Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

chương 67: trạch sáu mươi bảy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Du Dữu: “Không có đâu.”

Nét mặt vô tội của cậu không khỏi khiến cho người khác nghi ngờ.

Tốc độ thế giới thay đổi nhanh chóng hay cái gì đó đều là Nữu Hỗ Lộc cầu làm, chẳng có liên hệ gì với Du Dữu cậu đây cả!

Rõ ràng còn có những chuyện quan trọng hơn điều này.

Du Dữu cười khì khì rồi nhích lại gần ôm Thương Am: “Chuyện ngày hôm nay xong rồi phải không?”

Thương Am xoa đầu cậu: “Ừm.”

Du Dữu nhấp nháy mắt, tích cực gợi ý: “Cảm cúm của em hết rồi! Bây giờ tinh thần cực kỳ tốt!”

Cho nên có thể làm chuyện giữa người lớn với nhau rồi!

Thương Am hơi sửng sốt một chút, chợt thấy lần đầu tiên Du Dữu tích cực như thế thì gật đầu: “Được thôi, em thay quần áo đi.”

Thay quần áo?

Du Dữu hiểu ý đỏ mặt, chạy lên trước đi vào phòng thay đồ.

Tủ quần áo của cậu với Thương Am được phân cách, không gian bên trong rộng rãi, còn có phòng thay đồ.Lúc Du Dữu đi vào, phát hiện Thương Am cũngthay quần áo lại càng thêm ngạc nhiên.

Chẳng lẽ... Chú cũng có bất ngờ cho mình sao?!

A, sẽ là kiểu gì đây nhỉ? đeo cà vạt giả rồi lỏa thể? Hay đồng phục gợi cảm siêu S?

Ấy!

Mười phút sau, Du Dữu thay bộ đồ thú vật bước ra thì cánh tủ phía đối diện cũng vừa mở, là Thương Am mặc bộ đồ thể thao bước ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

“ĐOÀNG!”

Du Dữu bỗng nhiên lách mình tránh về phòng quần áo, cửa gỗ lập tức khép lại không thấy bóng người.

Giữ lấy cái đuôi.

Cánh cửa tủ mở ra he hé, chóp đuôi xù lông xù được kéo vào rồi lại đóng sầm thêm lần nữa.

Thương Am: “...”

Có lẽ là hiểu lầm gì đó lại còn bỏ xót một chuyện rất quan trọng.

Du Dữu trốn vào góc sâu nhất trong phòng quần áo, oan oan ức ức thay quần áo thì cửa tủ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Sau đó là một tiếng ho khan.

Thương Am: “Du Dữu.”

Du Dữu: “Không có ai cả!”

“Vậy tôi vào nhé.” Thương Am bật cười, phòng quần áo vốn không khóa nên có thể tự kéo ra được.

“Không, không được!!”

Trong giọng nói ngăn cản của cậu mang đầy vẻ kinh hoảng, nó khiến Thương Am càng thêm kiên định phải lập tức vào xem rốt cuộc là làm sao.

Ánh sáng lờ mờ trên đỉnh đầu bị phần lớn quần áo che đi khiến tầm nhìn có chút chật hẹp.

Ở góc trong cùng của phòng quần áo, một bóng dáng hoảng loạng trốn bên trong đang nhấc chân tốn sức mặc đồ. Kết quả đứng không vững lại còn hồi hộp, đột nhiên chân vướng phải cái gì đấy lại ngã rầm vào đống quần áo.

Trần như nhộng.

Trên cổ không biết là đang đeo vòng cổ hay nơ bướm.

Ánh mắt Thương Am hướng xuống phía dưới.

Vẫn ổn, không bị rơi mất đuôi.

Mà khoan đã, hắn nhớ rõ thì cái đuôi là... Nhét vào...

Du Dữu hít một hơi lạnh, kéo quần áo bên cạnh sang ngăn ở giữa hai người, lộ ra nửa đầu, mắt trợn tròn.

“Ngài, ngài không được qua đây!”

Sắc mặt Thương Am khẽ thay đổi, không biết là căng thẳng hay do cái gì, chỉ cần vừa nghĩ đến Du Dữu mang theo cái kia ngã sấp xuống khiến lòng anh không có cách nào bình tĩnh được.

“Có bị thương không?”

Bị thương?

Du Dữu nhìn đống quần áo dưới mông thì nghĩ tới giá của những bộ quần áo mà hơi nhói lòng.

“Đau lòng.”

Cậu lắc đầu rồi xoa xoa eo. Tuy không bị thương tổn nhưng mà bị sợ hãi quá mức, độ xấu hổ vượt quá sức chịu đựng mất rồi.

“Nói chung là chú đi ra ngoài trước đi... Em sẽ thay quần áo rồi đi ra luôn. Ngài, ngài không cần quan tâm đâu.”

Thương Am không đi ra ngoài.

“Tại sao lại không cho tôi qua?”

Du Dữu ngụy biện: “Để em không bị mất mặt!”

Hóa ra là xấu hổ.

Thương Am nghiêm túc nghĩ ngợi lý do Du Dữu xấu hổ chắc là vì em ấy không mặc gì còn mình thì ăn mặc rất nghiêm túc.

