Lục Thiệu Tu đứng ở cửa nhà Tống huỳnh, mặt đối mặt với cánh cửa đang đóng chặt, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác bất lực.
Bây giờ anh không biết mật khẩu, cũng không vào được.
Vừa rồi giọng nói anh nghe được trong điện thoại rõ ràng là đàn ông, ngay cả là ai anh cũng có thể nghe ra.
“Tôi nói mật khẩu cho anh, anh vào dẫn chó đi chơi đi.” Tống Huỳnh nói trong điện thoại như vậy.
Wechat nhận được một dãy số.
Lục Thiệu Tu nhìn, ý cô đây là còn muốn ở lại bên ngoài lâu ư?
Anh dửng dưng mở miệng: “Vậy em cứ chơi thong thả.”
Điện thoại bị cúp.
Tống Huỳnh sửng sốt vài giây, thả điện thoại lại vào trong túi, cùng Trần Sở Lãng đến quầy hàng nhỏ ăn lẩu cay.
Mèo ngửi được mùi thơm, cứ kêu meo meo, chủ tiệm lẩu cay là một cặp vợ chồng già, cảm thấy mèo đáng yêu, chủ động lấy một xiên thịt muốn cho mèo ăn.
Trần Sở Lãng ngăn cản với giọng nói ấm áp: “Mèo không ăn được quá mặn, chủ tiệm cho cháu đi, cháu thích ăn cái này.”
Chàng trai cười tủm tỉm, giọng nói trong trẻo, ánh mắt sáng ngời, tỏa ra ánh sáng dịu dàng mạnh mẽ, Tống Huỳnh nhìn ra cậu thật lòng thích động vật nhỏ, đồng thời cũng chú ý cảm xúc của chủ tiệm tốt bụng, không để người ta ngại ngùng.
Là một chàng trai tốt.
Nếu không nói mấy lời kỳ quái thì càng tốt.
Tống Huỳnh có hơi khó xử, không biết nên từ chối cậu ấy thế nào, khí chất của Trần Sở Lãng sạch sẽ, thoải mái, trẻ trung, tỏa ra sự dịu dàng, ngay cả chủ tiệm lẩu cay cũng sẽ cho cậu ấy thêm vài xiên.
Nếu nói nặng lời, có thể tổn thương đến cậu ấy hay không?
Để lại bóng ma tâm lý thì không tốt.
“Tiểu Trần, con mèo này cậu định làm thế nào bây giờ? Có thể mang về ký túc xá không?”
Trần Sở Lãng cắn một miếng đậu phụ cá nóng hổi, ăn xong rồi mới nói: “Không sao, em sống ở nhà, mang về thử xem sao.” Nói rồi lại lẩm bẩm: “Làm không tốt sẽ bị mẹ em dùng chổi đánh đuổi.”
Nghiêm trọng như vậy?
Tống Huỳnh mở to hai mắt: “Vậy làm sao đây?”
“Hay là chị mang về nhà chị, em có rảnh thì có thể đến thăm mèo.” Chàng trai hơi híp mắt, giấu đi một tia gian xảo dưới đáy mắt.
Tống Huỳnh hơi khó xử: “Không phải không được, chẳng qua nhà tôi có một con mèo, tính khí cực kỳ nóng nảy, ngay cả chó chăn cừu Đức to cũng đánh, e là con mèo này sẽ bị nguy hiểm.”
“Thế à...” Vẻ mặt Trần Sở Lãng buồn rầu.
“Hay là tìm người nhận nuôi?” Tống Huỳnh đề nghị.
Trần Sở Lãng đột nhiên cười lên: “Vậy vẫn là để em mang về nhà thôi, chị rảnh thì có thể đến nhà em.”
Tống Huỳnh cười cho có lệ: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Trong lòng cô bỗng có loại cảm giác “Không nên đi thì tốt hơn”.
“Nếu chị bận việc, không có thời gian, em có thể mang mèo đến nhà chị cho chị xem.” Dáng vẻ cười rộ lên của Trần Sở Lãng khiến người ta rất khó từ chối.
