Chương : Món quà khó đỡ của cô nàng phá của ()
'Anh hại sao?' Sầm Chí Quyền nhướng mày, 'Lúc ở trên xe, là ai nói không cần anh dùng tay...'
Nói rồi còn cố ý xòe đôi tay thon dài ra trước mặt cô, gương mặt Quan tiểu thư chớp mắt đỏ rực, đại boss, có thể đừng nói trắng trợn như vậy được không?
'Rõ ràng là anh khiêu khích em!' Cô thấp giọng lầu bầu.
Người này, rõ ràng biết cô chịu không nổi sự khiêu khích của hắn thế mà ở trên xe còn động thủ động cước, cô làm sao chống đỡ nổi.
Mà rõ ràng là hắn cũng rất muốn kia mà...
Cũng may không có người ngoài bắt gặp, bằng không đúng là không có mặt mũi gặp người.
'Em mà không muốn, anh khiêu khích thế nào cũng vô dụng.' Nụ cười đắc ý trên mặt người đàn ông càng sâu.
'Anh cũng muốn mà.' Quan tiểu thư không phục đá hắn một cước, chỉ tiếc là không có bao nhiêu sức.
'Anh đâu có nói mình không muốn.' Người đàn ông túm lấy bàn chân trắng nõn của cô, yêu thích không nỡ buông tay.
'Đáng ghét thật, không được sờ chân người ta.' Người này, tay lại bắt đầu không thành thật rồi, tuy rằng chỉ sờ chân cô thôi nhưng động tác đầy tình sắc kia khiến cô cảm thấy như có một luồng điện chạy từ chân xuyên suốt toàn thân, khiến cô có chút...
'Muốn?' Giọng người đàn ông thấp hơn mấy phần, mang theo một tia trêu chọc.
'Không, mệt...' Quan tiểu thư nũng nịu nói.
'Được rồi được rồi, mệt thì ngủ đi.' Người đàn ông cuối cùng cũng chịu buông tha bàn chân cô, 'Em ngủ đi, anh đi xem thằng nhóc kia.'
Đỡ cô nằm xuống cẩn thận đắp chăn cho cô xong, thấy cô nhắm mắt mới cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán rồi mới yên tâm đi ra.
Mới đi ra khỏi phòng đã thấy tiểu Quan tiên sinh và con Xù đứng ở hành lang, rõ ràng đang đợi hắn ra.
'Có muốn đến thư phòng nói chuyện một chút không?' Sầm Chí Quyền lên tiếng trước.
Bởi vì gần đây quá bận, lần trước cùng con chơi cổ phiếu đến giờ hắn vẫn chưa có bất kỳ thao tác gì, không biết hiệu quả thế nào rồi.
Thằng bé tới giờ vẫn chưa chịu mở miệng gọi hắn một tiếng ba nha! Thật là nhóc con bướng bỉnh! Tối nay cũng đến lúc nghiệm thu thành quả rồi, bất kể thế nào cũng phải khiến con trai cam tâm tình nguyện gọi hắn một tiếng ba mới được.
Tiểu Quan tiên sinh đúng là có chuyện muốn nói với hắn, thế là hai cha con cùng con chó cùng đến thư phòng, mở laptop lên, vào hệ thống giao dịch chứng khoán, số liệu chỉ lợi nhuận bên trên khiến Sầm Chí Quyền rất hài lòng, xoay màn hình về phía con trai. Thằng bé chỉ liếc một cái rồi dời mắt đi, cũng không lên tiếng, rõ ràng là đang phân tâm.
Hắn nhìn ra được, con trai tối nay cố tình ở bên ngoài đợi hắn ra, mục đích rõ ràng không phải như hắn lầm tưởng, không phải muốn cùng hắn nói chuyện giao dịch chứng khoán.
Chẳng lẽ muốn nuốt lời? Hừm, hắn rõ ràng là ba, bảo con trai mình gọi một tiếng ba khó đến vậy sao?
'Hối hận?' Sầm Chí Quyền lẳng lặng quan sát con trai, đôi mày này cực kỳ giống hắn, ngay cả tính tình cũng giống.
Lúc nhỏ hắn cũng như vậy, chỉ sau khi trải qua nhiều năm tôi luyện trên thương trường, tính tình đó mới dần thu liễm lại, trở nên thành thục chín chắn hơn.
