Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Tung tích
Thẩm Lục Mạn giả làm mẫu thân Trương Xảo Nhi, thuận lợi vào trong Lưu phủ.
Nàng giả vờ gần gũi nắm tay Trương Xảo Nhi, theo cước bộ của nàng, một đường vòng đến hoa viên có hương thơm xộc vào mũi, đến ngoài viện Lưu phu nhân.
Trương Xảo Nhi nói với một nha hoàn tuổi: "Hàm Đào tỷ tỷ, ta đi thăm người thân ở nhà quay về, nương sợ ta đi đêm một mình không an toàn, liền đưa ta một chuyến, cũng muốn đến chỗ Lưu phu nhân dạy dỗ ta vấn an, nói lời cảm tạ."
Nàng nói vậy, vị nha hoàn Hàm Đào kia liền nhìn qua Thẩm Lục Mạn.
Thẩm Lục Mạn vội vàng khúm núm a a vài tiếng, liền cúi đầu nói: "ta đến nói lời cảm tạ Lưu phu nhân, nàng thực sự là một người tốt."
Hàm Đào nghe vậy cười khúc khích, trong mắt lóe lên sự hèn mọn nói: "đứng đây chờ đi, ta đi vào bấm phu nhân."
Dứt lời, nàng liền xoay người đi vào viện.
Ở ngoài viện dùng thế bà lớn, âm thầm nhéo một cái, cười với Trương Xảo Nhi nói: "đừng có tìm lý, ỷ vào phu nhân sủng ái nàng, đến cả tên họ là gì cũng quên.
Dứt lời, nàng nhìn Trương Xảo Nhi cùng Thẩm Lục Mạn nắm tay, cảm thán nói: "ai nha, dáng dấp Xảo Nhi ngươi nhìn đẹp, không ngờ đến nương ngươi cũng xinh đẹp như vậy, còn nắm tay nữa a, tình cảm mẫu nữ nhà ngươi thật tốt a."
Trương Xảo Nhi khéo léo cận thận cười gọi một tiếng bà bà hảo, trên mặt mang nụ cười ngại ngùng.
Thẩm Lục Mạn đóng vai một thôn phụ vô tri lần đầu ra khỏi thôn, đến đại trạch viện Lưu phủ, vẻ mặt cẩn thận từng chút còn có vẻ hiếu kỳ mới lạ, đóng như thật.
Cái này đối với người ngoài không biết nhìn thấy, cũng sẽ không hoài nghi thân phận của nàng, còn nghĩ nàng có tình cảm mẫu nữ sâu đậm.
Nhưng trên thực tế, tay Thẩm Lục Mạn đang nắm chặt cổ tay Trương Xảo Nhi, ngón tay lúc mạnh lúc nhẹ nghiền áp động mạch cổ tay Trương Xảo Nhi.
Trương Xảo Nhi bị nàng uy hiếp, mồ hôi lạnh trên người ướt hết lưng, nhưng vẻ mặt không thay đổi.
Nàng càng biểu hiện như vậy, Thẩm Lục Mạn lại càng tê da đầu.
Đối phương tuổi còn nhỏ, đã có thủ đoạn độc ác như vậy, tâm tư thâm trầm, tương lai nếu để nàng trưởng thành, dĩ nhiên sẽ trở thành một nhân vật nguy hiểm.
Nói đến, Liễu Nhi nhà mình hiện tại cũng đã tuổi, nhưng đối phương cũng không có "nửa phẩn" bản lính của Trương Xảo Nhi.
Trước kia nàng cảm thấy Liễu Nhi quá non nớt, thậm chí còn dùng cách cực đoan kích thích nàng.
Nhưng hiện tại, so với Trương Xảo Nhi này, nàng đột nhiên cảm thấy Liễu Nhi cứ vậy nhu thuận động lòng người cũng rất tốt rồi.
Chí ít, sống vẫn tốt hơn nữ nhi khoác da hài tử trước mắt này.
Thẩm Lục Mạn không nhìn đến Trương Xảo Nhi, chỉ nhìn xung quanh.
Nàng biểu hiện như chưa biết gì, thực tế lại âm thầm nhớ kỹ địa hình ở đây, cũng trong khoảng khắc không lâu để lại dấu vết chuẩn bị.
