Chương : Nếu lời tiền con sẽ kêu là ba ()
'Tổng tài đại nhân, sao anh lại có thể quấy rối tình dục nhân viên nữ trong giờ làm việc chứ?' Quan tiểu thư buồn nhanh mà vui cũng nhanh, chung quy chỉ một câu để hình dung --- không tim không phổi.
Cảm giác thất bại trong công việc bởi vì sự an ủi của hắn mà dần tiêu tan mất, bắt đầu suy nghĩ theo AQ --- nghĩ quá nhiều rất dễ già, chuyện đâu còn có đó.
'Quấy rối tình dục?' Tổng tài đại nhân nheo mắt, lật người áp cô gái đang dán nửa người trên vào người mình lên vách thang máy, 'Không bằng em nói cho anh biết, đến mức độ nào thì mới có thể gọi là quấy rối tình dục?'
Một bàn tay trắng nõn đưa lên trước mặt hắn, 'Giống như hôm nay vậy.'
Vừa nghĩ tới tình cảnh đó, haizzz...
'Như thế nào?' Người đàn ông cắn ngón tay cô, 'Như vậy sao?'
'Oa, anh xấu xa.' Quan tiểu thư thét chói tai nhưng vẫn không ngăn được vị đại boss nào đó muốn ở trong thang máy quấy rồi cô.
Cũng may đâu là thang máy chuyên dụng, bằng không để người khác nhìn thấy một màn này, không biết ngày mai tin đồn sẽ truyền thế nào nữa.
Quan trợ lý ở trong thang máy quyến rũ boss sao???
Hai người vui vẻ rời khỏi thang máy, mới ngồi vào xe rời khỏi bãi đỗ xe thì nhận được điện thoại của Sầm Tĩnh Di.
'Về rồi sao?' Quan Mẫn Mẫn một tay cầm điện thoại tay kia đưa lên xoa mặt, chỗ mới vừa bị người xấu nào đó véo thật đau.
'Ừ, có rảnh không? Ra đây mời mình ăn cơm.' Giọng Sầm Tĩnh Di không có chút sức nào.
Nhớ tới tấm thẻ lần trước dì Lâm nhờ cô chuyển giao, Quan Mẫn Mẫn lập tức đồng ý, 'Có, ở đâu?'
Sầm Tĩnh Di báo địa chỉ rồi cúp máy.
'Em với Tĩnh Di đi ăn cơm, anh đưa em đến đó đi.'
'Có nhà không về, vừa về tới đã tìm em ăn cơm, tình cảm của hai người từ lúc nào mà tốt như vậy rồi?' Đại boss rõ ràng cũng nghe được đoạn đối thoại, lúc cô ngắt máy thì cũng đã đổi hướng cho xe chạy đến địa chỉ mà Tĩnh Di cho.
Hắn nhớ trước đây mỗi lần đến nhà họ Sầm chơi cô đều theo chân Sầm Chí Tề, Sầm Tĩnh Di cũng có bạn bè của riêng mình, hai người không thể gọi là quá thân.
Nhưng lần này về nước họ lại thường dính vào với nhau, thậm chí còn cùng nhau dấu hắn một chuyện quan trọng như vậy, hắn còn chưa rảnh tìm cô nàng này tính sổ, ngược lại cô nàng này mới về nước, đầu tiên không phải là chịu đòn nhận tội với hắn mà lại dám lôi kéo người của hắn đi chơi. Cái cô nàng phá của này, đoán chắc là kéo tiểu trư nhà hắn đi quẹt thẻ thay mình rồi.
'Tình cảm của em với bạn ấy tốt vậy không phải là một chuyện rất tốt sao? Ít ra sau này sẽ không có chuyện chị dâu em chồng.' Quan tiểu thư nói rất có đạo lý. Mà trên thực tế, sau khi về nước, Sầm Tĩnh Di thực sự đã giúp cô rất nhiều.
Trước đây cô đến nhà họ Sầm, cô nàng đều tỏ vẻ đại tiểu thư cao cao tại thượng cho nên cô mới không chủ động bắt chuyện, Sầm Tĩnh Di cũng không chủ động tìm cô, nhiều nhất chỉ là khi gặp mặt tùy tiện nói với nhau đôi câu, đều là những chuyện không đâu vào đâu.
