Sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn vô cùng lạnh lùng.
Bầu không khí trong phòng khách có chút cứng nhắc.
Thấy vậy, Lệ Bạc Thâm lại nhìn mẹ mình, trầm giọng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Giọng nói vừa dứt, hắn đã xoay người bước ra khỏi cửa biệt thự.
Tống Viện nghi ngờ nhìn bóng lưng con trai, bà ta do dự vài giây rồi cũng đứng dậy đi theo.
Vừa bước ra tới ngoài, bà lập tức bày tỏ thái độ của mình với con trai: “Để mẹ nói trước đã, mặc kệ hôm nay con có nói gì với mẹ thì mẹ cũng nhất định phải đưa Tinh Tinh đi!”
Sau khi nghe những lời của mẹ mình, Lệ Bạc Thâm gật đầu từ chối cho ý kiến. Tống Viện tưởng hắn đã đồng ý, đang định quay người ôm cháu gái đi thì nghe thấy giọng nói của Lệ Bạc Thâm vang lên phía sau.
“Có thể mẹ không biết, hai ngày nay Tiểu Tinh Tinh trông thế nào.”
Nghe vậy, Tống Viện dừng bước chân lại, bà ta vừa nghe thím Trương nói hai ngày nay cháu gái của bà lại tái phát chứng tự kỷ, nhưng tình trạng cụ thể là gì thì bà thật sự không rõ lắm.
“Tình trạng tự kỷ của Tinh Tinh đã nghiêm trọng hơn trước đây rất nhiều, ngay cả Cảnh Ngự cũng bất lực. Chỉ có ở bên Giang Nguyễn Nguyễn, Tinh Tinh mới như một đứa trẻ bình thường, và còn vì Giang Nguyễn Nguyễn mà mấy hôm trước Tinh Tinh còn mở miệng nói chuyện. Đổi lại là trước kia mẹ thấy tình trạng này bao giờ chưa?” Lệ Bạc Thâm trầm giọng hỏi.
Tiểu Tinh Tinh nói chuyện!
Tống Viện cảm thấy tràn ngập khiếp sợ.
Bà ta đã chuẩn bị tinh thần về việc cháu gái của bà sẽ không bao giờ mở miệng nói chuyện, nhưng bà ta không bao giờ ngờ rằng Tiểu Tinh Tinh lại nguyện ý nói chuyện vì người phụ nữ đó!
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẹ mình, Lệ Bạc Thâm mím môi: “Con cũng rất ngạc nhiên, nhưng đây là sự thật.
Thậm chí Tiểu Tinh Tinh còn không biết Giang Nguyễn Nguyễn là mẹ ruột của mình nhưng con bé vẫn không thể sống thiếu cô ấy. Cho dù mẹ không thừa nhận thì quan hệ máu mủ giữa Tinh Tinh và Giang Nguyễn Nguyễn cũng sẽ không có cách nào xóa nhòa được.”
Tống Viện bất đắc dĩ cau mày.
Nhưng dù bà ta không muốn thừa nhận, thì những gì con trai bà nói quả thực là sự thật.
Trong lúc nhất thời bà ta không biết phản bác thế nào.
“Mẹ, mấy năm qua để chữa khỏi bệnh cho Tinh Tinh, chúng ta đã thử vô số cách, nhưng đều không có tác dụng, hiện tại cuối cùng chúng ta cũng có hy vọng. Cho dù mẹ không chấp nhận Giang Nguyễn Nguyễn thì con vẫn sẽ chấp nhận, con chỉ cần Tinh Tinh có thể khỏi bệnh là được.”
Giọng nói của Lệ Bạc Thâm vừa trầm thấp lại nhẹ nhàng, rất có sức thuyết phục: “Mấy năm nay, mẹ cũng rất thương Tinh Tinh. Con tin mẹ cũng muốn tình trạng của con bé sẽ tốt hơn, cho nên, con hy vọng mẹ đừng quấy rầy cuộc sống của họ nữa. Tinh Tinh không thể chịu được k1ch thích nào nữa đâu.”
Tống Viện nghĩ đến chứng tự kỷ của Tinh Tinh lại cảm thấy đau lòng, nhưng bà ta vẫn không thể nào vượt qua khúc mắc trong lòng mình, bà giận dữ hỏi: “Cho dù năm xưa cô ta có đối xử như vậy với con, con vẫn nguyện ý chấp nhận cô ta?”
Lệ Bạc Thâm hờ hững trả lời: “Đây là chuyện giữa con và cô ấy, con sẽ tự giải quyết.”