Tống Huỳnh đồng ý.
Mùa đông, ban đêm lạnh thấu xương, Tống Huỳnh chỉ khoác một cái áo khoác, ăn lẩu cay bên đường cùng Trần Sở Lãng, bát còn nóng hầm hập vừa cầm lên tay đã nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, cô ăn được một nửa đã no.
“Tôi phải về nhà, lần sau gặp.” Tống Huỳnh nhớ bài học lần trước, lần này chỉ nói chuyện, không vẫy tay.
Trần Sỡ Lãng xoa đầu mèo: “Xem ra chị không thích ăn thứ này, lần sau mời chị ăn món ngon.”Tống Huỳnh: “Cũng không cần đâu, cậu học hành chăm chỉ nhé.”
Cậu ấy cười: “Học hành cũng không ảnh hưởng chuyện theo đuổi chỉ, lần sau em đến tìm chị.”
“...”
Trên đường trở về, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên câu nói “chưa đủ lông đủ cánh” ấy của Lục Thiệu Tu, có chút buồn cười, lại có chút bất lực.
Nếu tên nhóc kia lại đến tìm cô nói lời không thể hiểu nổi, cô sẽ phải mách với Trần An Ni.
Để cô nàng quay về dạy dỗ đàng hoàng tên nhóc này một trận.
Nghĩ đến dáng vẻ hung dữ của Trần An Ni khi ở riêng, chắc chắn sẽ mắng Trần Sở Lãng đến sấp mặt.
Tống Huỳnh hơi vui vẻ, cô ngâm nga hát suốt đường về nhà, lúc dừng xe thấy xe của Lục Thiệu Tu, nghĩ thầm chắc hẳn anh đã dắt chó đi dạo rồi.
Khá tốt.
Bình thường cô đều phải làm công việc này, kích cỡ Thiếu Tá to lớn, dắt rất tốn sức, chạy theo phải tốn nửa cái mạng của cô, có lần còn suýt nữa thì rơi vào hồ nhân tạo, không biết là người dắt chó hay chó dắt người.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lục Thiệu Tu thì khác, dáng người cao ráo dắt chó to, hoàn hảo.
Ra khỏi thang máy, trên hành lang im ắng, Tống Huỳnh đến trước cửa nhà mình, nhập mật khẩu vào cửa.
Mới vừa mở ra một khe hở, nửa chân cũng chưa bước vào, chợt một cơn gió nóng ập đến, đi kèm với tiếng gâu gâu vang vọng phấn khích kéo dài, một chú chó lớn trực tiếp vồ lấy Tống Huỳnh...
Cô hoàn toàn không có chuẩn bị, trọng tâm nghiêng đi, cả người ngã về phía sau...
Giây phút này, trong lòng Tống Huỳnh vô cùng tuyệt vọng.
Con chó thúi này sao lại ở nhà thế, không phải được Lục Thiệu Tu dắt ra ngoài rồi sao, làm mình sợ muốn chết, hy vọng mình không bị ngã chết...
Tống Huỳnh nhắm mắt lại, không ngờ lại rơi vào một lồng ngực.
“Em làm gì thế?” Giọng người đàn ông trầm thấp, Tống Huỳnh sợ đến mức nhảy khỏi lồng ngực anh, vội vàng đứng vững.
Cô có chút xấu hổ nhìn Lục Thiệu Tu, chỉ vào người khởi xướng kia: “Nó nhào vào tôi.”
Lục Thiệu Tu hắng giọng, khẽ liếc nhìn cô, vươn ngón tay gõ gõ vào đầu chó: “Có phải đã nói với em rằng không được nhào vào người ta chưa?”
“Gâu gâu~” Chú chó giống như biết bản thân đã sai, liếm ngón tay Tống Huỳnh lấy lòng.
“Được rồi, không trách em, lần sau đừng nhào vào người ta.” Đối với bé bự này, thật sự không cách nào nổi giận được.
