Chương : Ôn Nhã Húc và Sầm Tĩnh Di ()
Sáng hôm sau, Quan tiểu thư vì đền bù sự tiếc nuối hôm trước, từ sớm đã thức dậy là điểm tâm cho hai cha con.
Nói là điểm tâm, thực ra là đem món ăn cô học được mấy hôm nay làm đơn giản hơn một chút mà thôi.
Nếu như không phải có hai người làm theo sát sau lưng cô, đại boss còn thật sự không yên tâm để cô một mình ở trong bếp.
Đợi hắn bơi buổi sáng xong, con trai đã ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, một nhà ba người khó được cùng nhau ăn sáng, còn là bữa sáng Quan tiểu thư đặc biệt chuẩn bị nữa.
'Con trai, không được kén ăn, ớt xanh rất có dinh dưỡng, nhất định phải ăn, nghe rõ chưa?' Thấy con trai chọn hết ớt xanh bỏ lại, cô lại gắp nó trở về.
'Quan tiểu thư...' Tiểu Quan tiên sinh chau mày định nói gì nhưng lại bị Quan Mẫn Mẫn nghiêm giọng ngắt lời, 'Quan Cảnh Duệ, con nhìn ba con kìa, không kén ăn mới lớn lên vừa cao vừa khóe như vậy, con phải...'
Mấy chữ học tập ba con còn chưa kịp nói ra thì đã im bặt bởi vì cô phát hiện, vị đại boss đang được đem ra làm gương cũng đang dùng đũa từ tốn gắp từng miếng ớt xanh ra.
'Này, Sầm Chí Quyền, anh không thể làm gương xấu cho con trai, mau ăn ớt xanh đi.' Cô dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn. Đây là chuyện gì chứ? Người đàn ông ngày thường không kén ăn hôm nay ngay lúc quan trọng lại không cho cô chút mặt mũi nào, có phải quá đáng quá rồi không?
Mà đại boss nghe vậy, lắc đầu, không trả lời mà tiếp tục lựa ớt xanh trong chén ra, tiểu Quan tiên sinh cũng vậy, chưa tới một phút, hai cha con đã chọn hết ớt xanh cho vào một cái dĩa không ở bên cạnh.
Cô cắn mạnh môi, tức giận đưa chân ở dưới bàn đá hắn một cước, 'Anh không thể ở trước mặt con làm tấm gương một người chín chắn sao? Không thể nêu tấm gương ăn uống đàng hoàng cho con sao? Ở trước mặt con kén ăn, anh muốn con nó học theo sao?'
Quan tiểu thư thực sự rất tức giận! Hai cha con làm vậy thực sự quá không nể mặt rồi! Cô dậy sớm như vậy làm bữa sáng cho họ, dễ lắm sao? Lại làm bộ làm tịch thật sự phụ lòng cô mà!
Nghe câu chỉ trích của cô, lại nhìn gương mặt phụng phịu tức giận kia, Sầm Chí Quyền đặt đũa xuống, đang định lên tiếng thì tiểu Quan tiên sinh ngồi đối diện đã liếc mắt nói với vẻ không vui, 'Quan tiểu thư, nếu như mẹ xào ớt xanh bình thường chứ không phải ngọt như đường như vậy, có lẽ con với boss có thể miễn cưỡng phối hợp, an ủi một chút tâm linh dễ tổn thương của mẹ.'
'Là ý gì?' Quan tiểu thư đầu tiên là ngớ ra sau đó cầm đũa gắp ớt cho vào miệng, chưa đến hai giây đã vội vàng nhả ra. Tiêu đời!
Thì ra vừa nãy sau khi đuổi những người làm đi, cô luống cuống chân tay không cẩn thận coi đường như muối mà bỏ vào, chẳng trách ngay cả người chưa từng kén ăn như boss cũng phải lựa ra không ăn bởi vì mùi vị thực sự quá kỳ quái.
Sao có thể nuốt nổi chứ? Vốn định cho hai cha con kinh hỉ, kết quả còn tốt hơn, khiến cô mất hết mặt mũi.