Vậy thì...

Hắn duỗi tay tháo một vài nút áo, cởi áo khoác ném sang một bên, rồi bước vài bước về phía trước, khom lưng xuống và đưa tay ra.

“Đừng sợ, không có ai cười em cả.”

Dưới ánh đèn vàng ấm áp bị che phủ một nửa, Du Dữu ngẩng đầu lên và nhìn thấy ánh sáng phản chiếu lên Thương Am.

Nhìn thấy hắn cúi xuống mỉm cười vươn tay, bóng tối lạnh lẽo âm u phù hợp nhất với con người đều biến mất, giống như đem tất cả những thứ không tốt đẹp ngăn lại phía sau. Trong khoảng không gian chật hẹp này đem đến cảm giác an toàn hơn bình thường.

Giống như một anh hùng xuất hiện khi thảm họa xảy đến.

... Nếu như lơ là bỏ qua một loạt hiểu lầm vừa xảy ra, cùng với trạng thái bây giờ của hai người thì Du Dữu sẽ bị cảm động đến mức tim đập thình thịch.

Cậu lặng lẽ cúi đầu, che mặt đồng thời vươn tay đập mạnh vào lòng bàn tay Thương Am.

Bên trên một cái, bên dưới một cái.

“...”

“Chú, em không sao mà, có thể tự đứng dậy được.Ngài không cần dìu em đâu.”

Thương Am không tin.

Cái đuôi ở chỗ đó, lại còn ngã xuống, không chừng bên trong sẽ bị thương.

Chuyện nghiêm trọng như vậy, làm sao hắn có thể rời đi mà để lại Du Dữu một mình ở tự giải quyết được.

Nghĩ đến lại đau lòng.

Xem ra khuyên bảo cũng không có tác dụng gì. Thương Am không nói lời nào bước qua, ngồi trên ghế rồi ôm lấy người kia, đặt nằm sấp trên đùi.

Du Dữu kêu lên, làn da chạm phải thắt lưng bằng kim loại lạnh băng khiến cậu giật mình nổi hết da gà.

“Chú!!!”

“Ngoan, không đau.”

Cái gì!?

Bây giờ chú muốn làm em đau sao?!?!

Chú cậu trở nên cầm thú như thế từ bao giờ vậy!! Muốn ở chỗ này làm chuyện kia hả!

Du Dữu khiếp sợ.

Không được!

Không thể!!

Cậu còn không mang bao x dịch TT tới!!!

Còn chưa chuẩn bị gì mà!!

Sau đó lập tức nghe một tiếng bụp.

Đuôi bị tháo ra.

“?” Du Dữu quay đầu nhìn phía sau: “Chú lấy đuôi của em ra làm gì thế.”

Thương Am cúi đầu, nhìn PP trắng nõn của Du Dữu có một vòng tròn dấu đỏ, cùng với cốc hút ở cái đuôi trên tay mình, rơi vào im lặng.

Cái gì.

Còn có thể như vậy sao?

Tốt lắm, ở đây có lưu lại giấu vết của đồ vật này.

Hắn còn được như thế.

Du Dữu nhìn giá trị hắc hóa trên đỉnh đầu Thương Am đột nhiên nhảy lên ., trong đầu nho nhỏ tràn ngập hoang mang to to.

Vì sao? Xảy ra chuyện gì thế này???

Cho đến hôm nay, giá trị hắc hóa của Thương Am đã giảm đi và ngưng lại, mà bây giờ nhờ sự nổ lực của Du Dữu nó đã đạt đến giá trị cực thấp là .

Bây giờ biến thành ..

Du Dữu nhìn thấy số lẻ thì không thoải mái, lẩm bẩm một tiếng rồi đổi tư thế ngồi lên đùi, hôn chụt.

Bùm, về .

Dễ chịu!

Du Dữu chỉ lo điều chỉnh giá trị hắc hóa nên không chú ý tới ánh mắt biến hóa của Thương Am.

Chờ đến khi cậu kịp phản ứng lại thì phòng quần áo đã không phải là phòng quần áo, khoảng thời gian sau đó biến thành phòng play.

Cứ như vậy trôi qua một ngày.

Trong khoảng thời gian hiếm hoi này, rốt cục Thương Am cũng cảm nhận được đôi khi không ra khỏi cửa cũng tốt.

Du Dữu toàn thân bủn rủn, mí mắt rũ xuống, ỉu xìu không nói nên lời.

Ở trong đó mấy tiếng cuối cùng thì bọn cậu cũng đi ra khỏi phòng quần áo, rồi lại đi vào phòng ngủ, sau đó đi vào phòng tắm để tắm rửa, kết quả thì...

Không nghĩ đến, nghĩ đến lại thấy đau.

Cậu yên lặng lấy pad ra. Thương Am không cho đi ngủ luôn, bây giờ đã đi xuống lầu với Thiết Khắc dọn bữa tối, muốn để cậu dùng bàn ăn nhỏ ở trên giường.

Vì không ngủ, nên tiện tay mở một bộ phim Mỹ.

