không ổn, muốn tránh đi nhưng không động dược, chỉ cảm thấy đầu đau nhức, sau đó thì tối sầm, chuyện sau đó cái gì cũng không biết.
Thẩm Lục Mạn ôm Ngô Mộng Thu đến cạnh giá, thuận tay lấy một bộ y phục mặc cho nàng.
Ngô Mộng Thu cũng không biết bị gì, đến giờ cũng chưa tỉnh táo lại.
Thẩm Lục Mạn thầm nghĩ không ổn, nàng đến trước mặt Trương Xảo Nhi, lạnh lùng hỏi: "Ngô Mộng Thu bị ngươi và Lưu quản sự cho người bỏ thuốc, thuốc giải đâu? mau lấy ra."
Trương Xảo Nhi bĩu môi, mặt không chút tình nguyện nói: "cái này do Lưu quản sự sai hạ nhân làm, mục đích muốn để đám nhóc nghe lời không khóc náo, chỉ cần qua vài ngày, nàng tự nhiên sẽ tỉnh, nếu người muốn nàng tình lại ngay, thì có thể dùng kim châm ngón tay nàng, tay đứt ruột đau, nàng đau..."
Thẩm Lục Mạn không chờ nàng nói nzong, liền bóp cổ nàng nói: "ngươi tuổi còn nhỏ quỷ kế đa đoan, trên người chắc chắn có thuốc giải, nếu không thành thật đem ra, ta liền giết ngươi, dù sao ta cũng đã cứu được người, để lại tai họa như ngươi, cũng không có tác dụng gì."
Sắc mặt Trương Xảo Nhi trắng bệch, vội nói: "ta đưa, ta đưa liền, thuốc giải ở dưới váy của ta, ta lén vá một cái túi nhỏ trên quần, thuốc giải cất ở trong này."
Thẩm Lục Mạn cắn răng, thầm nghĩ: quả nhiên trong tay nha đầu kia có thuốc giải.
Trước đó nàng còn không có nhiều sát tâm, nhưng hiện tại đã quyết định, chờ cứu Liễu Nhi ra, thì bất chấp mọi thứ, nàng nhất định phải giết chết nha đầu kia.
Nàng nghĩ vậy, trong mắt lóe hung quang, lục cái túi trong váy Trương Xảo Nhi, lấy thuốc giải đổ ra, nàng liền ý thức liềm đem đi hết.
Nàng đến bên cạnh Ngô Mộng Thu, đem một viên cho vào miệng đối phương.
Thuốc này không biết làm bằng gì, Ngô Mộng Thu vừa dùng, liền có phản ứng, chớp mắt liền thanh tỉnh.
Nàng còn chưa nhìn rõ người trước mắt là ai, chỉ cảm thấy đối phương đang sát bên, nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi hôn mê, theo bản năng nghĩ đối phương là người xấu, liền mở miệng cắn.
Lại bị người nọ tránh được, nàng gấp muốn kêu to, nhưng Thẩm Lục Mạn lại bịt miệng nàng lại nói: "là ta, Kinh bá nương, đừng kêu, bọn họ đến chỗ chúng ta thì tiêu."
Ngôn Mộng Thu tập trụng nhìn lại, mới vội vàng gật đầu, chờ Thẩm Lục Mạn buông tay, liền hoảng loạng cầm lấy tay nàng, khóc nói: "bá nương, ta và Xuân ca nhi, còn có Liễu Nhi muội muội vừa ra cửa viện, đã bị vài người lớn xa lạ bắt đi, Xuân ca nhi khóc không ngừng, bọn họ liền nhét thuốc cho Xuân ca nhi, ta lo lắng, vội đi cản lại, nhưng bọn họ quá mạng, ta..."
Nàng rơi nước mắt nói: "là ta vô dụng, bá nương..."
Thẩm Lục Mạn trấn an vỗ vai nàng nói: "đừng khóc, không phải ta đã đến sao? chút nữa ngươi phải im lặng, chúng ta bây giờ ra sau viện cứu Liễu Nhi và Xuân ca nhi."
Ngô Mộng Thu lệ đầy mặt gật đầu, chờ Thẩm Lục Mạn đứng dậy ra cửa, nàng mới chú ý đến Trương Xảo Nhi đối diện.
Trương Xảo Nhi ý vị thâm trường nhìn nàng cười cười, Ngô Mộng Thu ngẩn ra, trong đầu liền hiện lên nhiều hình ảnh.
