Từ sau khi Lãnh Nhược Tư quyết định lấy Tâm Nhi làm mồi dụ, phòng của ta liền đầy ấp quan binh “Nhược Tư, vì cái gì lại có nhiều thị vệ như vậy a?” Ta khó hiểu hỏi hắn.
“Không có gì. Bởi vì trẫm sợ có người lại đến thương tổn ngươi, cho nên yêu cầu Kỷ quân làm như vậy !” Vẫn là không nên nói cho Triệt Nhi biết, tránh cho hắn nghĩ bậy.
“Nga. Nhược Tư, mấy ngày nay ngươi bận rộn cái gì vậy? Vì cái gì ta kể cả cái bóng của ngươi cũng không thấy được a?” Hại ta nhàm chán muốn chết.
“Không có gì. Qua vài ngày sẽ không có chuyện gì nữa. Triệt Nhi, mấy ngày nay không được chạy loạn nga !” Tiếp qua vài ngày hắn sẽ hành động, lần này nhất định phải đem hậu hoạn tiêu trừ.
“Ừm !” Nhược giống như có việc gạt ta, hắn rốt cuộc chuẩn bị làm cái gì vậy ta?
“Triệt Nhi không được nghĩ bậy. Hảo hảo nghỉ ngơi, muốn ăn không?” Haiz….. Triệt Nhi lại bắt đầu miên man suy nghĩ bậy bạ rồi.
Oa…… Ta mới bắt đầu suy nghĩ, hắn như thế nào biết a? Hắn quả thực nên đi làm thầy bói mới đúng a. “Muốn, ta muốn ăn canh!” Kỳ thật ta cũng không đói bụng, ta chỉ là nghĩ muốn Nhược Tư ở cta nhạnh iều hơn, gần đây hắn thật sự rất bận rộn a.
“Hảo, trẫm đi lấy !”
Sau đó thì Nhược Tư đem canh cá đến uy ta “Đến. Triệt Nhi há mồm !” Ta ngoan ngoãn để cho hắn uy.
Lãnh Nhược Tư mỗi ngày đều sớm đi tối về “Vương gia, ngươi làm sao vậy? Vì cái gì mất hứng chứ?” Tiểu Hương không rõ nhìn ta.
“Hắn đây là tương tư a !” Tiểu Lan giễu cợt ta.
“Đúng, không thể chuẩn hơn nữa !” Dường như ta là oán phu.
“Được rồi, được rồi. Vương gia đừng nóng giận, chọc tức chính mình Hoàng Thượng sẽ đau lòng a!” Vương gia thật giống tiểu hài tử a !
Kỳ quái ! Nhược Tư rốt cuộc đi đâu chứ? Cả ngày không thấy bóng người. Mà lúc này Lãnh Nhược Tư cùng mọi người đang thương lượng hành động ngày mai “Ngày mai chúng ta đem Tâm Nhi đến quảng trường để chém đầu, kẻ đứng sau nhất định sẽ tới cứu nàng, đến lúc đó chúng ta hợp lực bắt kẻ giấu mặt!” Lãnh Nhược Tư giải thích hành động ngày mai.
“Không thành vấn đề. Nhưng vạn nhất không có người tới cứu nàng thì làm sao?” Kia không phải là chúng ta mất công sao?
“Sẽ không. Trẫm có dự cảm là kẻ đó nhất định sẽ đến cứu nàng !”. Kỳ thật hắn cũng không biết vì cái gì chính mình lại tin như vậy, nhưng hắn cảm thấy cảm giác của hắn là đúng.
“Tốt, cứ như vậy thực hiện đi !”
“Ngày mai Duẫn Tuyết, Huy Hoàng, Hạo Nhiên lưu lại bảo hộ Triệt Nhi, những người khác cùng trẫm đến đao trường !” Lãnh Nhược Tưgiải thích.
“Dạ, Hoàng Thượng !” Huynh đệ Huy Hoàng cung kính trả lời.
