khiếp sợ: Cậu tỉnh táo chút đi! Cậu không có chức năng đó!!
Du Dữu thu hồi một tin nhắn.
[Vắt hết óc.]
No.: Tui thấy cứ thế này cũng không phải giải pháp. Cậu kéo được nhất thời chứ không dùng mãi được.
Du Dữu: Cậu nói đúng, tui nên nghĩ biện pháp để trạch dài hạn.
No.: Ý tui không phải thế…
Du Dữu ngẩng đầu nhìn giá trị hắc hóa trên đỉnh đầu Thương Am.
Không biết lúc nào đã thành , giảm nhanh thật.
“Chú.”
Thương Am đã sắp xếp xong việc ăn khuya, thấy cậu nghiêm túc gọi mình thì ngẩng đầu nhìn qua “Sao vậy?”
“Giá trị hắc hóa.” Du Dữu gãi đầu, cố gắng sắp xếp lại câu từ “Có phải sau khi giá trị hắc hóa về thì thời gian sẽ rất gấp?”
“Thời gian?”
“Chính là… sau đó nếu chưa giải quyết được việc khác thì sẽ gặp nguy hiểm?” Du Dữu lo lắng nói “Cho nên ngài mới sốt ruột tăng tốc phát triển. Vì một khi em không còn ràng buộc với hệ thống nữa thì ‘cưỡng chế’ sẽ ảnh hưởng đến em. Trừ khi loại năng lượng này hoàn toàn biến mất, đúng không?”
“Có thể nói như thế.” Thương Am sờ tóc cậu, động viên “Đừng lo, tôi sẽ không để em gặp chuyện.”
Du Dữu vui mừng cười, cậu biết chú tốt với mình nhất “Ừm! Em cũng có buff của hệ thống, là loại buff mà kể cả không còn ràng buộc thì vẫn không biến mất. Sẽ không bị mấy cái gì mà mất trí nhớ hay bệnh nan y đâu. Chú, đừng lo.”
Không cần lo em sẽ gặp vấn đề nên cũng không cần vội vã mang em ra ngoài. Cuộc sống còn rất dài, không vội phải xem những phong cảnh ngay! Có những việc gì muốn làm, cứ chầm chậm chầm chậm chầm chậm chầm chậm làm là được rồi!
Thương Am: “Được.”
Thương Am và Du Dữu bốn mắt nhìn nhau, liếc mắt đưa tình, bầu không khí rất thích hợp.
“Em nói đúng, trước đó là do tôi bảo vệ quá đà. Luôn cảm thấy bên ngoài rất nguy hiểm, thấy chỉ có giam em lại mới sẽ không bị kịch bản làm bị thương…”
“Không không không! Không phải như thế!” Vẻ mặt Du Dữu thiếu chút thì nứt toác ra, bổ nhào qua ôm tay Thương Am “Em đã nói rồi mà! Bất kể thế nào em cũng thích chú! Chú, dáng vẻ ham muốn chiếm hữu ngút trời của chú là đẹp trai nhất!”
“Vậy, vậy hả…?” Thương Am bị câu tỏ tình thẳng thắn này lừa rồi.
Du Dữu dùng sức gật đầu, giọng nói tràn đầy tình cảm “Chú, em rất thích như thế. Mỗi ngày đều cảm thấy được người khảm vào trong người để yêu, được chú ý, cảm thấy cực kì an toàn! Em luôn nghĩ, nếu ngày nào đó… ngài chán em rồi thì có phải ngài sẽ mặc kệ em, bất kể em làm gì, đi đâu, đùa giỡn với ai thì cũng không để ý…”
“Suy nghĩ lung tung.” Thương Am vỗ vỗ lưng cậu “Người bình thường cũng không quản người yêu nhiều như thế đâu, không cần lo về việc này.”
“Thật sao, thật sao?”
“Thật…” Thương Am cúi đầu, nhìn chằm chằm động tác của Du Dữu “Em đang…”
Du Dữu – người bị chính mình làm buồn nôn đang xoa cánh tay: “… Không có gì, chỉ là hơi lạnh.”
Hầy, nịnh nọt cũng phải chùn bước.
Du Dữu bị nhìn chằm chằm mấy giây nữa, mặt dày xoa xoa mặt “Đúng, là bị lạnh. Không phải bị chính em làm buồn nôn.”
Thương Am bật cười, kéo người lên “Đến, nhìn tôi và lặp lại lần nữa?”
“Em sai rồi…” Du Dữu nhắm mắt giả chết “Dù sao cũng là ý như thế…”
“Du Dữu” Nhận ra được cậu đang cố ý biện hộ cho lời lúc trước, Thương Am cũng không tức giận mà cười càng vui hơn “Tôi biết em muốn tôi vui, muốn thỏa mãn mong muốn của tôi. Nhưng không cần làm đến mức này.”