Lục Thiệu Tu đứng ở phía sau, bất chợt nói: “Em về cũng khá sớm đấy.”
“Bình thường, tôi còn phải tăng ca, không thể chơi quá muộn.” Tống Huỳnh bỗng nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Sao anh không dắt chó đi dạo?”
Lục Thiệu Tu: “Không vào được.”
“Không phải tôi nói mật khẩu cho anh rồi à?”
Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười chế giễu: “Không dám vào, sợ lại bị người ta đuổi ra.”
“...” Câu này có hơi ghi thù đấy nhé.
Tống Huỳnh nghĩ ngợi, quyết định không so đo những chi tiết này với anh, cô vỗ đầu chú chó: “Đi thôi, để bố em dẫn em đi chơi.”
Lục Thiệu Tu xách túi mua hàng trong tay lên: “Không rảnh, hôm nay nghỉ ngơi một ngày.
Anh xoay người mở cửa.
Lúc này Tống Huỳnh mới để ý đồ anh xách theo.
Hình như bên trong đều là nguyên liệu nấu ăn, còn có vài chai lọ, cô hỏi: “Anh chưa ăn cơm hả?”
“Tôi không giống em, có lẩu cay để ăn.” Lục Thiệu Tu cất giọng lạnh lùng, cũng không quay đầu lại, mở cửa, dừng một chút rồi nói: “Tôi đợi em hơn một tiếng.”
“Tôi...” Tống Huỳnh hơi kinh ngạc, nói còn chưa dứt lời, cánh cửa trước mắt đã khép lại.
Lúc này đổi thành cô bị nhốt ngoài cửa.
Xấu tính thế!
Đã cho anh mật mã để vào rồi, cũng không cố ý bảo anh đợi.
Tống Huỳnh bất lực, cúi đầu chạm mắt với đôi mắt đen láy sáng long lanh của chú chó: “Xin lỗi nhé, hôm nay không thể dẫn em ra ngoài chơi, chị phải làm việc.”
Ánh mắt chú chó lộ ra sự thất vọng.
Nó trông mong nhìn cánh cửa đóng kín của chủ nhân, cụp tai và đuôi xuống, đi theo chị chủ vào nhà.
Lúc này cánh cửa phía sau bỗng chốc mở ra.
Lục Thiệu Tu đứng ở cửa, ngoắc tay với Thiếu Tá: “Vào đi, làm chút đồ ăn cho em.”
Tống Huỳnh: “Hôm nay nó không ăn thức ăn cho chó sao?”
“Ngày nào cũng ăn thức ăn cho chó không ngán à? Tôi làm cho nó chút thức ăn bổ sung.”
Tống Huỳnh nghe được chớp chớp mắt: “Thức ăn bổ sung gì cơ? Chó không thể ăn đồ ăn bậy bạ… Ơ?”
Thằng nhóc Thiếu Tá vô lương tâm, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ chảy nước dãi chui vào trong nhà Lục Thiệu Tu, nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái, có thể thấy được những thức ăn cho chó trước đây đều uổng phí.
Tống Huỳnh giận dỗi, một mình về nhà, trong phòng lạnh đến co quắp tay chân, cô thay đồ ngủ quái vật liền thân của mình trước, bế mèo lên, chuẩn bị bản kế hoạch trên máy tính ở trong phòng khách.
Cô mải mê làm việc, không để ý dòng chảy thời gian.
Không biết qua bao lâu, mùi thức ăn hấp dẫn bay vào trong nhà, hương vị ớt cay kích thích vị giác, từng đợt từng đợt, càng ngày càng thơm, càng ngày càng bùng nổ...
Là nhà ai vậy, làm đồ ăn thơm như thế này, có để người khác tập trung làm việc không đây?
Tống Huỳnh buộc mình tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm bảng số liệu, biểu đồ tròn... Dần dần thả hồn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Mùi hương này hình như là thịt dê, còn có mùi rau cần… Còn có mùi cá, hương thơm ngào ngạt hấp dẫn, mùa này ăn lẩu thịt dê là ấm nhất...