Đến khuya Lãnh Nhược Tư mới trở về “Nhược Tư, mấy ngày nay ngươi đi đâu chứ?” Ta nhất định phải hỏi ra nguyên do.
“Triệt Nhi, ngươi như thế nào còn chưa ngủ, hiện tại không còn sớm, thức đêm sẽ khiến thân thể ngươi chịu không nổi ” Hắn mãi nghiên cứu phương án bắt người mà quên cả thời gian.
“Ngươi đi đâu ? Sao bây giờ mới về?” Ta tức giận chu miệng.
“Trẫm ở thư phòng xem chút tư liệu a ! Triệt Nhi, ngoan ngoãn ngủ, không thì cả bảo bảo cũng sẽ kháng nghị đó!” Lãnh Nhược Tư sủng nịch sờ sờ của mặt ta.
Hừ ! Kia còn không phải lỗi của hắn? “Nói, vì cái gì đến giờ mới về?” Ta nhất định phải biết được hắn mấy ngày nay làm cái gì ?
“Triệt Nhi hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ nói cho ngươi biết”. Hiện tại nói cho Triệt Nhi biết, hắn lại suy nghĩ.
“Không, hiện tại nói ngay cho ta biết !” Ngày mai chờ ta tỉnh lại nói không chừng hắn sớm không còn bóng người rồi.
“Triệt Nhi……” Lãnh Nhược Tưbất lực kêu.
“Gọi ta cũng vô dụng, nói mau !” Ta mới không để ý tới hắn đâu.
Lãnh Nhược Tư mắt thấy kế này bất thành, lập tức dùng đôi môi hồng hào của chính mình tấn công ta “Ân……” Đáng giận ! Hắn thế nhưng lại dùng loại phương pháp này để trốn tránh vấn đề của ta.
Hai chúng ta hôn càng lúc càng sâu. Bởi vì trước đó ta mang thai thân thể vẫn không tốt, cho nên Lãnh Nhược Tư cơ hồ không hề chạm qua ta. Hiện tại đã qua ba tháng, tình huống cũng hơi ổn định, cái chạm này của hắn tựa như củi khô gặp lửa dữ, hừng hực bốc cháy.
Bất quá lý trí của ta nói cho ta biết là muốn hỏi rõ ràng thì không thể để cho hắn cứ như vậy chạy trốn “Ân….. Nhược…, từ từ, a…..” Đáng giận ! Hắn thế nhưng lại đánh lén ta.
“Triệt Nhi ngoan. Đừng nói gì nữa, chúng ta tiếp tục !” Lâu lắm không ‘yêu thương’ Triệt Nhi, xem ra hôm nay ngừng lại là không được. Thân thể Triệt Nhi hẳn là chịu nổi nhỉ?
“Ân a a…… Nhược, ngô a ngốc tử……” Đã lâu không làm chuyện này, thân thể liền trở nên thật mẫn cảm nga !
“Triệt Nhi không muốn sao?” Lãnh Nhược Tư buồn cười hỏi ta.
“Đáng giận ! Nhược Tư đáng ghét nhất ! A a a…… Ô…….” Biết rõ còn cố hỏi, vậy mà chưa đủ còn cố ý đánh lén ta.
Kế tiếp xuân ý vô hạn……
Đến sáng hôm sau, ta tỉnh lại đã muốn giữa trưa “Ân…..” Ta mơ hồ xoa xoa đôi mắt.
“Vương gia, người đã tỉnh rồi. Đến ăn một chút gì đi !” Tiểu Hương đỡ ta đứng lên, uy ta ăn.
“Ân, Tiểu Hương, Nhược Tư đi đâu !” Như thế nào lại không thấy ở đây?
“Hoàng Thượng và mọi người đều đi ra ngoài, nô tì không biết họ đi đâu cả?” Cho dù là biết cũng không thể nói a !
“Mọi người? Còn có ai?” Ta khó hiểu hỏi.
“Trừ bỏ ta cùng hai huynh đệ Hạo Nhiên thì những người khác đều không có ở đây !” Duẫn Tuyết đi đến nói.
