Chương : Gặp lại Sầm Dung Cần ()
Lúc Sầm đại boss hài lòng thỏa mãn ra khỏi văn phòng đi tìm Quan Dĩ Thần thì Sầm Giai Di đã bước đến báo cáo, nói Quan tổng một phút trước đã rời đi rồi.
'Đi nhanh vậy?' Sầm Chí Quyền có chút khó hiểu hỏi lại, vốn còn định mời hắn cùng ăn cơm.
Lần trước hắn hứa với tiểu trư nhà hắn mời hai anh em nhà họ Quan ăn cơm, đến giờ vẫn chưa làm được. Mà không phải Dĩ Thần đến tìm hắn bàn việc sao? Sao lại đi nhanh như vậy? Đây hoàn toàn không phải phong cách của Quan Dĩ Thần hắn.
'Dạ. Anh ta nói lát nữa sẽ gọi điện thoại cho anh.' Sầm Giai Di biết Quan Dĩ Thần rời đi sớm như vậy chắc là vì đống tàn tích trên sàn của phòng chiêu đãi khách VIP nhưng những chuyện không có căn cứ như vậy cô sẽ không tùy tiện nói ra.
Sầm Chí Quyền gật đầu, Quan tiểu thư lúc này cũng cầm túi xách bước ra.
'Đi được chưa?' Bụng cô đói quá mức rồi, suýt nữa thì không còn sức đi đường.
'Đi thôi.' Đại boss bước đến đỡ cô, 'Có cần anh ôm em không?'
'Muốn.' Quan trợ lý nhìn boss cười ngọt ngào, 'Nhưng không cần đâu.'
'Chân còn đi nổi?' Thích nhất là nhìn nụ cười ngọt ngào của cô thế này! Không kìm lòng được cúi đầu, hôn nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của cô.
'Khụ khụ!' Thư ký trưởng không xem nổi nữa rồi, hai vị, đây là nơi công cộng, xin chú ý hình tượng một chút được không?
'Giai Di, có muốn cùng đi ăn cơm không?' Quan tiểu thư ngược lại không mấy thẹn thùng, sảng khoái lên tiếng mời.
'Không đi đâu, em còn việc phải xử lý. Hai người đi đi, không dám quấy rầy hai người yêu đương.'
Thư ký trưởng nói rồi tao nhã rời đi, nói đùa sao, còn chưa tới giờ tan ca, cho dù tổng tài phu nhân cho phép cô cũng sẽ không không biết điều đến nỗi quấy rầy hai người hẹn hò!
Bữa tối ba người chọn một nhà hàng hải sản nổi tiếng ở bến tàu Clark.
Tiểu Quan tiên sinh là do tài xế ở nhà đưa đến, dù sao cũng không thể cứ bỏ thằng bé một mình ở nhà được dù rằng chắc chắn sẽ có người chăm sóc hơn nữa lão gia tử cũng rất vui vì điều đó mà thằng bé cũng chơi rất happy.
Nhưng dù sao hai cha con xem như còn khá xa lạ này vẫn phải bồi dưỡng tình cảm thêm mới được.
Cả nhà chọn một bàn gần bờ sông để có thể vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đêm, hơn nữa buổi tối bờ sông gió rất lớn, rất thoải mái.
Đương nhiên, nếu như là ngày thường Sầm Chí Quyền nhất định sẽ không chọn chỗ ồn ào đông đúc như vậy ăn cơm nhưng bây giờ là một chọi hai, cho nên, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Quan tiểu thư làm chủ gọi một loạt những món mà mình thích ăn, chọn thêm tôm hùm cháy tỏi, tôm chiên xù và bánh bao chiên cho con trai, Sầm Chí Quyền không có ý kiến gì, hai mẹ con thích là được rồi, dù sao bữa ăn này cũng là vì hai mẹ con. Nhưng xem tình hình, sau này một nhà ba người nếu như ra ngoài ăn cơm nữa, chắc hắn chỉ được đóng vai tài xế bởi vì hai mẹ con này khẩu vị gần như là giống hệt nhau.