Nàng cũng là người thông minh, mơ hồ cũng đoán được hậu quả.
Nói đến các tiểu tư trong thôn hôm nay, đột nhiên chạy đến nhà tìm Xuân ca nhi chơi, nàng đã cảm thấy không ổn.
Vốn dĩ đám hài tử này rất ghét Xuân ca nhi, vì tuổi Xuân ca nhi nhỏ hơn bọn chúng, lại phải thường xuyên trông nom thêm một tỷ tỷ yếu hơn hắn, cho nên thường bị những nam hài khác trong thôn cười nhạo.
Xuân ca nhi là đứa nhỏ nóng tính, cũng dứt khoát không chơi với bọn chúng, cũng đã một thời gian dài, giữa mọi người đều bình yên.
Cho đến khi đám nam hài kia đột nhiên đến nhà, kéo Xuân ca nhi đi chơi, mắt đầu thách đố nó chơi đua ngựa.
Đây là trò đám nam hài trong thôn thường chơi, bình thường có hai hoặc nhiều hơn, hai người một nhóm, cưỡi một "ngựa".
Trò chơi cưỡi "ngựa" chính là bảo vệ lá cờ trên tay mình, những người cưỡi phải cướp lấy cờ của nhau, trong thời gian quy định, ai lấy được nhiều cờ nhất, thì người đó thắng trận.
Xuân ca nhi ở trong thôn không có nhiều bạn chơi, bình thường cũng có vài đứa, nhưng bọn chúng lại không cùng nhóm với Xuân ca nhi, đám nam hài liền cười nhạo Xuân ca nhi tính quái gở không có bạn bè.
Xuân ca nhi liền nội giận, nghĩ đến Liễu Nhi đang ở nhà, liền phản bắc đi tìm bạn chơi chung, chính là Liễu Nhi.
Đám nam hài không tin, Xuân ca nhi tức giận, liền làm cho bọn chúng xem.
Một đám nhóc đi đến nhà Liễu Nhi, trong lòng nàng đã cảm thấy không ổn, liền đi theo, đám nam hài đứng gần bờ sông, nàng cùng Xuân ca nhi một mình đến viện tử Kinh gia.
Hai người gõ cữa, cứ nghĩ là sẽ bị Kinh bá nương tránh cứ, nhưng trong nahf lại không có ai, chỉ có Liễu Nhi mở cửa viện.
Xuân ca nhi vội kể chuyện xảy ra, vẻ mặt Liễu Nhi có chút khó khăn, Ngô Mộng Thu thấy vậy định nói bỏ đi, nhưng đám nam hài liền ồn ào.
Xuân ca nhi tức giận run lên, Liễu Nhi bất đắc dĩ gật đầu, bất quá phải chờ nàng để lại tờ giấy nhắn.
Nàng và Xuân ca nhi cùng đến thư phòng, xem Liễu Nhi viết giấy, dọn xong giấy mực, ba người cùng nhau ra viện.
Vừa ra cửa viện, đã bị mấy người cao to bắt đi, sau đó...
Trong thời gian đó nàng chỉ mơ màng, như đang mơ một giấc dài, không thể tỉnh lại được, chỉ có thể mặc người khác điều khiển, cho đến khi nãy trong miệng có thứ vừa đắng vừa thối, nàng mới tỉnh lại.
Lúc này nhìn thấy Trương Xảo Nhi, Ngô Mộng Thu liền nhớ đến chuyện lúc sáng đã xảy ra.
Đám nam hài này không ưa Xuân ca nhi, nhưng lại rất nghe lời Trương Xảo Nhi.
Trương Xảo Nhi tủy tuổi chưa lớn, nhưng là nữ nhi, chỉ cần nàng thông minh nói ngọt, đám nam hài liền nghe theo nàng.
Hôm nay đám nam hài đột nhiên đi tìm Xuân ca nhi, nhất định là Trương Xảo Nhi chỉ điểm, mục đích của đối phương, nhất định là Liễu Nhi.
Vì lần trước được mời đến nhà nàng làm khách, Trương Xảo Nhi đã nhìn chằm Liễu Nhi, tư thế như muốn nhào đến.
Ngô Mộng Thu chớp mắt đã nghĩ rất nhiều, hơn chín mười phần sự việc cũng đã đoán được hết, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng ghét hận.