'Đương nhiên không phải.' Cậu nhóc lập tức thu hồi vẻ thất thần, ba xem cậu là loại người nào chứ? Dám cược dám thua đạo lý này cậu vẫn hiểu.
Chỉ có điều...
'Vậy thì gọi đi!' Hai tay khoanh trước ngực, đại boss vẻ mặt thản nhiên ngồi đó.
Trong lòng Sầm Chí Quyền chừng như trước giờ chưa từng mong đợi chuyện này, mong đợi thằng bé trước mặt gọi mình một tiếng ba đến như vậy.
Tiểu Quan tiên sinh chớp mắt, 'Trước khi gọi, có thể hỏi một câu không?'
'Hỏi đi.' Đại boss sảng khoái đáp. Khó được con trai có chuyện muốn thỉnh giáo hắn, người làm ba là hắn nhất định biết sẽ không giấu diếm.
'Con hỏi rồi, không được tức giận, cũng không được đánh người.' Phải có được lời bảo đảm đã, điểm này cậu nhóc cực kỳ hiểu rõ.
'OK.' Đại boss hào sảng đáp.
Hắn tưởng con trai định hỏi mình vấn đề gì liên quan đến đầu tư, ai ngờ...
'Quan tiểu thư tặng quà, có phải chú rất thích không?' Cậu nhóc một tay chống cằm, hỏi với vẻ dè dặt.
Bởi vì tối hôm đó đám người trong nhóm đều nói nếu đại boss thấy Quan tiểu thư mặc mảnh vải rách kia, tuyệt đối ba ngày ba đêm không ra khỏi phòng.
Nhưng đại boss chiều nay mới về, sau khi tan học cậu còn cố tình đi hỏi quản gia giờ họ về đến đây.
Vì để nghiệm chứng cách nói của đám người kia, cậu còn cố ý đá cửa gọi họ dậy ăn cơm, sau đó chỉ một lúc thì đại boss đã ra, nào có như bọn họ nói, ngay cả cơm cũng để người làm đưa vào phòng đâu chứ? Đương nhiên, bữa tối của Quan tiểu thư là do boss đích thân đưa vào, nhưng so với những chuyện họ nói thì cách xa một trời một vực.
Vốn cậu còn hoài nghi mảnh vải rách kia có bao nhiêu công dụng, có thể khiến hai người ba ngày ba đêm không ra khỏi phòng sao? Thực tế đã chứng minh là sai hoàn toàn, đám người kia dám mở to mắt nói dối, xem cậu như đứa bé không hiểu chuyện mà gạt sao?
Cho nên, cậu phải đích thân hỏi boss xem cảm giác thế nào, nếu thực sự thích, sao có thể ngay cả một ngày một đêm chưa đến thì đã ra ngoài rồi?
'Quà gì?' Sầm Chí Quyền ngẩn người, không hiểu con trai hỏi vậy là có ý gì? Tiểu trư nhà hắn có quà gì muốn tặng hắn sao?
'Chính là miếng vải rách kia.' Cậu nhóc nói một cách đương nhiên.
'Vải rách?' Lúc này thì Sầm Chí Quyền hoàn toàn không hiểu.
'Chính là miếng vải mà khi phụ nữ mặc vào sẽ khiến đàn ông có đàng hoàng đến mấy cũng hóa thân thành sói ấy! Bọn họ nói hai người xa nhau mới gặp lại cộng thêm có chế phục dụ hoặc, tuyệt đối sẽ đại chiến mấy trăm hiệp, mấy ngày mấy đêm không ra ngoài cũng là chuyện bình thường. Nhưng sự thật chứng minh, xem ra bọn họ đều là đồ ngốc.'
Tiểu Quan tiên sinh nói với vẻ khinh thường nhưng đại boss nghe xong thì sắc mặt đã đen như than...
'Ai dạy con nói những lời này?' Đại boss giận dữ hỏi.
Cái gì mà hóa thân thành sói, chế phục dụ hoặc, đại chiến mấy trăm hiệp --- đây là lời một đứa bé tuổi sẽ nói sao? 'Ai dạy con?'
'À, đám người trong nhóm!' Cậu nhóc rất không khách sáo bán đứng mọi người, nhìn mặt đại boss là biết là tức giận rồi, đã nói trước là không giận rồi mà?
Nhưng bộ dạng tức giận của boss cũng đáng sợ lắm! Cậu đã chuẩn bị chạy trốn bất kỳ lúc nào.