Thức ăn từng món được dọn lên, màn đêm cũng dần buông xuống, hai bên sông đèn bắt đầu sáng lên, ánh đèn vàng ấm chiếu lên mặt nước, sóng nước dập dờn, xung quanh cũng càng thêm náo nhiệt.
Quan Cảnh Duệ chuyên tâm tấn công những món tôm yêu thích của mình mà Quan Mẫn Mẫn cũng đang phấn đấu không ngừng với con cua bự trong dĩa của mình.
Bàn tay đã mang bao tay của boss chủ động đựa ra, dùng kìm giúp cô kẹp vỡ càng cua rồi tách vỏ ra, dùng chiếc muỗng nhỏ xúc thịt cua đặt vào chiếc chén nhỏ trước mặt cô, mãi đến khi nó đầy ắp thì mới quay sang con trai...
'Con có muốn ăn cua không?'
Cậu nhóc miệng còn đầy tôm không ngừng gật đầu, nhìn hai kẻ tham ăn một lớn một nhỏ trước mặt, đại boss chỉ đành nhận mệnh tiếp tục bóc cua, bóc vỏ tôm, nhặt xương cá...
'Anh còn chưa ăn gì hết kìa!' Ăn no lửng bụng rồi, Quan tiểu thư rốt cuộc mới chú ý tới boss nhà mình nãy giờ chỉ lo chăm sóc hai mẹ con, trên mặt thoáng lộ nụ cười ngọt ngào, xúc một muỗng thịt cua đưa đến bên miệng hắn, 'Nè, để em đút anh.'
Giọng điệu này...là coi hắn như con mình sao? Đại boss tuy rằng rất không hài lòng nhưng vẫn há miệng, khiến cho tiểu Quan tiên sinh nhìn mà trợn tròn mắt...
'Mẹ, mẹ chưa từng đối xử tốt với con như vậy!'
Rõ ràng là ghen tỵ nha!
'Quan Cảnh Duệ, nói chuyện phải có lương tâm, mẹ lúc nào thì đối xử không tốt với con rồi?' Quan tiểu thư lấy muỗng về, lườm con trai, 'Con còn cần mẹ gắp thức ăn cho con sao? Mỗi lần đều chê đũa của mẹ bị dính nước bọt.'
Cho dù dùng một đôi đũa sạch gắp cho con trai còn bị con chê bai cho nên, chuyện này có thể trách cô sao?
'Con đâu có bảo mẹ gắp thức ăn cho con, nhưng lần nào mẹ cũng giành đồ ăn với con hết.'
Chủ đề chuyển quá đột ngột.
'Ai bảo con giành không lại mẹ?' Quan tiểu thư không cam lòng trả lời lại.
'Là mẹ không biết xấu hổ, giành ăn với con.'
'Giờ cả cái bàn này không đủ hai mẹ con ăn hay sao?' Sầm Chí Quyền hết lời để nói nhìn hai mẹ con. Nếu để người khác nghe được đoạn đối thoại này của hai người, có khi còn tưởng hắn ngay cả vợ con mình cũng không nuôi nổi.
'Đại boss, chú quản kỹ vợ mình đi, một mớ tuổi rồi suốt ngày còn so đo với con nít.'
Quan Cảnh Duệ thuần thục bóc vỏ một con tôm cho vào miệng.
'Quan Cảnh Duệ, con dám nói mẹ già? Hừ, sinh quả trứng còn tốt hơn sinh con.' Ít ra quả trứng không có chọc tức cô.
'Đáng tiếc là trứng không biết kêu mẹ.'
'Ấp thành gà con thì biết kêu thôi.'
'Lo ăn đi, không được nói chuyện nữa.' Người đàn ông trầm giọng ra lệnh.
Còn không quản hai đứa nhỏ này, không chừng sẽ cãi nhau to, thật sự là... Còn không bằng làm hai kẻ tham ăn như vừa nãy còn đáng yêu hơn.
'Đại boss!' Quan Cảnh Duệ đột nhiên chỉ về một chiếc bàn cách đó không xa, 'Người kia nãy giờ cứ nhìn về phía chúng ta, chú có quen sao?'
Từ lúc mới vào người đó cứ liên lục nhìn tới bây giờ, ít ra cũng hai mươi phút rồi.
Vừa nãy không hỏi là bởi vì còn bận ăn, bây giờ ăn khá no rồi mới có thời gian quản đến chuyện khác.
Theo hướng chỉ của con trai, Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn nhìn sang thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
Sầm Dung Cần đương nhiên cũng biết đã bị họ phát hiện, ung dung đứng lên đi về phía họ.
Quan Mẫn Mẫn không ngờ đến chỗ này ăn cơm mà cũng gặp được người quen, Sầm Chí Quyền thì lại giống như không nhìn thấy hắn, tiếp tục giúp cô nhặt xương cá còn Quan Cảnh Duệ thì mở to đôi mắt như viên bi nhìn người mới tới.
'Có ngại tôi ngồi xuống đây không?' Dưới ánh đèn, người đàn ông vóc người cao ráo tao nhã đứng đó nhẹ giọng hỏi.
'Anh Dung Cần, anh cũng đến đây ăn hải sản sao?' Hai người đàn ông một lớn một nhỏ đều không lên tiếng, Quan Mẫn Mẫn chỉ đành là người phá tan sự trầm mặc.
Từ lần trước ở vườn hoa bị anh ta bóp cổ cho đến giờ, cô chỉ cần nghe đến tên Sầm Dung Cần là bắt đầu cảm thấy sống lưng lạnh toát. Giờ anh ta đứng trước mặt cô, cho dù ý cười dào dạt thì giọng cô vẫn không khỏi run rẩy một chút.
Anh Dung Cần diễn vai tươi cười này quá xuất sắc! Nếu anh ta có lòng muốn vào giới giải trí, nếu không giành được giải Oscar thì thực sự quá có lỗi với bản thân rồi.
'Ừ.' Sầm Dung Cần thấp giọng trả lời một tiếng, ánh mắt nhìn qua Quan Mẫn Mẫn sau đó quét sang Quan Cảnh Duệ, cậu nhóc không chút sợ hãi nhìn trả lại hắn.
'Chú, nếu chú muốn ngồi chung bàn, phải hỏi boss một tiếng mới được!'
Nụ cười trên mặt tiểu Quan tiên sinh sáng lạn mà chân thành, ánh mắt trong suốt, căn bản không giống như những lời đồn của những nhân viên phòng công nghệ thông tin, nói đây là một thiên tài nhỏ cực kỳ có tài về mặt máy tính.
Cũng phải thôi, cho dù có tài giỏi đến mấy thì chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé chỉ mới sáu tuổi.
Hoặc có lẽ do di truyền gene của cha quá mạnh cho nên con còn hơn cả cha? Dù rằng hắn không muốn thừa nhận cũng không thể không thừa nhận, đứa bé này, tuyệt đối không phải của Chí Tề.
Chỉ có điều, năm Sầm Chí Quyền sáu tuổi, cũng lợi hại như thế sao?
Đời này, hắn ngoại trừ từ những tấm ảnh cũ rích nhìn lại hình ảnh của Sầm Chí Quyền lúc nhỏ ra thì không còn cách nào biết được anh ta sáu tuổi là như thế nào, ai bảo hắn sinh sau anh ta đến tận năm năm làm gì...
Mà giữa hai người, khoảng cách lớn nhất, không chỉ khoảng cách năm tuổi nhỏ đến không đáng nhắc đến này đâu...
'Cháu gọi ai là đại boss?' Cố nén cảm giác đau đớn trong lòng, hắn nhẹ câu lên một nụ cười, đáy mắt lóe lên một tia cảm xúc đọc không rõ.
'Ờ, gọi ba cháu! Đại boss là ám hiệu giữa hai người thôi.' Cậu nhóc vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, vẻ mặt vô tội nói.
Lần đầu tiên nghe thằng bé chính miệng thừa nhận hắn là cha nhưng lại trong tình huống thế này, trong lòng đại boss không phải không có chút buồn bực nhưng vẫn vì sự ứng đối thông minh của con trai mà tán thưởng không thôi.
Thằng bé không biết Sầm Dung Cần nhưng lại nhạy bén cảm nhận được hắn muốn dò xét quan hệ giữa hai người.
Hắn làm vậy là vì cho rằng thằng bé là con của Chí Tề sao?