Sau khi ta bị mang đi thì bọn Duẫn Tuyết cũng vội vàng chạy đến pháp trường. Mà lúc này Lãnh Nhược Tư cái gì cũng không biết “Chúng ta bắt đầu hành động đi ! Trẫm nghĩ kẻ hạ độc thủ phía sau nhất định đang lẫn trong đám người bên dưới !”
“Dạ, Hoàng Thượng !” Bọn Duẫn Dung đi về phía trước.
“Bắt đầu hành hình!” Duẫn Dung hô to một tiếng !
Mà Tâm Nhi lúc này ở trong lòng lại yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện phu nhân trăm ngàn lần đừng đến, trăm ngàn lần đừng trúng kế của bọn họ. Ngay tại lúc thanh đao sắp dừng ở trên đầu Tâm Nhi là lúc có người kêu lớn một tiếng “Dừng tay !”
Một nữ tử che mặt hướng pháp trường đi tới “Phu nhân, không cần lại đây a ! Bọn họ muốn dùng ta làm mồi dụ bắt người a !” Tâm Nhi vội vàng lên tiếng ngăn cản nàng.
“Không sao, ta dám đến tự nhiên có biện pháp !” Hừ ! Muốn bắt ta cũng không phải dễ dàng như vậy.
“Phu nhân, thực xin lỗi. Đều là ta hại người !” Nếu không vì nàng, phu nhân cũng sẽ không mạo hiểm sinh mệnh mà bất chấp nguy hiểm đến nới này cứu mình.
“Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?!” Chân chính xin lỗi nàng là Lãnh Nhược Tư mới đúng.
“Ngươi là ai ? Trẫm với ngươi có thâm thù đại hận gì sao?” Vì cái gì một đường đuổi giết hắn cùng Triệt Nhi?
“Có thâm thù đại hận gì? Ha ha ha……. Không nghĩ tới, đúng là không nghĩ tới. Hoàng Thượng, ngài thật đúng là quý nhân hay quên a ! Đã gây chuyện mà lại nói không nhớ rõ !”
“Trẫm đã làm gì? Hảo, cho dù ngươi cùng trẫm có thâm thù đại hận, nhưng vì cái gì lại thương tổn Triệt Nhi? Hắn hẳn cùng chuyện này không quan hệ mới đúng không phải sao?” Nếu hắn thật sự làm chuyện kia, hẳn phải do hắn gánh vác mới đúng. Nhưng hắn không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Triệt Nhi, mặc kệ là ai cũng như vậy.
“Muốn trách thì trách Mộ Dung Triệt, ai bảo hắn là người ngươi yêu nhất ! Ta muốn cho ngươi nếm thử mùi vị mất đi người mình yêu nhất thống khổ như thế nào!” Nữ tử che mặt cười lạnh.
“Thống khổ khi mất đi người mình yêu nhất? Trẫm có đối với người ngươi thích làm gì sao?” Không thể nào, hắn cũng không hề quen biết nàng.
“Lãnh Nhược Tư, ngươi thật đúng là đa tình a !” Mộ Dung Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi đừng loạn tưởng, trẫm căn bản là không biết nàng !” Vạn nhất hắn ở trước mặt Triệt Nhi nói lung tung, mình chỉ còn được chết.
“Phải không?” Mộ Dung Vân căn bản là không tin hắn, ai kêu người này có tiền sử phạm tội chứ?
“Tuyệt đối đúng. Duẫn Dung, ngươi nói đi?” Hắn quay đầu hỏi Duẫn Dung.
“Đúng, Hoàng Thượng không nói dối !” Hắn cũng nhớ rõ Hoàng Thượng thật sự không biết nữ tử này.
“Đủ rồi. Ai lại coi trọng cái tên lãnh huyết vô tình như hắn chứ!” Nàng không có mù mắt mà thích cái tên ấy đâu?
Nghe nàng nói như vậy, Mộ Dung Vân mới tin Lãnh Nhược Tư,“Lãnh Nhược Tư lãnh huyết hay không lãnh huyết thì liên quan gì đến ngươi?” Mắng Lãnh Nhược Tư thì không sao, nhưng dám mắng đệ đệ hắn không có mắt nhìn người thì tuyệt đối không thể tha thứ.
“Như thế nào không liên quan chuyện của ta a? Hoàng Thượng, ngài hẳn còn nhớ rõ ta nhỉ?” Tuy rằng bọn họ chỉ gặp mặt có một lần.
Che mặt nữ tử tháo khăn che mặt ra. Mọi người đều choáng váng, bao gồm cả Tâm Nhi. Trời a ! Phu nhân thật sự xinh đẹp, tuy rằng so ra kém Mộ Dung Triệt một chút, nhưng tuyệt đối là nhất đẳng đại mỹ nữ nga !
“Ân…… Cái kia…… Ngươi là ai?” Lãnh Nhược Tư thập phần không nhìn rõ nàng.
Nghe nói như thế mỹ nữ kia thiếu chút nữa ngất xỉu. Nàng ta đẹp như vậy, là nam nhân thấy qua ngườ đẹp sao lại không nhớ ra? “Ngươi không nhớ rõ ta ?”
“Trẫm vì cái gì phải nhớ ngươi a?” Hắn trong lòng chỉ có mỗi triệt nhi thôi.
Xỉu ! xỉu ! Xỉu! “Được rồi, nhiều lời vô ích. Mau thả Tâm Nhi !”