Qua một hồi lâu, nha hoàn Hàm Đào mới cười đi tới, vẫy tay với Trương Xảo Nhi, như đang chiếu cố tiểu cẩu nói: "phu nhân nói muốn gặp các ngươi, đừng đứng đó nữa, vào đi."
Trương Xảo Nhi mỉm cười, nhưng Thẩm Lục Mạn cũng không để thoát đáy mắt lo lắng cùng căm hận của nàng.
Nàng thầm nghĩ: hoàn cảnh thay đổi con người, những lời này không sai, trước đó Trương Xảo Nhi chỉ muốn lợi dụng, nhưng mới đến Lưu gia ở hơn một tháng, đã biến thành bộ dạng như vậy.
Nàng bị Trương Xảo Nhi kéo đi, vào phòng Lưu phu nhân.
Trong phòng bố trí rất xa hoa, Thẩm Lục Mạn vờ quê mùa, ánh mắt nhìn qua mấy thứ óng ánh, chớp chớp thèm thuồng.
Lưu phu nhân nhẹ cười, Thẩm Lục Mạn liền đỏ mặt, tựa như đang xấu hổ bất an.
Trương Xảo Nhi kéo vạt áo Thẩm Lục Mạn nói: "phu nhân, vị này chính là nương ta, nàng là phụ nhân trong thôn không biết quy củ, ta ở đây thay mặt mẫu thân tạ lỗi với người."
"Nói đến cũng là phu nhân có tâm đức, mới cho ta vận may lớn như bây giờ, nương ta cũng ngưỡng mộ phu nhân, mới không mời mà đến. Nương thân, đừng đứng đó nữa, mau đến quỳ xuống dập đầu nói cám ơn phu nhân đi a."
Chớp mắt nàng liền thả bẫy cho Thẩm Lục Mạn, đáy mắt Thẩm Lục Mạn hiện lên sự trang nhã, nhìn thoáng qua Trương Xảo Nhi, trong lòng cũng biết đối phương không vừa gì.
Nàng không muốn quỳ trước Lưu phu nhân này, liền cười đi lên trước, nước miếng văng tung tóe nói: "ngươi chính là Lưu phu nhân a, bộ dạng thật tài a, Xảo Nhi nhà ta lớn lến, nếu có thể xin đẹp như phu nhân vậy thì tốt rồi."
Lưu phu nhân bị nàng nói nước bọt văng tung tóe, tức đến trắng mặt nói: "được rồi, được rồi, quả nhiên không hổ là thôn phụ từ khe suối sơn dã đi ra, mau đi đi, đừng để ta thấy ngươi."
Thẩm Lục Mạn lại càng hoảng sợ, vội kéo Trương Xảo Nhi, đè vai nàng xuống để nàng quỳ trên đất nói: "Xảo Nhi, mau nói cảm tạ phu nhân đi, hôm nay không còn sớm, ta đi về cũng không tiện, không biết có thể ở lại sài phòng Lưu phủ, ngủ qua đêm, chờ sáng mai rồi đi được không?"
Nàng không chờ Lưu phu nhân trả lời, liền buồn rầu nói: "ai nha, ta nói sai rồi, Lưu phu nhân là người thiện tâm ở trên trấn, sao lại để thư đồng của cháu gái ngủ sài phòng được chứ? nói ra thực khó nghe, người khác không biết, còn tưởng rằng Lưu gia nghèo túng, không có phòng để đãi khách a."
Lưu phu nhân bị nàng chọc tức điên, nhưng đối phương đã nói như vậy, cũng không thể chấp vặt với nàng, nếu không danh tiếng nàng khổ tâm tạo nhiều năm, đều bị bà hoa này làm hỏng rồi a.
Nàng vội sai đại nha hoàn bên người, đem thôn phụ vô tri này dẫn đi.
Thẩm Lục Mạn lúc rời đi, mắt còn nhìn chằm chằm cây kim sắc mẫu đơn trên bàn của nàng, Lưu phu nhân bị chọc cho khó chịu, vội vàng để nha hoàn quạt cho nàng.
Nàng không nhịn được nói: "xem ra Lưu quản sự này nói không sai, Trương Xảo Nhi là đứa nhỏ tốt, nhưng mẫu thân nàng, quả thực so với du côn còn vô lại hơn, không hổ là bà hoa trong thôn, hiện tại ta cũng đã thấy, Xảo Nhi có mẫu thân như nàng, thực sự là khổ tám đời rồi."