Nhưng thực sự quen rồi mới phát hiện, bản chất của cô nàng phá của không giống như những gì cô thể hiện ra ngoài, ít ra cô đối xử với hai mẹ con cực kỳ trượng nghĩa.
Sầm Chí Quyền lắc lắc đầu, 'Ít để con bé dạy hư thôi.'
'Tĩnh Di thì có thể dạy hư em gì chứ?' Có phải boss suy nghĩ nhiều quá rồi không?
'Mới cãi nhau thì bắt đầu giở chiêu bỏ nhà ra đi, cũng không xét xem có bản lãnh gì nuôi sống chính mình không mà dám bỏ nhà ra đi.'
Cái nghề tiếp viên hàng không vừa cực khổ vừa kiếm được ít tiền, đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh định tiến vào giới giải trí, vậy cũng phải xem lão gia tử có đồng ý hay không mới được.
'Anh đang ám chỉ em đó sao?' Quan tiểu thư nhớ tới năm đó mình cũng bỏ nhà ra đi! Còn mang bụng bầu chạy trốn nữa, nếu như không phải nhờ có Sầm Chí Tề, cô thực không biết những năm qua mình sống thế nào nữa.
Nghĩ lại mà thấy sợ, nếu như có thể cột lên cổ cô một cái vòng cổ, hắn nhất định không chút do dự mà làm ngay. Tuy rằng như vậy có chút giống như nuôi thú cưng nhưng bằng vào khả năng chạy trốn của Quan tiểu thư, không nhốt lại nuôi làm sao yên tâm?
Bằng không hắn cần gì phải dùng cái chức "trợ lý" cột cô ở bên cjanh mình, quả thực là lao tâm khổ trí.
'Cho nên chuyện bỏ nhà ra đi này nhất định phải nghĩ cho rõ ràng.'
'Ờ, em biết rồi.' Cô rất ngoan ngoãn gật đầu.
'Ý em là còn muốn bỏ nhà ra đi nữa sao?' Thấy cô gật đầu, đại boss rất bất mãn chất vấn.
'Em nào có.' Quan tiểu thư thật sự cảm thấy mình oan uổng! Cô nào có nói như vậy đâu.
'Loại suy nghĩ này tuyệt đối không thể có.' Đại boss lần nữa nghiêm giọng cảnh cáo.
Xe rất nhanh đến chỗ Sầm Tĩnh Di nói, còn chưa xuống xe thì đã thấy vóc dáng cao gầy của cô nàng đang tựa vào ô cửa kiếng chờ mình.
'Anh có muốn ăn cơm với bọn em không?' Quan Mẫn Mẫn nhiệt tình mời, vừa nghĩ tới được ăn ngon lại có người trả tiền dùm là thích rồi.
'Hai người đi là được rồi.' Sầm Chí Quyền nhớ tới thằng nhóc ở nhà, 'Đợi lát nữa anh cho tài xế đến đón.'
Lúc Sầm Chí Quyền về đến nhà lớn họ Sầm thì đã hơn chín giờ, đã qua giờ ăn tối từ lâu, quản gia dặn nhà bếp chuẩn bị bữa tối rồi đưa đến biệt thự nhỏ.
Xem ra sau này phòng bếp phải chuẩn bị thêm phần ăn tối cho ba người nữa mới được, vị đại thiếu gia đã lâu không quay về đây giờ vì tiểu tiểu thiếu gia mà gần như đã quyết định dọn về đây ở rồi. Tòa trang viên rộng lớn này quả thực thiếu tiếng cười trẻ nhỏ quá lâu rồi.
Sầm Chí Quyền đến khu biệt viện của Sầm lão gia tử tìm con trai thì mới biết thằng bé đã về biệt thự nhỏ rồi, hắn nói chuyện với lão gia tử một lúc thì cáo từ quay về căn biệt thự nhỏ của mình.
Về đến mới thấy thằng bé đang ở trong phòng mình hết sức chuyên chú nhìn máy tính, không phải chơi trò chơi mà là nhìn những con số không ngừng nhảy nhót, nghiêm túc đến mức ngay cả Sầm Chí Quyền vào lúc nào cũng không hề phát hiện.
Sầm Chí Quyền đi đến sau lưng con, vốn còn tưởng rằng thằng bé đang chơi gì đó nhưng khi nhìn thấy giao diện giao dịch của thị trường chứng khoán thì nhướng màu, lẳng lặng chờ xem thằng bé định mua cái gì.
