Tống Viện hỏi: “Còn Tinh Tinh thì sao? Nếu con cứ để con bé có mối quan hệ tốt với Giang Nguyễn Nguyễn thì sau này lỡ con bé biết được bản thân từng bị Giang Nguyễn Nguyễn bỏ rơi, con có nghĩ con bé sẽ cảm thấy như thế nào không? Tinh Tinh có thể chấp nhận được không?”
Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày.
Chuyện này có thể có hiểu lầm, nhưng sự thật cuối cùng là thế nào thì hắn vẫn chưa tìm ra, tạm thời cũng không có ý định giải thích, chỉ nói: “Mẹ không cần lo lắng, những gì Tiểu Tinh Tinh cần biết con sẽ không giấu diếm.”
Ngụ ý là, hắn vẫn sẽ để cho Tiểu Tinh Tinh tiếp xúc với Giang Nguyễn Nguyễn, hắn vẫn muốn tiếp tục dây dưa với Giang Nguyễn Nguyễn.
Tống Viện biết tính tình con trai mình, có nói gì cũng vô ích, nhưng bà ta vẫn không nhịn được nhắc tới Phó Vi Trữ: “Vậy còn Vi Trữ thì sao? Con muốn con bé làm sao? Con bé đã ở bên cạnh con chờ đợi nhiều năm như vậy, đối với chúng ta cũng móc tim móc phổi ra mà đối xử, con định cứ thế mà từ bỏ con bé sao?”
Nghĩ đến người phụ nữ đó, trong mắt Lệ Bạc Thâm tràn đầy vẻ chán ghét: “Mẹ có biết tại sao Tinh Tinh lại bài xích cô ấy không?” Tống Viện sửng sốt một lúc, rồi lập tức giải thích: “Là vì Vi Trữ đã ra tay với Tiểu Tinh Tinh sao? Chuyện này Vi Trữ đã giải thích với mẹ rồi, do con bé không cố ý, chẳng qua là vì lo lắng cho sự an toàn của Tinh Tinh, dưới tình huống cấp bách mới ra tay như vậy, Vi Trữ rất hối hận nên đã cố ý đến gặp chúng ta xin lỗi rồi.”
Nói xong, bà lại đổi chủ đề: “Nhưng mà, trong khoảng thời gian này, cách cư xử của con đối với con bé đã đi quá xa rồi!”
Ý của Tống Viện rất rõ ràng, bà ta vẫn hy vọng hắn có thể ở bên cạnh Phó Vi Trữ.
Suốt sáu năm qua, hắn đã nghe rất nhiều lời thúc giục như vầy.
Lệ Bạc Thâm mất kiên nhẫn nhíu mày: “Con sẽ xem xét chuyện này, mẹ đừng xen vào.”
Tống Viện vẫn không hài lòng: “Con sẽ xem xét? Không lẽ con thật sự định hủy hôn với Vi Trữ sao?”
Nói xong Tống Viện đợi một lúc nữa vẫn không thấy Lệ Bạc Thâm trả lời, sắc mặt bà ta lập tức trầm xuống, giọng điệu lập tức trở nên lạnh lùng và cứng rắn: “Nói thế nào thì chuyện hôn ước này cũng là do con chính miệng đồng ý, hiện tại mẹ không cho con dễ dàng hủy bỏ như vậy. Vi Trữ đã đợi con nhiều năm rồi, con không thể làm con bé thất vọng. Nói tóm lại là mẹ không cho phép con hủy hôn, từ nay về sau con không được nhắc đến chuyện này nữa!”
Nói xong, Tống Viện nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của con trai rồi vừa rời đi vừa ngoái lại nhìn chằm chằm vào cổng biệt thự, tựa như có thể nhìn xuyên qua cánh cổng nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn.
Nhìn bóng dáng của mẹ đang biến mất khỏi tầm mắt, Lệ Bạc Thâm điều chỉnh lại biểu cảm trước khi sải bước vào biệt thự.
Lúc này Tiểu Tinh Tinh đang được Giang Nguyễn Nguyễn ôm vào lòng, cô bé đã ngừng khóc, có vẻ Tinh Tinh không bị ảnh hưởng gì nhiều. Ngay khi nhìn thấy hắn đi vào, cô bé lập tức nhảy xuống khỏi vòng tay của Giang Nguyễn Nguyễn, chạy tới ôm lấy đùi hắn. Tiểu Tinh Tinh dùng đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào hắn, đuôi mắt và chóp mũi cô bé vẫn còn hơi đỏ.
Lệ Bạc Thâm nhẹ nhàng xoa đầu bé, hắn ngước mắt lên nhìn Giang Nguyễn Nguyễn ở phía đối diện: “Xin lỗi, mẹ tôi làm phiền cô rồi, tôi cũng không ngờ bà lại đột nhiên chạy tới như vậy.”
Giang Nguyễn Nguyễn cũng đã lấy lại bình tĩnh, vừa nghe hắn nói vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Không có gì, bà ấy có thái độ như vậy cũng không có gì bất ngờ. Dù sao thì lúc tôi rời khỏi nhà họ Lệ cũng không chẳng vui vẻ gì, hơn nữa ngay từ đầu bà ấy đã không coi trọng cuộc hôn nhân của chúng ta, rốt cục sự thật chứng minh bà ấy đã đúng.”
Lúc trước cô bất chấp sự ngăn cản của Tống Viện, quyết tâm kết hôn với Lệ Bạc Thâm, thế nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là tra tấn lẫn nhau.