Hàm Đào ứng cười nói: "người ta nói không sai, ta cũng nghĩ Xảo Nhi cũng là một trong số các cô nương, trời cho tư chất tốt, tương lai nói không chừng được quốc sư nhìn trúng, nhưng mà người nhà sẽ khiến nàng bị cản trở, cho dù tương lai có năng lực, nhưng phu nhân gây khó dễ người Trương gia, còn không nắm được Trương Xảo Nhi này sao?"
Lưu phu nhân được nàng khuyên như vậy, tâm tình cuối cùng cũng khá hơn.
Nàng thở chậm một hơi nói: "ai nha, ám vệ bên cạnh quốc sư đều là người ta đem đến, nhìn mấy ám vệ khác đều lên như diều gặp gió, trong lòng cũng vui không nổi a."
"Chờ nhiều năm qua, cuối cùng cũng tìm được một người có thực lực, nhưng phải khống chế nàng trong tay, nếu không.... mọi tâm tư của ta đều uổng phí."
Hàm Đào nghe vậy, lại khuyên vài câu, nàng dẻo miệng biết nói chuyện, cho nên trong đám đại nha hòa, mặc dù tuổi nhỏ nhất, nhưng lại được phu nhân thích nhất.
Trong cái nhà lớn này, phu nhân là lớn nhất, lấy lòng được thì gót chân cũng đứng vững.
Trương Xảo Nhi bất quá chỉ là hài tử bốn tuổi, căn bản không đáng nói.
Chờ đám đại nha hoàn lớn tuổi kia được gả ra ngoài, nàng cũng chính danh trở thành đại nha hoàn.
Phục vụ bên tai Lưu phu nhân, chỉ cần nàng nói tốt vài câu, đối phương sẽ ngoan ngoãn nghe lời nàng, đến khi đó cả Lưu phủ, cũng coi như là thiên hạ của nàng rồi.
Trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng nói đùa vài câu, thấy Lưu phu nhân đã mệt, liền hầu hạ nàng nghỉ ngơi, mới xoay người rời đi.
Lúc này, Thẩm Lục Mạn cũng tránh được sự tò mò của mọi người, đến ngoài phòng Lưu quản sự.
Trên đường có nha hoàn, hạ nhân, còn có quan binh tuần tra, Thẩm Lục Mạn vì tránh đám người này, mang Xảo Nhi nhảy lên nóc nhà.
Nàng nghe thấy bên dưới truyền đến tiếng nước, liền hỏi Trương Xảo Nhi: "ngươi chắc chắn Liễu Nhi ở đây?"
Trương Xảo Nhi bị đau lên tiếng, vừa rồi nàng ở trước mặt phu nhân ra vẻ, được đưa đến phòng khách, Thẩm Lục Mạn liền dạy dỗ nàng.
Cũng không đối phương đã làm gì, trên người nàng hiện tại còn rất đau, trong mắt còn chứa nước nói: "Lưu quản sự có thói quen, trước giờ mang hàng về, tìm nha hoàn tắm rửa, rồi xoa xoa nếm thử trước một chút, để thỏa mãn."
"Hắn cũng không có đi vào, người có tư chất tốt, ngày thứ hai được mang đến cho phu nhân xem, chờ phu nhân hài lòng, thì sẽ trở thành thư đồng như ta, còn nếu không hài lòng, thì cũng như mấy hài tử kia không có kết quả tốt."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy, hừ lạnh một tiếng nói: "ngươi không cần giả vờ thương cảm với ta, lần sau còn chơi chiêu với ta, thì ta sẽ phế ngươi."
Trong lòng Trương Xảo Nhi cả kinh, vội vàng cười nói: "làm gì có, ta vừa rồi chỉ đùa với bá nương một chút thôi."
Thẩm Lục Mạn lạnh lùng trừng nàng, chờ đến không có người, liền nhảy xuống phòng luong, mở cửa phòng không tiếng động đi vào.
Nơi này là phòng Lưu quản sự, tiếng nước từ sau bình phong truyền đến.
Thẩm Lục Mạn cẩn thận đến cạnh bình phong, mở ra một cái lỗ, nhìn vào bên trong, thì thấy một tiểu cô nương.