Sầm Chí Quyền vừa nghe là biết chuyện gì xảy ra! Lại là cái đám suốt ngày không việc gì làm, ngày thường thích nói lung tung cũng thôi đi, giờ còn dám dạy hư con hắn, hắn không giải tán cái nhóm này sao được chứ?
'Số nhóm của họ là bao nhiêu? Kéo ba vào.' Đại boss lửa giận đã lên tới cực điểm lên tiếng.
Thế là, cậu nhóc rất nhanh đăng nhập vào, trước khi kéo boss vào nhóm còn tốt bụng nhắn lại một câu cho cả nhóm, 'Đại boss đến rồi, mau giải tán.'
Đây...coi như bù đắp sau khi bán đứng mọi người đi!
Chưa đến nửa phút, đại boss đã vào trong nhóm.
Cả đám còn chưa biết câu nói vừa nãy của tiểu Quan tiên sinh là có ý gì thì đã thấy sự xuất hiện đầy cường thế của đại boss...
Kết quả là đêm đó cả nhóm bị đại boss dạy dỗ đến xám mặt mà không dám tự tiện rời nhóm đi ngủ.
Đại boss mắng đủ rồi, ném lại một câu cho trưởng nhóm bảo hắn lập tức giải tán nhóm rồi lui ra.
Chủ nhóm Trình nhiều chuyện nhất thời hóa đá!
Lại không dám gọi điện thoại cho đại boss đang trong cơn tức giận kia cầu xin tha thứ, vạn phần rối rắm không biết có nên thực sự giải tán cái nhóm này không.
Nhưng đây là tổng bộ tám chuyện của họ nha!
Nhưng vì thể hiện thái độ tuyệt đối phục tùng đại boss, hắn suy nghĩ một chút vẫn quyết định giải tán thì tốt hơn, sau đó thành lập một nhóm khác cũng có khó gì đâu.
Đợi đại boss mắng đủ đám người không biết trời cao đất dày kia rồi mới phát hiện thì ra cậu nhóc vốn đang ngồi đối diện hắn không biết từ lúc nào đã lặng lẽ chuồn êm rồi.
Thật sự là đủ! Cơn tức còn chưa tiêu hắn quay về phòng, ôm tiểu trư nhà hắn, trong đầu đột nhiên có chút hiểu rõ...
Thằng nhóc này, chắc không phải thua rồi không cam lòng gọi hắn là ba, lại không muốn bị nói là nói lời không giữ lời cho nên cố ý dùng chiêu này đúng không?
Chết tiệt! Hắn nhịn không được mắng một câu thô tục!
Cứ vậy bị chính con trai mình cho vào tròng, người làm ba như hắn thật là...
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiểu trư nhà hắn thực sự làm một bộ chế phục muốn cho hắn bất ngờ sao?
Nhưng những chuyện riêng tư này, chỉ cần đừng làm đến ai cũng đều biết, hơn nữa trở thành đề tài thảo luận của mọi người, hắn rất thích ý cùng cô khám phá những điều mới mẻ.
Vậy rốt cuộc tiểu trư mua chế phục gì để tạo bất ngờ cho hắn vậy? Trong lòng có chút nôn nao muốn thử, nghĩ tới cảnh tượng đó, thân thể lại bắt đầu có chút phản ứng.
Nhưng tiểu trư đang ngủ an ổn như vậy, đầu lại không chút phòng bị gác lên hõm vai hắn, hắn sao có thể nhẫn tâm đánh thức cô chứ?
Chỉ nhìn cô ngủ thế này, trong lòng đã dâng lên một cảm giác thỏa mãn trước giờ chưa từng có. Hắn phát hiện, hắn thích nhất là cô những lúc như thế này.
Dường như chỉ có hắn là chỗ dựa duy nhất, là cảng tránh gió duy nhất, trên thế giới có một không hai, người duy nhất có thể vì cô che mưa chắn gió.
Sắc mặt người đàn ông càng lúc càng nhu hòa, cánh tay đang vòng qua người cô từ từ siết chặt, cằm nhẹ nhàng cọ vào mái tóc của cô gái, đôi mắt thâm thúy rũ xuống nhìn cô đang an tường trong giấc ngủ, từng hơi thở tràn ngập mùi hương ngọt ngào của riêng cô, cảm giác thỏa mãn càng lúc càng tràn đầy.