Trương Xảo Nhi còn chưa biết suy nghĩ của đối phương, tiếp tục giả vờ thân thiện phất tay nói: "Mộng Thu muội muội, chúng ta cùng đi a, chút nữa ngươi phải nhỏ giọng một chút, đừng để người khác phát hiện. Chùng ta hiện tại đang ở Lưu phủ, nếu bị phát hiện, không chỉ ngươi và ta, còn có Kinh bá nương, Liễu Nhi, thậm chí là đệ đệ người, cũng xong luôn."
Ngô Mộng Thu tức giận toàn thân run lên, hận không thể nhào đến bóp chết Trương Xảo Nhi này.
Nhưng Thẩm Lục Mạn lại thở dài một tiếng, lạnh lùng nhìn Trương Xảo Nhi, mở cửa phòng nói: "Mộng Thu, qua đây, chúng ta đi."
Ngô Mộng Thu cắn răng nhịn xuống, vội nghe lời chạy lên trước, nàng nhìn bên ngoài, đúng một cái viện xa hoa đầy nguy hiểm.
Nàng cắn môi, bất an nói: "bá nương."
Thẩm Lục Mạn ôm nàng nói: ta mang ngươi đi cùng, Trương Xảo Nhi, ngươi ngoan ngoãn tự mình đi theo, nếu không.... cha nương ngươi cùng đệ muội..."
Mặt Trương Xảo Nhi không cảm lòng nói, nhưng vẻ ngoài thì thành thật nói: "dạ, bá nương, ta nhất định ngoan ngoãn đuổi theo."
Ba người nhân lúc quan bình tuần tra rời đi, liền ra khỏi cửa phòng, từ dưới gốc cây nhỏ giọng đi qua, đến sau viện Lưu quản sự, nơi này chính là chỗ ở Lưu quản sự.
Vì Trương quản sự lúc này đang ở nhà, nha hoàn cùng hạ nhân trong viện không có nghỉ ngơi, so với chỗ ở Lưu quản sự còn nghiêm hơn.
Thẩm Lục Mạn để Ngô Mộng Thu trên tàng cây nói: "ngươi chờ ở đây, không được lên tiếng, ta lập tức quay lại."
Ngô Mộng Thu vội gật đầu, nhìn nàng dắt Trương Xảo Nhi không tình nguyện đi cùng.
Thẩm Lục Mạn nhìn thoáng qua tiểu viện, liền nhảy lên phòng lương, ẩn mình ở nơi khó thấy, nói: "phòng Trương quản sự ở chỗ nào?"
Trương Xảo Nhi chỉ về một hướng nói: "ân, là phòng lớn nhất, ngoài cửa có người trông chừng, chúng ta không thể vào từ cửa chính."
Thẩm Lục Mạn dừng một chút nói: "được, chúng ta đi từ trên phòng vào."
Nàng thô bạo lôi Trương Xảo Nhi, cẩn thận đi đến phòng Trương quản sự, mở miếng ngói bên trên quan sát, không thấy có bóng người.
Nàng mím môi một cái, lắng tai nghe âm thanh của nước trong phòng truyền đến, liền mở thêm ngói chung quanh, từ cái lỗ mở nhảy xuống.
Nàng ngẩng đàu nhìn Trương Xảo Nhi ở bên trên, ra hiệu không được lên tiếng, Trương Xảo Nhi gật đầu.
Thẩm Lục Mạn liền đi về phía phòng tắm, nàng vén màn vải lên, liếc mắt liền thấy một nam nhân trung niên đang cởi y phục, vóc người hắn to béo, trên mặt là nụ cười xấu xa khiến người buồn nôn.
Thẩm Lục Mạn theo hướng của hắn, thì thấy Liễu Nhi đang ngồi trên ghế ánh mắt đờ đẫn, nàng còn mặc bộ y phục lúc sáng, tay nắm tay một người.
Thẩm Lục Mạn theo tay nàng nhìn xuống, thì thấy Ngô Tầm Xuân đang nhắm mắt nằm dưới đất.
Nàng không dùng cách vừa rồi, như vậy quá tốn thời gian.
Nàng nhân lúc Trương quản sự đến gần Liễu Nhi, im lặng đến sau người hắn, khi đối phương cảm nhận được sự tồn tại của nàng, liền giơ tay lên "rắc" một tiếng liền vặn gãy cổ hắn.
Trương quản sự chết cũng không biết người giết hắn là ai, nếu không phải thời gian vội vã, nàng nhất định không để Trương quản sự chết nhẹ nhàng như vậy, chí ít phải như Lưu quản sự, chết trong dằn vặt, như vậy mới có thể giảm được lo lắng và bất an trong lòng nàng.