“Em không…”
“Những nguyên tác, đại cương chỉ là một bộ phận của ‘cưỡng chế’, có thể tham khảo nhưng không cần hoàn toàn tin tưởng.” Thương Am cúi đầu hôn trán Du Dữu, hạ giọng “Em không cần nghĩ nhiều như thế. Tính tôi không giống với thiết lập ở trên giấy. Dù sao cũng không giống. Muốn mang em đi chơi, đi du lịch cũng không phải đang thăm dò em.”
Du Dữu che mặt, không cho hôn “Em biết chú không phải đang thăm dò, là sợ em bức bối. Thế nhưng em chỉ muốn trải qua thế giới hai người với chú, em không bức bối, không chán chút nào.”
“Thế nhưng…”
“Chú, ngài thích ở lại với em, em cũng thích ở bên cạnh ngài. Thế chẳng phải rất hợp sao?” Du Dữu uốn éo người, lúc thì cọ đầu vào đùi Thương Am, rồi gối lên, lại xoay người, ngửa đầu nhìn người “Ngài không muốn em phải tự nhún mình vì ngài, em cũng không muốn ngài phải như thế nha! Rõ ràng muốn cùng em một đêm bảy lần mỗi ngày, sao phải uất ức bản thân dẫn em đi gặp người khác, nhìn ngắm phong cảnh?”
Logic tối đa, không thể phản bác.
Thương Am nghe nghe đến mức giá trị hắc hóa suýt thì giảm, suýt thì bị lừa để qua cửa.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại vẫn thấy… không đúng chỗ nào.
“Có phải em…” Thương Am do dự mở miệng.
“…” Du Dữu khẩn trương.
“… có chuyện giấu tôi?”
Ai nha, tất nhiên rồi.
Du Dữu cười hai tiếng “Cái gì ạ?”
Đúng là Thương Am không đoán được là cái gì, gần đây cũng không có việc gì lớn. Ngoại trừ tiến độ nâng cấp thế giới bỗng tăng tốc thì cũng không có gì khác.
Nhưng hắn cũng cẩn thận điều tra, phát hiện năng lượng khiến quá trình nâng cấp tăng tốc giống với năng lượng của hệ thống. Nếu Du Dữu không định nói thì hẳn không phải chuyện xấu.
Chắc là… hệ thống đang giúp đỡ? Tuy rằng đáp án này rất không bình thường nhưng cũng chỉ có thể giải thích như thế.
Thế nhưng, hệ thống bỗng giúp đỡ chuyện này thì có quan hệ gì với Du Dữu?
Chẳng lẽ…
Vẻ mặt Thương Am nghiêm túc “Em nói thật, có phải bên hệ thống có vấn đề? Phải duy trì thiết lập mới có thể bảo đảm an toàn?”
Du Dữu: “H…a…?”
Thương Am càng nghĩ càng thấy hợp lý, bỗng rơi vào trầm tư.
Có lẽ hắn phải hỏi hệ thống thật cẩn thận.
Du Dữu không biết trong đầu chú đang nghĩ cái gì, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc rất quan trọng nên đành nhìn chằm chằm Thương Am không chớp mắt, thậm chí còn hơi chột dạ.
Cậu chỉ… không muốn bị giục đi ra ngoài thôi, hi vọng chú đừng nghĩ quá nhiều.
Nếu hiểu lầm quá đà, chẳng may không giải quyết được thì phiền.
Thương Am nhìn thấy cậu lo lắng, cười trấn an “Không sao, bữa ăn khuya sắp đến rồi. Tôi xuống tầng lấy đồ.”
“Ừm ừm!”
Sau khi ra khỏi phòng, Thương Am đi thẳng đến thư phòng, tìm thấy chiếc điện thoại màu đen đã bị Du Dữu lạnh nhạt rất nhiều ngày, mở app đối thoại với .
Hệ thống : [Tự động trả lời] Chào ngài, hiện tại tôi đang có việc không online, liên hệ ngài sau.
Thương Am: Lăn ra đây.
Hệ thống : …
biết Thương Am chẳng mấy thì sẽ phát giác được sự việc không đúng, sau đó sẽ bị hỏi. Nhưng là không ngờ sẽ nhanh như thế.
Thương Am: Cậu và Du Dữu đã ngầm thỏa thuận gì?
Hệ thống : … Tôi không biết ngài đang nói gì.
Thương Am: Được, cậu có thể không nói, tôi nói. Cậu lừa Du Dữu, có lẽ cũng tham gia. Sau đó dùng năng lượng không biết tên để thành lập thỏa thuận giúp tốc độ nâng cấp thế giới tăng nhanh hơn đúng không.
Đoán trúng phóc.
không nói gì, chấp nhận.
Thương Am: Mà cậu còn để em ấy mạo hiểm, đúng không?
Hệ thống : Cũng không tính là mạo hiểm…
Thương Am: Mạo hiểm này chính là, vì dùng là năng lượng gốc của cậu cho nên sẽ ảnh hưởng đến ‘cưỡng chế’. Phương thức duy nhất để phòng ngừa nguy hiểm là hết sức duy trì thiết lập, để Du Dữu làm theo kịch bản, từ đầu đến cuối không thể bước ra khỏi phòng nửa bước?
Hệ thống : …
???
Cái gì
Thương Am: To gan.
Yêu linh linh bỗng thấy lạnh cả người, nó cảm thấy sợ hãi, theo bản năng cầu sinh mà gào lên “Chờ một chút!!!”
Thương Am nắm điện thoại, cười lạnh “Chờ? Nếu tôi đoán không nhầm, lý do cơ bản cậu giấu mọi thứ không phải vì em ấy hoặc vì tốt cho tôi. Mà là do cậu sợ tôi phát hiện ra cậu không còn giá trị tồn tại. Dù sao năng lượng cũng chuyển ra ngoài, tốc độ nâng cấp cũng thay đổi. Bây giờ cậu biến mất thì cũng chẳng có gì đáng lo.”
Hệ thống sử dụng ngôn ngữ máy móc cứng nhắc, ra sức đấu tranh “Không phải! Tôi còn giá trị! Tôi chắc chắn!!! Ngài sẽ không thất vọng!”
“Thật sao?” Vẻ mặt Thương Am chẳng thay đổi, chỉ thấy tức giận “Còn mặc cả với tôi. Xem ra trước đó tôi nương tay quá rồi, khiến cậu hiểu lầm địa vị của mình.”
“A a a giết hệ thống rồi!” Yêu linh linh bị dọa thiếu chút tắt máy. Tuy nó còn giữ một át chủ bài cuối cùng nhưng phản xạ có điều kiện vẫn không muốn bị format “Tôi có thể giải thích lý do Du Dữu khác thường! Không liên quan đến cái này! Thật! Ngài không tò mò cậu ấy đang nghĩ gì sao?!”
Thương Am liếc nó “Ý cậu là, cậu còn hiểu ý nghĩ của em ấy hơn ?”
“…” Yêu linh linh nghẹn lời, mơ hồ cảm thấy đây là câu trào phúng.
“Tôi chỉ là người ngoài cuộc, nhìn cục diện rõ hơn thôi.”
Vì bảo mệnh, đầu óc Yêu linh linh nhảy số nhanh hơn, tung đòn sát thủ.
“Căn bản ngài không cần duy trì thiết lập! Tôi cũng không cấm cậu ấy ra ngoài! Là do chính cậu ấy không muốn ra khỏi cửa! Cậu ấy không dám nói thật với ngài vì sợ mình giống một người bạn cũng là trạch của đời trước, ngày ngày đều bị bạn đời liều mạng túm đi ra ngoài! Bởi vì nhất thời không ra ngoài thì không ai khuyên, nhưng định ở trong nhà trường kỳ thì người xung quanh thể nào cũng khuyên giải!!”
“…”
Trên tầng, trong phòng ngủ.
Du Dữu bỗng rùng mình, con mắt đang buồn ngủ trợn to.
Hizzz…
“, cậu ở đâu? Sao tự dưng tui có linh cảm không lành…?”
Từ khi bị lấy đi một nửa năng lượng thì mỗi ngày đều rất lười biếng, không thể chơi cũng không thể làm nhiều việc, cả hệ thống đều không có tinh thần.
Giờ phút này nghe thấy Du Dữu hỏi cũng chẳng buồn dùng gói giọng nói, lấy giọng máy móc giống trả lời “Chào ngài, tui đang onl. Xin hỏi có phải cần tìm linh cảm không lành?”
“Nói tiếng người!” Du Dữu cầm điện thoại lên lay lay “Không tìm! Nói chuyện phiếm với tui! Cả người tui run lên rồi này!”
“Yên tâm đi, thế giới sẽ không bị hủy diệt, còn sợ cái gì nữa?” chân thành trả lời “Cậu xem, tiến độ đã tăng đến % rồi, xu hướng tăng cũng khả quan nữa!”
“Rõ ràng là giấu chú nhổ mầm để tăng, cũng không mừng nổi…” Du Dữu nhướn mày “Chẳng lẽ vì không bán ra bí mật của chúng ta, thà gãy chứ không chịu cong nên tự format rồi?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống : Tôi là loại hệ thống đối mặt với uy hiếp sẽ không bán bạn hả?