Nàng híp mắt nhìn lướt qua, phát hiện thân ảnh Ngô Mông Thu, thế nhưng lại không có Liễu Nhi trong đó.
Trong lòng nàng hoảng loạn, cố gắng để mình tỉnh táo lại, bịt miệng Trương Xảo Nhi, tới một góc sau giường ẩn núp, nhỏ giọng cả giận nói: "Liễu Nhi không có ở trong."
Trương Xảo Nhi kinh ngặc mở to hai mắt, cau mày nói: "không thể nào, ta nhớ lần đầu khi bị dẫn vào Lưu phủ, nơi đầu tiên chờ chính là phòng tắm Lưu quản sự."
Nàng nói xong, nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lục Mạn hung ác, nhất thời toàn thân cứng đờ, rùng mình một cái.
Nàng vội chuyển động tròng mắt suy nghĩ, sau đó như hiểu ra nói: "khoan đã, ta nhớ ra rồi, trong Lưu phủ, ngoài Lưu quản sự thích chơi hài tử ra, còn có một người là Trương quản sự."
"Hắn là đồng lõa với Lưu quản sự, bình thường luôn tụ tập với nhau, nếu có hàng sạch đẹp, sẽ chia sẻ với nhau."
Nàng nhìn ánh mắt Thẩm Lục Man hung ác, âm thanh không tự chủ nhỏ lại: "Liễu Nhi nếu không ở đây, vậy thì chắc là ở chỗ Trương quản sự, hắn và Lưu quản sự thân nhau, chuyện này cũng không phải lần đầu."
Thẩm Lục Mạn nghiến răng nói: "có chuyện như vậy, sao ngươi không nói sớm?"
Trương Xảo Nhi bất đắc dĩ nói: "nếu không tự mình tìm đến chỗ Lưu quản sự, sao mà biết được Liễu Nhi không ở đây? vừa rồi ta nhìn thấy Ngô Mộng Thu trong phòng tắm, bá nương, Mộng Thu là bạn Liễu Nhi, ngươi không thể thấy chết mà không cứu chứ?"
Thẩm Lục Mạn hận không thể tát chết ả nha đầu này, nàng nắm cổ áo đối phương, lãnh khốc nói: "ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi?"
Trương Xảo Nhi liền bịt miệng, sắc mặt trắng ngắt lắc đầu.
Hơn một tháng qua nàng đã phải chịu nhiều đau khổ, được cha nương nhiều năm nuông chiều, trong lòng đều có ý xấu, thỉnh thoảng lại chòi ra.
Trước đó, mặc dù ở Lưu hủ, nàng cũng có thể dựa vào trí khôn của mình, dùng kế ly gián an toàn đi ra.
Nhưng nàng lại quên, Thẩm Lục Mạn cũng không ở phía sau giết bọn nha hoàn
Nếu thực sự chọc giận Thẩm Lục Mạn, đối phương cũng có thể giết chết nàng ngay.
Trương Xảo Nhi biết mình không thể tiếp tục làm việc như vậy, không có sức tự vệ thì không thể chọc đối thủ của mình.
Nàng cúi đầu khôn khéo nói: "ta sẽ mang bá nương đi tìm Liễu Nhi."
Thẩm Lục Mạn dừng một chút, nhìn thoáng qua phòng tắm, nói: "chỗ Trươn quản sự cách xa chỗ này không?"
Xảo Nhi sửng sốt một chút, trong lòng buồn cười nói: "hắn và Lưu quản sự quan hệ rất tốt, địa vị ở Lưu phủ lại như nhau, dĩ nhiên cũng có bản lĩnh ở gần, chỗ Trương quản sự ở là phòng phía sau, chỉ đi vài bước là đến."
Đáy mắt Thẩm Lục Mạn trầm xuống, suy nghĩ một chút nói: "được, ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ, ta đi cứu Mộng Thu."
Dứt lời, nàng liền biến mất trước mặt Trương Xảo Nhi.
Trương Xảo Nhi sửng sốt, sau đó ý vị thâm trường cười nói: "xem ra tính tình Liễu Nhi giống nương nàng, đều thích xen vào việc của người khác, nhân từ mà nương tay."