Gương mặt nhỏ nhắn trong chớp mắt đỏ ửng, vội vàng dọn chiếc dĩa mà hai người mới chọn ớt xanh ra, vẻ mặt ngượng ngùng ho nhẹ, 'Ừm...cái kia...thật ngại quá. Lần này do em sơ suất, là em không cẩn thận cho nhầm gia vị. Nhưng chuyện này em phải nói rõ, chuyện hai cha con kén ăn vẫn là không đúng. Vì để tỏ ý xin lỗi, buổi tối em lại làm một dĩa ớt xanh xào, hai người không được không ăn đấy.'
Còn muốn làm lần nữa? Tiểu Quan tiên sinh ngay cả điểm tâm cũng không muốn ăn nữa, đang định nhảy xuống ghế thì bị Quan tiểu thư ngăn lại, 'Ăn cho xong bữa sáng mới được đi.'
'Mẹ, con trễ học rồi, bye bye.' Tiểu Quan tiên sinh mặc kệ cô, ghét bỏ liếc nhìn bữa sáng trên bàn, chạy thẳng ra ngoài.
Quan tiểu thư giận đến ngứa răng lại không biết làm sao, ai bảo cô lần đầu muốn thể hiện lại sơ suất như vậy chứ? Nhưng vẻ ghét bỏ của con trai khiến người ta thật không dễ chịu chút nào.
'Được rồi, hay là chúng ta đến công ty ăn sáng đi!' Đại boss cũng đứng dậy, rõ ràng là không mấy hưởng ứng một bàn đầy thức ăn này.
'Không ăn nữa.' Quan tiểu thư lườm boss, bực bội xoay người chạy lên lầu. Hai cha con này thật quá đáng, quả nhiên là cha con, đáng ghét như nhau.
Buổi chiều ngày thứ hai sau khi về, Sầm Tĩnh Di đưa Ôn Nhã Húc đến công ty tìm hắn bàn về đề tài nghiên cứu của mình.
Đây xem như lần đầu tiên Ôn Nhã Húc và Sầm Chí Quyền gặp mặt.
Một người cường thế sắc bén, một người nhã nhặn điềm đạm, vừa nhìn đã biết là người của hai thế giới.
Trong mắt Sầm Tĩnh Di, trên người anh cô toát ra một loại thành thục và bá đạo qua những năm tháng tôi luyện trên thương trường, điều này rất dễ khiến phụ nữ động tâm nhưng cô vẫn thích giáo sư Ôn nhà mình hơn, phong độ dào dạt, nhã nhặn ôn hòa, huống gì lúc ở nhà muốn hắn tỉ mỉ chu đáo bao nhiêu thì tỉ mỉ chu đáo bấy nhiêu, quả thực khiến cô không có điểm gì chê trách được.
Anh cô tuy rằng rất sủng Mẫn Mẫn nhưng muốn Mẫn Mẫn cưỡi lên người hắn thì chỉ có một khả năng, đó là lúc đóng cửa phòng lại.
Nhưng phần lớn thời gian đương nhiên là do cô bị ông anh phúc hắc của mình nắm mũi dắt đi, trong lòng Sầm đại tiểu thư âm thầm nghĩ như vậy.
'Đây là anh hai em.' Sầm Tĩnh Di giới thiệu họ với nhau, 'Anh, đây là giáo sư Ôn Nhã Húc lần trước em đã nói với anh.'
Sầm Chí Quyền chủ động đưa tay bắt tay Ôn Nhã Húc, 'Ôn tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.'
'Sầm tổng khách sáo rồi.' Ôn Nhã Húc nhẹ nhàng nói.
'Mời ngồi.' Sầm Chí Quyền nói rồi ngồi xuống trước, thái độ lịch sự cực kỳ.
Quan Mẫn Mẫn đích thân mang cà phê cho hai người sau đó ngồi xuống bên cạnh Sầm Tĩnh Di, muốn nghe xem họ nói gì.
Công sự thì Quan tiểu thư không có nhiều hứng thú cho lắm nhưng chuyện riêng thì...
Nhưng rõ ràng hôm nay đại boss không muốn có người ở bên cạnh hóng chuyện...
'Mẫn Mẫn, em với Tĩnh Di có thể ra vườn hoa uống trà.' Ý đã quá rõ ràng, cô không muốn đi cũng không được.