Tình cờ đang phát trực tiếp phần tiền truyện của Superman.

Tiền truyện đương nhiên kịch bản dựa trên tưởng tượng của biên kịch, thoát ra khỏi sự hiểu biết về Superman của người thường cả vạn dặm. Trong cốt truyện, bạn gái của Superman biết được bí mật của anh ta, lại bỗng nhiên bị sét đánh, kết quả bị đánh đến mức có được một nửa siêu năng lực của Superman.

Superman rất vui mừng.Cuối cùng ta có thể! Cùng bạn gái! Không chút kiêng kỵ! Play~!

Vì vậy, Superman từng không dám tùy tiện dùng sức, lúc này dùng đến sức lực cứu vớt thế giới. Superman đã từng không dám Play quá lâu, mang bạn gái Play từ trên trời đến dưới đất, hai thân ảnh đi khắp nơi mà không chút nể nang gì. Bởi vì bộ dạng hài hòa vận động của hai người, trái đất cũng run rẩy theo,chén nước trên bàn cũng phối hợp diễn suýt nữa thì đổ.

Quá đáng.

Du Dữu xem một lát đã có cảm giác, biểu cảm trở nên tế nhị.

Đúng lúc Thương Am mang cơm quay trở lại.

“Đang xem gì thế?”

Du Dữu bỗng ấn tắt màn hình, không xem nữa.

“Không có gì.”

Đều là vài ba cái không khỏe mạnh thôi!

Bữa tối là mấy món ăn có hơi thanh đạm, Du Dữu ăn hai miếng thì ngẩng đầu lên: “Phía sau của em không bị thương chút nào cả, bây giờ không đau đớn tẹo nào luôn.”

Thương Am nhìn cậu một lúc, nửa mong đợi thăm dò: ” Còn có thể một lần nữa không?”

“Không” Du Dữu khoát tay: “Ý của em là, em có thể ăn cay!”

“... Hả?”

Du Dữu túm ống tay áo hắn: “Muốn ăn xiên[], Teppanyaki[], tôm hùm đất[], uống nước đá.”

Thương Am xoa đầu: “Lần này... em có muốn đi dạo chợ đêm không?”

“À, em cảm thấy mình nên ăn thanh đạm chút, với giữ mạng vẫn quan trọng hơn mà.”

“Chúng ta lái xe đi, với xe Scooter[] vừa mua, em vẫn có thể ngồi như vậy, không cần đi bộ.”

Đây là vấn đề đi đường hả?

Đây là vấn đề sinh tồn mà!

Đôi vai Du Dữu chùng xuống, bộ áo tắm tuột xuống lộ ra bờ vai tròn trịa, nghiêng người, bàn chân từ tấm thảm duỗi ra lắc lắc:

“Ôi chao, quần áo của em bị lỏng mất rồi. Chú, tay của em lại bẩn, ngài giúp em nha ~ ”

Thương Am nghiêm túc sửa sang lại quần áo, khó hiểu trong lòng, hắn còn tưởng rằng giống như các loại quà vặt, những nơi có mỹ thực phong phú thì Du Dữu nhất định sẽ thích.

“Không muốn đi chợ đêm sao?”

“Ở đấy chắc chắn sẽ bị kẹt xe...” Du Dữu lý do đầy mình: “Mà không chắc chắn có ăn phải đồ không sạch sẽ, sau đó em lại bị tiêu chảy. Sau này sẽ không thấy hào hứng nữa, sau đó em ăn những món khác cũng không thấy ngon miệng, lại sau nữa càng không muốn ra ngoài ăn.”

“Tôi đi qua chợ đêm kia rồi” Thương Am cảm thấy cậu nói rất có lý nên an ủi: ” Mặc dù náo nhiệt, nhưng ở bên cạnh có hầm đậu xe, tôi cũng có hỏi quản gia về mấy món ăn vặt ở đấy, tất cả đều rất sạch sẽ.”

“Ừm...” Du Dữu nghĩ nghĩ: “Vậy mua về nhà ăn đi? Đóng gói lại!”

“Tại sao?”

“Bởi vì...” Du Dữu trầm tư suy nghĩ: “Bởi vì bạn học thời đại học của em rất thích đi party ở chợ đêm, em cảm thấy chắc chắn em sẽ đụng phải người quen, không chừng sẽ ảnh hưởng đến việc hẹn hò của em với chú?”

Thương Am hơi nhíu mày, mặc dù cảm giác có chỗ nào không đúng lắm, nhưng Du Dữu nói đến hoàn toàn chính xác hợp lý.

Hắn cũng không muốn gặp người nói chuyện cùng Du Dữu.

Ầy...

Cuối cùng cũng lừa dối trót lọt, xuất phát từ nội tâmDu Dữu nhẹ nhàng thở ra, Nhân lúc chú cúi đầu liên hệ quản gia chuyện đi chợ đêm mua đồ về, lấy điện thoại di động ra, thuần thục vụng trộm phàn nàn với .

【Vì tui rất trạch, mỗi ngày đều vắt óc kiếm cớ, không biết lúc nào thì đầu tui... ]

Truyện Chữ Hay