Bất quá như vậy cũng tốt, nếu đổi thành Kinh Ngạo Tuyết, nàng còn dùng kế liên tục thì sẽ nhịn không được mà giết chết nàng rồi.
Cùng lúc đó, Kinh Ngạo Tuyết cùng Ngô Chí Dũng hai người, đến phòng khách tửu lâu Tần tướng quân ngủ lại.
Tần Diệc Thư lúc này đang dùng cơm, tay chân nàng bất tiện, bên người có hạ nhân hầu đút cơm ăn.
Ngoại trừ việc đó ra, Cố Bạch Vi cũng ở cạnh, chỉ là vẻ mặt tức giận, nhìn qua hình như là chuyện trước đó.
Cố Bạch Vi thấy hai người đến, hai mắt sáng lên, đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết nói: "sao ngươi lại lên trấn, là đến mua thảo dược sao? chuyện này ngươi cứ nói với ta một tiếng là được, cần gì phải chạy lên đây?"
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái nói: "Cố tiểu thư, hôm nay ta lên trấn, là vì trong nhà có chuyện."
Ngữ khí nàng trầm trọng, vẻ mặt Cố Bạch Vi có chút lo lắng vội hỏi: "chuyện gì vậy?"
Kinh Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua Tần Diệc Thư để ý động tĩnh bên này, đem chuyện hôm nay kể lại, Ngô Chí Dũng trước đó cũng không biết hài tử bị bắt nghe vậy tức giận nói: "Lưu gia này thật đáng chết!"
Cố Bạch Vi cười lạnh một tiếng nói: "ai nói không phải chứ? cả nhà ỷ vào Lưu Văn Diệu, ở trên trấn gây chuyện, nói trắng ra là làm bậy, chỉ cần muốn thì ai cũng biết, ta trước kia cũng không nhìn nổi cái kiểu giàu như vậy, không ngờ..."
Nàng nhìn Tần Diệc Thư cau mày nói: "Tần Diệc Thư, ngươi thấy thế nào?"
Tần Diệc Thư dùng cơm vừa xong, lúc này đang nằm trên ghế.
Ngón tay nàng gõ có quy luật trên mặt bàn, ánh mắt nhìn sắc mặt Kinh Ngạo Tuyết bình tĩnh, cùng Ngô Chí Dũng vẻ mặt thấp thõm, như đang suy nghĩ.
Nàng không nói gì, Cố Bạch Vi có chút nóng nảy, nhưng cũng biết nàng đang suy nghĩ, đành phải chờ nàng nói ra.
Qua một hồi, Tần Diệc Thư mới nói: "ta biết rồi."
"Chỉ vậy thôi?" Cố Bạch Vi tức giận đi tới nói: "ngươi lẽ nào không nghe thấy Kinh Ngạo Tuyết vừa kể sao? hài tử nhà nàng mới lớn, chỉ bốn năm tuổi, ngươi thực sự thấy chết mà không cứu?"
Ngô Chí Dũng muốn nói lại thôi, lưỡng lự một hồi cắn răng nói: "Tần tướng quân, việc này liên quan đến người nhà ta, ta bất đắc dĩ mới phải rời cương vị.... nếu tướng quân không muốn nhúng tay, mặt tướng cũng không làm khó tướng quân, chỉ hy vọng tướng quân phê chuẩn cho ta một ngày nghỉ, để ta nghĩ cách, cứu bọn nhỏ ra."
Cố Bạch Vi liền nói: "tính cả ta nữa, ta khống giống với người kia."
Kinh Ngạo Tuyết đỡ trán, không biết mình lãng phí thời gian ở đây được gì, lúc này chẳng thà đến Lưu gia điều tra cho rồi.
Trong khi mọi người ở đây, sắc mặt Tần Diệc Thư cũng không đổi sắc, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua mọi người, sau đó nói với Kinh Ngạo Tuyết: "việc này mặc dù là việc nhỏ, nhưng lại liên quan đến quốc sư đại nhân, đó là đại sự, cho dù là ta cũng không thể tùy tiện hành động."
"Bất quá trước đó ngươi trượng nghĩa ra tay giúp ta, ta cũng không thể bỏ mặc, tối nay ta sẽ đến Lưu phủ đưa hài tử các ngươi ra ngoài, coi như ta tạ lễ với ngươi, thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau