Độc Gia Sủng Thê P1

chương 150: xin lỗi, tôi sẽ không bán mình nữa!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Xin lỗi, tôi sẽ không bán mình nữa!

Trang Lâm không chần chừ nói, 'Được, giờ tôi đưa đi ngay.'

Khi Trang Lâm bê cà phê đẩy cửa phòng chiêu đãi dành cho khách VIP ra, Quan Dĩ Thần đang ngồi ở sofa, mắt khép hờ nghỉ ngơi mà tay phải đang đặt trên thành ghế vẫn còn kẹp điếu thuốc đang cháy dở.

Nghe tiếng gõ cửa, Quan Dĩ Thần cũng không buồn để ý nhưng khi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên tai, hắn đột nhiên mở mắt, hơi ngoảnh đầu sang, vừa khéo đụng phải đôi mắt tràn đầy kinh ngạc của cô gái...

Thật không ngờ người khách trong phòng tiếp đãi khách VIP lại là anh ta!

Trang Lâm cố gắng bình ổn trái tim bởi vì quá độ kinh ngạc mà đập thình thịch của mình, nỗ lực dời mắt khỏi đôi mắt thâm trầm như đầm nước sâu không thấy đáy của người đàn ông.

'Quan tổng.'

Cô gọi khẽ, giọng nói không dấu được chút run rẩy.

Quan Dĩ Thần không trả lời, cô lấy can đảm tiến lên mấy bước đặt tách cà phê trên khay xuống chiếc bàn trà trước mặt hắn, 'Quan tổng, cà phê của ngài.'

Quan Dĩ Thần vẫn không nói một lời, chỉ lẳng lặng ngồi đó, điếu thuốc trên tay đã cháy gần hết hắn vẫn không để ý.

Một người đàn ông như Quan Dĩ Thần cho dù chỉ im lặng ngồi đó, nhưng cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ khiến cả không gian to lớn của gian phòng cũng trở nên chật hép, áp bức lạ thường.

Trang Lâm không có cách nào cứ vậy tiếp xúc với anh ta trong không gian kín thế này, 'Mời ngài dùng tự nhiên, tôi xin phép ra ngoài trước.'

Cô mới lùi lại hai bước thì sóng mắt Quan Dĩ Thần thoáng xao động, trong đôi mắt đen thẳm lóe lên một tia sáng phức tạp, nhìn theo bóng dáng mảnh mai kia, thấp giọng lên tiếng, 'Tôi không uống cà phê. Đi giúp tôi pha một ly trà mang qua.'

Trang Lâm ngây người ra, rõ ràng có chút ngạc nhiên trước yêu cầu của người đàn ông, cô không quay đầu lại chỉ đáp một câu, 'Được, xin hỏi Quan tổng tài muốn uống trà gì?'

'Gì cũng được.' Quan Dĩ Thần ném lại mấy chữ cho cô rồi không nói gì thêm, mà cô cũng chỉ có thể rời đi pha trà.

Khi Sầm Giai Di từ văn phòng của đại boss quay lại, nghe nói Quan Dĩ Thần muốn uống trà, ngạc nhiên đến nỗi hai tròng mắt suýt nữa thì rớt xuống.

Hôm nay anh ta nổi cơn điên gì vậy?

Ngày thường trước giờ chỉ uống cà phê thuần, lúc nào thì vị tổng tài này đã đổi khẩu vị rồi?

Cái chức thư ký này của cô không phải làm không, những năm nay cô sớm đã nhớ kỹ thói quen và khẩu vị của những vị khách quan trọng thường đến công ty mà Quan tổng với đại boss của cô có sở thích giống nhau, trước giờ chỉ uống cà phê nguyên chất.

Ai ngờ hôm nay đột nhiên thay đổi khẩu vị chứ? Cũng lạ thật đó! Nói đổi là đổi, tuần trước đến đây họp vẫn còn uống cà phê cơ mà!

'Trang Lâm, cô biết pha trà không? Anh ta muốn uống trà gì thì cứ pha một bình vậy.' Nhớ tới vừa nãy đứng trước văn phòng của boss chờ đợi, đoán chừng sẽ không ra sớm như vậy đâu.

'Anh ta nói gì cũng được.' Chính bởi vì một câu gì cũng được này của người đàn ông mà Trang Lâm không biết nên làm sao mới tốt. Lỡ như cô pha đại một bình tra qua, anh ta không hài lòng thì làm thế nào?

Tuy rằng thân thể hai người đã từng có sự tiếp xúc thân mật nhất, cũng không phải một ngày hai ngày mà đến tận ba năm nhưng họ nói với nhau nào có được mấy câu, người đàn ông này trước giờ trầm mặc ít nói, nhất là khi ở trước mặt cô, sự lạnh lùng củ anh ta càng khiến người ta run sợ đến một câu cũng không nói nên lời, cho nên, ngoại trừ khi thực sự cần thiết, cô không dám mở miệng nói với anh ta một câu.

Hai người duy trì mối quan hệ đó ba năm, trước giờ chưa từng ăn cơm cùng, chưa từng uống một ly cà phê với nhau chứ đừng nói cô biết rõ anh ta thích cái gì.

Cho nên bây giờ cô chỉ đành chờ Sầm Giai Di cho cô một câu trả lời, dù sao cô cũng là người quen lâu năm, chắc là có hiểu biết đôi chút về anh ta mới phải.

Cô không dám tùy tiện đi suy đoán sở thích của anh ta, đó không phải là lĩnh vực cô có thể xâm nhập vào, cho dù bây giờ thân là một thư ký, những gì cô có thể làm được chính là hỏi kỹ người khác về sở thích của khách, sau đó ghi nhớ lại.

Cuối cùng, Sầm Giai Di tự quyết định, bảo cô đi pha một bình trà Ô long mang qua.

Bởi vì ba thích uống trà, Trang Lâm từ nhỏ đã luyện thành kỹ thuật pha trà tương đối khéo.

Khi cô bê chiếc khay có bình trà nóng nổi tiến vào, Quan Dĩ Thần vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu không hề thay đổi, chỉ khác là điếu thuốc trên tay đã được thay bằng một điếu thuốc mới châm.

Nhàn nhạt mùi hương trà cùng mùi khói thuốc quẩn quanh trong khoang mũi, Trang Lâm lần nữa khom lưng trước mặt người đàn ông, cẩn thận giúp anh ta rót trà.

'Quan tổng, xin mời dùng trà.'

Quan Dĩ Thần rít một hơi khói mới nói, 'Để cách xa như vậy, tôi không lấy tới.'

Hắn chỉ cần ngồi thẳng lưng lên, tay không cần duỗi ra rất xa là đã có thể cầm được chiếc tách, thế mà vẫn cứ nói thế.

Chỉ là người đàn ông này cô không đắc tội được, vì vậy hơi thẳng lưng lên, bê tách trà đến trước mặt anh ta, 'Quan tổng, xin mời dùng trà.'

Quan Dĩ Thần hơi híp mắt lại, nhìn cô gái đầu hơi cúi thấp đứng trước mặt mình, hai bàn tay trắng muốt và cổ tay mảnh khảnh như làm mắt hắn hoa lên, hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy, đưa tay định kéo cả người cô về phía mình.

Trang Lâm lại bởi vì hành động đột ngột của hắn mà giật nảy mình, bàn tay đang cầm tách trà run lên, nước trà nóng hổi cứ thế hắt lên người người đàn ông.

'Làm gì thế?' Quan Dĩ Thần thấp giọng rủa thầm một tiếng, cũng may trên người có áo vest nên áo sơ mi không bị ướt nhưng quần tây bị ướt một khoảng lớn như vậy cũng không phải chuyện đùa...

Nói không chừng da đã bị phỏng rồi, nhưng hắn lại không bởi vì bị phỏng mà cuống lên mắng càn như vậy, không phải bởi vì hắn không có cảm giác, cũng không phải hắn quá chú trọng hình tượng mà là...

'Xin lỗi, thực sự xin lỗi! Tôi...tôi giúp anh lau...' Trang Lâm không ngờ mình mới đi làm thì đã gây ra chuyện lớn như vậy, bối rối đến sắp phát khóc, luống cuống rút mấy tờ khăn giấy muốn giúp người đàn ông lau đi vết nước trên quần áo...

Hắn đã cởi áo vest ra, trên áo sơ mi không bị dính nước trà nhưng, hắn chỉ về phía đùi nơi bị ướt một mảng lớn, ra hiệu cho cô lau đi...

Không kịp suy nghĩ nhiều quá, bàn tay mềm mại như không có xương của cô cầm khăn giấy duỗi về phía chiếc quần tây màu đen được cắt may thủ công khéo léo...

Mùi hương hoa lài nhàn nhạt quen thuộc không qua sự đồng ý của chủ nhân nó cùng người khách mà xộc thẳng vào mũi, giống hệt như một loại xuân dược có thể dễ dàng khiến cho hormone nam tính của hắn ào ạt tiết ra, cảm giác tê dại từ sống lưng truyền thẳng lên đại não khiến người ta có một loại khoái cảm rất vi diệu, lại giống như đang nhóm lên một ngọn lửa trong người hắn.

'Thực xin lỗi, lau không sạch được. Tôi đền lại anh một chiếc quần khác được không?' Trang Lâm căn bản không để ý phản ứng khác thường của người đàn ông, nhìn chiếc quần gần như đã bị cô hủy hoại, khóc không ra nước mắt nhưng đôi tay nhỏ lại cứ lau vết ố một cách vô thức.

Người đàn ông nhìn chiếc đầu nhỏ không ngừng lắc lư trước mặt mình, nếu như đầu cô có thể thấp hơn một chút, lại thấp hơn chút nữa...

Hô hấp dần trở nên thô ráp hơn...

Thật sự là sự thất thố trước giờ chưa từng có!

Đại khái chắc là vì quá lâu không có tìm ai giải tỏa rồi!

Bàn tay to duỗi ra, đột ngột bắt lấy bàn tay nhỏ còn đang làm loạn trên người hắn, kéo cô gái vẫn còn chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn vô thố vào trong ngực...

'Không cần em đền!' Giọng người đàn ông đã mất đi sự điềm tĩnh trầm ổn thường ngày, trở nên thô ráp đến khàn đục, người từng trải đều có thể nghe ra sự kích động của dục vọng trong đó.

Trang Lâm theo anh ta ba năm, đối với chuyện nam nữ sớm đã không còn xa lạ, vừa nãy chỉ vì quá mức bối rối nên mới bỏ qua phản ứng của anh ta, nhưng lúc này giọng nói đó, ánh mắt đó, còn có tư thế nằm bò trên trong lòng anh ta của cô, là đồ ngốc mới không biết anh ta đang nghĩ gì.

Lần trước ở trên tầng thượng, một câu xin tự trọng của cô đổi lấy là sự châm chọc lạnh nhạt vô tình của anh ta, cái cảm giác đau đớn đó đến bây giờ vẫn chưa phai nhạt trong lòng cô, nếu như cô còn cùng anh ta có gì đó nữa, sau này ở trước mặt anh ta, cô vĩnh viễn không có cách nào ngẩng mặt lên làm người.

Mà câu nói tiếp theo của người đàn ông càng khiến cô hiểu rõ, bản thân ở trong mắt anh ta là người như thế nào!

Anh ta nói, 'Giá tiền gấp đôi so với lúc trước, bao em thêm ba năm.'

'Thực xin lỗi Quan tổng, tôi sẽ không bán mình nữa.' Gương mặt cô đã tái như tờ giấy, đôi mắt rươm rướm lệ toát lên vẻ quật cường mà kiên định, 'Quần của anh, tôi sẽ đền lại cho anh.'

Ánh mắt và giọng điệu của cô khiến lực đạo trên tay Quan Dĩ Thần dần thả lỏng ra.

Một bạn giường mà thôi, hắn thực sự không cần làm đến mức đó.

'Ra ngoài!' Hắn nhắm mắt, trầm giọng quát!

Trang Lâm không dám lưu lại một giây nào, khi cánh cửa gỗ khép lại, nước mắt mới bắt đầu trượt xuống đôi má nhợt nhạt, cô mới đưa tay lau lấy thì giọt tiếp theo đã rơi xuống rồi biến mất sau lớp thảm dày.

Sẽ không! Sau này sẽ không! Cô tuyệt đối sẽ không bán chính mình nữa.

Chuyện đánh mất cả thân thể lẫn trái tim này, cô tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra lần nữa.

Truyện Chữ Hay