“Dựa vào cái gì? Nói, ngươi vì cái gì tới giết trẫm?” Vấn đề này hắn còn chư biết tường tận mà.
Nhưng lúc này Duẫn Dung lại cảm thấy dường như hắn đã gặp qua nàng, nhưng nhất thời hắn lại nhớ không ra. “Ta vì cái gì phải nói cho ngươi biết? Dù sao hôm nay người ta nhất định phải mang đi !” Nàng kiên định nói.
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh ấy hay không ? Mọi người, tiến lên !” Hắn cũng không tin một mình nàng có thể bình an mang Tâm Nhi đi.
Đúng lúc này xe ngựa của phụ nữ trung niên chạy đến đây. Nữ tử xinh đẹp đắc ý cười “Lãnh Nhược Tư, ngươi đầu hàng đi. Ngươi có biết ai đang ở tay ta không?”
“Trẫm quản hắn là ai làm gì ?” Cùng hắn lại không có quan hệ gì.
Lúc này bọn Duẫn Tuyết chạy đến “Không tốt , Tiểu Triệt Triệt là bị các nàng bắt đi !”
“Cái gì? Đem Triệt Nhi trả lại cho trẫm !” Đáng chết ! Hắn đã cho phòng bị nghiêm mật, không nghĩ tới vẫn là xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Lúc này ta cũng tỉnh. Ngô…… Thật là khó chịu ! Bởi vì các nàng đi đường nhỏ, mặt đường có nhiều ổ gà nên ta ở trong xe ngựa bị xóc nảy còn khó chịu hơn lúc chạy bộ trước đó nữa.
“Ta quyết định sẽ không trả lại người !” Nàng vọt vào xe ngựa nắm ta lên.
Bởi vì thân thể không khoẻ nên ta suy yếu dựa vào nàng “Lãnh Nhược Tư, thả Tâm Nhi ra, để cho chúng ta đi, không ta sẽ giết hắn !” Nàng cũng không tin Lãnh Nhược Tư dám không đáp ứng.
“Được. Nhưng ngươi phải cam đoan là sẽ không thương tổn Triệt Nhi !” Hiện tại cứu Triệt Nhi mới là việc tối trọng yếu.
“Ta cam đoan !”
Lãnh Nhược Tư lập tức thả Tâm Nhi, Tâm Nhi vội vàng chạy về phía nàng “Được rồi. Trẫm đã thả nàng, ngươi cũng mau thả Triệt Nhi ra đi. Hết thảy trẫm sẽ coi như cái gì cũng không phát sinh quá !”
“Ha ha ha ha…….. Lãnh Nhược Tư, ngươi nghĩ thật tốt nhỉ? Ta là tuyệt đối sẽ không tha Mộ Dung Triệt !” Trong ánh mắt nàng tràn đầy sát khí.
“Ngươi đã đáp ứng với trẫm là không thương tổn Triệt Nhi rồi mà !”
“Đúng, ta đúng là đáp ứng ngươi, nhưng ta chưa nói không giết hắn !”
“Ngươi……” Lãnh Nhược Tư chán nản.
Ngô…… Thật là khó chịu, bọn họ ồn ào cái gì a? “Phu nhân, người buông Mộ Dung Triệt ra trước đi, hắn hình như có gì đó kì lạ !” Phụ nữ trung niên lo lắng nói.
“Hắn làm sao vậy?” Nàng không rõ hỏi.
“Không biết. Lúc ta dẫn hắn đến, sắc mặt hắn đã trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, hiện tại càng nghiêm trọng, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có !” Phụ nữ trung niên giải thích.
“Ngươi có đả thương hắn không?”
Phụ nữ trung niên lắc lắc đầu
“Ân….. Thật là khó chịu !” Ta suy yếu nói.
“Triệt Nhi……” Lãnh Nhược Tư sốt ruột kêu to.
“Ngươi mau thả đệ đệ ta ra!” Mộ Dung Vân cũng sốt ruột.
“Không có khả năng !” Đây là cơ hội ngàn năm có một, có thể giết Lãnh Nhược Tư, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Buông Triệt Nhi ra. Không cần thương tổn hắn, ngươi muốn thế nào đều có thể? Thân thể Triệt Nhi luôn luôn không tốt, trăm ngàn lần đừng thương tổn hắn !” Lãnh Nhược Tư nóng vội không thôi.
“Đúng vậy ! Buông Phụ hậu ra!” Tiểu Vân Vân mãnh liệt gật đầu.
Không nghĩ tới Lãnh Nhược Tư đối với Mộ Dung Triệt tình sâu như vậy. Đột nhiên Duẫn Dung lên tiếng “Ta biết nàng là ai ? Nàng là Lộ Nhi, thê tử của tiền đại tướng quân Thượng Quan Lê !”
Cái gì? Mọi người đều choáng váng. Một lúc sau, Lãnh Nhược Tư đầy ngập lửa giận. Lại là nàng ! Trước kia vì nể tình Thượng Quan Lê nên mới bỏ qua cho nàng, nhưng hiện tại nàng lại được một tấc lại muốn tiến một thước. Lần này nàng lại cả gan có ý muốn giết Triệt Nhi, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho nàng. Lãnh Nhược Tư phẫn nộ tiêu sái từng bước một về phía nàng, chân tướng sắp được vạch trần…