Nhưng hiện tại nàng không nghĩ được nhiều như vậy, liền đến trước mặt Liễu Nhi, lấy một viên đan dược từ bên hông ra, cái này lấy được từ trên người Trương Xảo Nhi.
Nàng cầm đan dược nhét vào miệng Liễu Nhi, không lâu sau Liễu Nhi liền mở to mắt, vừa vui vừa sợ nói: "nương thân."
Thẩm Lục Mạn ấn vai nàng xuống, đánh giá cẩn thận trên dưới nhiều lần, biết đối phương không bị thương, những vẫn lo lắng hỏi: "Liễu Nhi, con không sao chứ, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Liễu Nhi lắc đầu, chột dạ nói: "nương thân, con không nên..."
Thẩm Lục Mạn cũng không tính toán chuyện này, nàng vội ôm Liễu Nhi nói: "là nương thân không tốt, nương thân không coi chừng con, mới để kể xấu hại, may là con không có việc gì, nếu không..."
Liễu Nhi vỗ nhẹ thân thể run rẩy của Thẩm Lục Mạn, an ủi: "nương thân, là Liễu Nhi vô dụng, con sau này nhất định, ngoan ngoãn học võ, không để kẻ xấu, bắt con đi."
Thẩm Lục Mạn cọ má nàng, lẩm bẩm nói: "đừng đụng nhứng thứ đó, con không sao là được rồi, chỗ này là Lưu phủ, tiếp tục ở đây cũng không an toàn, chúng ta về nhà trước rồi nói."
Liễu Nhi gật đầu, lúc này mới thấy Ngô Tầm Xuân nằm dưới đất, vội hỏi: "nương thân, Xuân ca nhi hắn, bị kẻ xấu làm hôn mê."
Thẩm Lục Mạn lấy ra một viên đan dược, cho Ngô Tầm Xuân dùng, nhưng đối phương không tỉnh lại ngay.
Nàng bất an vỗ má đối phương, tưởng rằng hắn xảy ra chuyện, nhưng đến gần lại nghe tiếng hắn ngáy.
Thẩm Lục Mạn: "..."
Hài tử này thực sự là vô tư, trong hoàn cảnh như vậy mà cũng ngủ được.
Thẩm Lục Mạn thần tình phức tạp gọi Ngô Tầm Xuân thức giấc, thấy Liễu Nhi liền đem mọi chuyện nói rõ, Xuân ca nhi thè lưỡi, đan dược kia đúng là không ăn được, hắn nhíu mày liền nắm chặt tay nói: "Liễu Nhi, đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, nếu cha ta biết, nhất định sẽ đến cứu chúng ta, còn đuổi kẻ xấu đi."
Thẩm Lục Mạn: "..."
Nàng đỡ trán đến cạnh cửa, Xuân ca nhi định nói thêm, liền bị Liễu Nhi che miệng.
Thẩm Lục Mạn đi đến, dừng một chút, ôm Xuân ca nhi, nhảy lên cái lỗ vừa phá khi nãy, để Xuân ca nhi trên nóc nhà, sau đó lại xuống dưới ôm Liễu Nhi lên.
Nàng không muốn để Liễu Nhi cạnh Trương Xảo Nhi, cho dù một phút cũng không được.
Nàng lên phía trước, nhìn ba hài tử trước mắt, nói với Trương Xảo Nhi: "từ chỗ này rơi khỏi Lưu gia, đường an toàn nhất ở đâu?"
Trương Xảo Nhi chớp mắt một cái, chỉ vào hướng tây bắc, nói: "từ nơi này đi ra, là cái sân vắng không có dùng đến, tuy phải đi một đoạn dài mới đến được hậu viện, nhưng ở đó người ít, quan binh cũng không qua đó nhiều, thỉnh thoảng có vài người trộm hẹn tình nhân, mặc dù gặp phải, thì với bản lĩnh của bá nương, cũng có thể tiêu diệt bọn chúng dễ dàng.
Thẩm Lục Mạn theo ngón tay nàng chỉ nhìn qua, nàng nheo mắt lại, tuy không nhìn thấy được phia xa hơn, nhưng hướng đó anh sáng lại yếu nhất.
Nàng tin lời Trương Xảo Nhi nói, ôm ba hài tử, không tốn sức đến dưới tàng cây, đón lấy Ngô Mộng Thu.
Nàng liền