Trước khi đi, Sầm Tĩnh Di không nhịn được nhìn sang anh trai, 'Anh, Nhã Húc đối với những chuyện kinh doanh có lẽ...'
Còn chưa nói hết thì đã bị đại boss ngắt lời, 'Chuyện công sự không cần em phải lo lắng.'
'Tĩnh Di, không cần lo lắng.' Ôn Nhã Húc cũng nhìn cô cười như trấn an. Hai cô gái đi rồi, Sầm Chí Quyền liền đi thẳng vào vấn đề...
'Tại sao Ôn tiên sinh lại chọn đầu quân vào khoa nghiên cứu kỹ thuật sau khi tốt nghiệp ngành y?'
'Tôi quyết định không làm bác sĩ mà đầu quân vào khoa nghiên cứu công nghệ thông tin vì lý tưởng của mình.'
'Lý tưởng?' Sầm Chí Quyền nhướng mày.
'Phải.'
'Lý tưởng gì?'
'Tôi có một người thân, tim ông ấy trước giờ luôn có vấn đề. Ngày thường nếu ông ấy một mình ra ngoài, người nhà đều sẽ lo ông ấy có chuyện. Năm đó bởi vì ông ấy lại đi ra ngoài một mình, từ sáng đến chiều vẫn không về, điện thoại lại không liên lạc được, lúc chúng tôi tìm được đưa ông ấy vào bệnh viện...'
Nhớ lại chuyện năm đó, trong lòng Ôn Nhã Húc thoáng qua một nỗi chua xót nhưng rất nhanh điều tiết lại cảm xúc, giờ hắn đang bàn công sự, 'Bởi vì người thân không kịp thời đưa vào bệnh viện, không được cấp cứu kịp cho nên lúc đó tôi có một ý tưởng.'
'Ý tưởng? Ý tưởng gì?'
'Tôi muốn nghiên cứu một chương trình vi tính, chính ở đặt một miếng vi mạch ở tim, thậm chí là ở bất kỳ chỗ nào có vấn đề trên cơ thể người bệnh, chỉ cần thân thể người bệnh phát ra cảnh báo, miếng vi mạch đó có thể truyền tin tức đến hệ thống vi tính của những bệnh viện gần nhất, như vậy bệnh viện không cần người khác thông báo cũng có thể lập tức phái xe cứu thương đến hiện trường đưa người bệnh vào bệnh viện. Mà đây là một hệ thống thông dụng toàn cầu cho nên bất kể người bệnh đi đến quốc gia nào, chỉ cần thân thể xảy ra vấn đề cũng có thể nhận được sự cấp cứu kịp thời, người nhà cũng không cần lo lắng có trường hợp đột xuất nào xảy ra.'
Nhưng lý tưởng và ý tưởng của hắn chưa được bất kỳ công ty khoa học công nghệ nào xem trọng, chịu bỏ kinh phí đầu tư nghiên cứu, chỉ có những giáo sư trong trường đại học cực kỳ ủng hộ mà thôi.
Cho nên hắn mới từ Anh quay về đây, vừa dạy học vừa cùng các giáo sư nghiên cứu hạng mục này nhưng kinh phí mà trường học phê duyệt cho họ thực sự rất ít, tuy rằng họ vẫn lôn cố gắng liên hệ với các tập đoàn và công ty công nghệ lớn nhưng còn chưa có ai dám mạo hiểm đầu tư.
Bởi vì hạng mục này nếu nghiên cứu đến cùng phải mất mười năm thậm chí nhiều hơn mà kết quả còn chưa đoán được. Tự hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý hạng mục này có thể bởi vì kinh phí không đủ mà chết non.
Mà sau khi gặp lại Sầm Tĩnh Di ở Melbourne, hai người lần nữa đến với nhau, lúc ở bên nhau ngẫu nhiên nói chuyện với những giáo sư trong trường bị cô nghe được, sau khi biết chuyện, cô cực lực ủng hộ hắn, đề nghị hắn đến công ty tìm anh hai cô nói chuyện.
Lúc đầu hắn một mực cự tuyệt nhưng về sau, những câu nói của cô khiến hay thay đổi chủ ý...