Hắn biết con trai đối với phương diện máy tính có tài năng đặc biệt bẩm sinh nhưng không ngờ thằng bé đối với chứng khoán cũng có hứng thú.
Nhưng hắn đứng mười phút rồi mà thằng bé vẫn chưa có bất kỳ động tác mua bán gì, chỉ nhìn chằm chằm màn hình, là không xác định sao?'
'Cổ phiếu STC đã vượt quá , mua vào . cổ phiếu ngay khi mở cửa.'
Nghe tiếng động Quan Cảnh Duệ vội quay đầu lại, khi nhìn thấy người đàn ông đang khoanh tay trước ngực đứng đó thì ngớ người, người ba này vào đây từ bao giờ? Đã nhìn bao lâu rồi? Tại sao cậu không hay biết gì cả vậy?
'Trễ một phút nữa mà không hốt hàng, thì chẳng còn ý nghĩa gì.'
'Tiền vốn của con không nhiều, một lúc không ăn hết chừng đó.' Cậu nhóc nhún vai, đại boss khẩu khí thật lớn, vừa mở miệng thì đã . cổ phiếu.
Sầm Chí Quyền buông tay xuống, khom lưng, mười ngón tay như múa nhập vào một tài khoản giao dịch khác, rất nhanh, . cổ phiếu đã được mua vào.
Mấy phút sau, chỉ số trên màn hình bắt đầu tăng lên.
'Cho dù kiếm được tiền thì cũng là của chú, không phải của con.' Cậu nhóc buồn bực nói, nhưng ai bảo tiền trên tay cậu chỉ có từng ấy chứ? Không biết có thể mượn trước của vị đại boss này một số vốn để chơi hay không nhỉ?
Với lại, thân là ba người ta, cho con chút tiền tiêu vặt chắc cũng nên mà, đúng không?
'Thế nào? Muốn chơi?' Thấy nét mặt của thằng bé là biết ngay nó đang nghĩ gì, Sầm Chí Quyền nhướng mày.
Cậu nhóc quả nhiên gật đầu ngay.
'Lát nữa ba chuyển một khoản tiền vốn tới tài khoản của con, tùy con muốn chơi thế nào thì chơi nhưng điều kiện tiên quyết là không được ảnh hưởng đến việc học, không được cố tình đi hack máy chủ của người ta lấy thông tin, càng không được cùng người khác thực hiện những giao dịch phi pháp, OK?'
'Dưới tình huống bình thường, con sẽ không mất tiết tháo đến nỗi đi hack máy chủ của người ta.' Cậu nhóc cầm ly nước trái cây bên cạnh lên uống, 'Đương nhiên, chuyện phạm pháp con càng không có khả năng làm.'
Tiểu Quan tiên sinh, không biết hack máy chủ của Sầm thị có được tính là phạm pháp không nhỉ? Tìm cách xâm nhập vào hệ thống vi tính của lầu năm góc có được kể hay không?
Nhìn vẻ già đời của thằng bé, sắc mặt Sầm Chí Quyền có chút khó coi, đương nhiên hắn cũng nhớ đến hai lần xâm nhập vào hệ thống máy chủ của công ty làm loạn.
Lần trước hắn hỏi thằng bé, nó nói là vì vui thôi, vui cái quỷ gì chứ, đây là phạm pháp! Cũng may, máy mà cậu hack là của công ty ba mình bằng không...
'Trước đây ba có làm gì mất lòng con sao?' Lúc đó hắn thậm chí còn không biết có sự tồn tại của thằng bé kia mà.
'Chú ngủ mẹ con.' Lý do đơn giản như vậy thôi, sao còn phải hỏi chứ? Có chút phiền nha.
Những lời như vậy là ai dạy cho thằng bé vậy? Hắn đưa tay gõ lên đầu con trai một cái, 'Nói năng lễ phép một chút.'
'Thế nào mới gọi là lễ phép?' Tiểu Quan tiên sinh biết còn cố hỏi.
'Những từ như "ngủ" gì đó không được nói.'
'Quan tiểu thư cũng nói mà.'
Như vậy là rõ rồi, con trai sở dĩ nói những từ thô tục như vậy là do người lớn kia dạy đúng không?
'Ba sẽ nhắc nhở mẹ con.'
Lúc hai cha con nói chuyện phiếm thì cổ phiếu vừa nãy lại tăng thêm một chút.