“Hả? Bọn họ đi dâu chứ?” Có đại sự gì sao ?
“Không có gì. Người hảo hảo nghỉ ngơi thì tốt rồi, buổi tối bọn họ sẽ trở lại !” Duẫn Tuyết cười cười nói.
Tò mò quá ! Hôm nay nàng thật sự rất kỳ quái ! Không hề đùa giỡn, lại cẩn thận như vậy nhất định đã có việc phát sinh, chỉ là không cho ta biết mà thôi “Nga ! Nếu vậy hẳn là không có việc gì !”
Lúc này bọn Lãnh Nhược Tư đang ở pháp trường chuẩn bị chém đầu Tâm Nhi.
“Phu nhân, làm sao bây giờ? Chúng ta nhất định phải cứu Tâm Nhi a !” Phụ nữ trung niên vội vàng nói.
“Ta biết, bọn họ nếu muốn bắt ta vậy thì chúng ta sẽ ‘tương kế tựu kế’. Ngươi dẫn người đi bắt Mộ Dung Triệt, còn ta sẽ đến phân tán sự chú ý của bọn chúng” Nữ tử che mặt giải thích.
“Như vậy sao được? Phu nhân, người đi một mình rất nguy hiểm !” Vạn nhất phu nhân xảy ra chuyện gì vậy chẳng phải lỗi của nàng sao?
“Không sao đâu, ngươi đi nhanh đi. Nếu bắt Mộ Dung Triệt đến, vạn nhất hắn bị phu nhân giết, vậy thì phải làm sao? Các nàng muốn báo thù nhưng cũng không thể lạm sát kẻ vô tội a !”
“Yên tâm, ta sẽ không giết Mộ Dung Triệt !” Nữ tử che mặt nhận ra sự lo lắng của nàng.
“Hảo. Phu nhân, ta đi !” Có phu nhân cam đoan nàng cũng yên tâm.
Mà lúc này ta đang ở trong phòng buồn bực. Đột nhiên rất nhiều nữ sát thủ vọt vào “Các ngươi muốn gì?” Ta sợ hãi nhìn các nàng.
“Mộ Dung Triệt, mau theo chúng ta !”
“Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh ấy hay không?” Bọn Duẫn Tuyết cũng vọt vào.
“Ta còn chưa kịp nắm bắt tình hình thì đã thấy song phương bắt đầu giao chiến. Nhưng dù sao chúng ta so với bọn họ vẫn là có chút yếu về mặt nhân lực “Tiểu Hương, mau dẫn Vương gia đi đi !” Tiểu Lan hô to.
Tiểu Hương sửng sốt giây lát rồi nhanh chóng kéo ta bỏ chạy. Chạy được một lúc “Tiểu Hương, mau dừng lại !” Thân thể thật là khó chịu.
“Vương gia, người làm sao vậy?” Sắc mặt Vương gia tái nhợt lại còn đổ mồ hôi lạnh nữa.
“Ta chạy không nổi nữa !” Ta rất mệt.
Lúc này, một nữ tử đuổi kịp chúng ta, trung niên phụ nữ ôn nhu nói: “Thực xin lỗi !”
Sau đó liền đem ta đi “Vương gia…..” Tiểu Hương hốt hoảng kêu to.
“Làm sao bây giờ? Vương gia bị mang đi rồi!” Tiểu Hương vừa khóc vừa hỏi.
“Ta không biết. Chúng ta mau đi tìm Hoàng Thượng, có lẽ Tiểu Triệt Triệt bị các nàng mang đi pháp trường để đổi người !” Duẫn Tuyết đề nghị.
Nguồn :
“Ý kiến hay !” Mọi người gật đầu.
Lãnh Nhược Tư chưa từng nghĩ đến kế hoạch tỉ mỉ của chính mình lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy. Hết thảy chậm rãi tuân theo nguyên bản kịch bản của hắn, mà hắn lại không biết cái gì….