Thơm đến nỗi cô không thể nào làm việc được.
Vừa rồi bát lẩu cay kia cô chỉ ăn một nửa, lúc này bị cám dỗ tới mức hơi đói bụng, Tống Huỳnh cầm điện thoại chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài.
Mới vừa mở khóa điện thoại, đột nhiên có cuộc gọi đến, tay Tống Huỳnh vuốt kết nối.
Lại là Lục Thiệu Tu.
Ở đối diện còn phải gọi điện thoại?
Tống Huỳnh ngờ vực đưa điện thoại lên tai: “... Alo?”
“Cơm tối tôi làm nhiều, nếu em đói thì sang đây ăn, không đói thì thôi.”
Giọng anh thờ ơ, nói xong lập tức cúp máy, hoàn toàn không cho Tống Huỳnh thời gian trả lời.
Thái độ gì đây...
Dựa vào thái độ ra vẻ này, Tống Huỳnh quyết định…
Không ăn đến no căng thì không thôi.
Tại sao con người phải gây khó dễ dạ dày của chính mình chứ?
Tống Huỳnh đóng máy tính lại, chậm rì rì di chuyển đến cửa nhà Lục Thiệu Tu, làm đủ chuẩn bị tâm lý rồi mới gõ cửa.
Anh nhanh chóng tới mở cửa.
Tống Huỳnh mặc đồ ngủ quái vật nhỏ màu xanh lá, tóc đều bị giấu vào mũ, chỉ còn một khuôn mặt xinh xắn lộ ra bên ngoài, cô nhìn vào ngón tay, ngượng ngùng chớp mắt với người đàn ông: “Tôi đến giúp anh diệt trừ đồ ăn.”
Mắt Lục Thiệu Tu hơi tối lại, giơ tay kéo mũ của cô xuống, không khách sáo mà xoa đầu cô.
Xoa ra một đầu tóc rối mù.
“Anh làm gì đó? Tóc rối hết rồi!” Tống Huỳnh vào cửa, tức giận sửa lại tóc.
“Hôm đó em cũng xoa tóc tôi như vậy.”
Cái tên thù dai này.
Tống Huỳnh quyết định hóa phẫn nộ thành thèm ăn, rất có ý chí chiến đấu mà đi vào phòng khách, chú chó không có khí chất đang ăn thức ăn bổ sung ở góc tường, thở hổn ha hổn hển, chẳng liếc nhìn cô cái nào.
Trên bàn bày ba món ăn một canh.
Có cá có cua có rau xanh, quả thực canh là canh thịt dê, chỉ ngửi thôi đã khiến cho người ta tràn đầy hạnh phúc, hình thức cũng chỉn chu đẹp mắt, nói là tay nghề của đầu bếp khách sạn cô cũng tin.
“Đây thật sự là anh làm? Không phải gọi đồ ăn ngoài?” Tống Huỳnh rất là hoài nghi nhìn Lục Thiệu Tu.
Anh khoanh tay, lười biếng nói: “Em cho rằng tôi là em à?”
Tống Huỳnh: “...Cho tôi thời gian tôi cũng có thể làm được như vậy.”
Anh lắc đầu, ánh mắt kia không biết là không tin hay là không đồng ý, nhẹ nhàng đỡ bả vai Tống Huỳnh, để cô ngồi xuống: “Em phụ trách ăn là được rồi.”
Ý gì đây, mỉa mai cô chỉ xứng làm đồ tham ăn hả?
Môi đôi đũa được nhét vào trong tay cô, người đàn ông nhìn xuống từ trên cao, dùng cằm chỉ vào những món ăn trên bàn: “Thử đi.”
Tống Huỳnh do dự một lát, gắp miếng thịt dê trước, có nạc có mỡ, chất thịt mềm nhừ, giữ được hương vị độc đáo của thịt dê mà không tanh.
Cô vừa ăn vừa dựng ngón tay cái: “Anh có thể đi mở cửa hàng!”
Anh hừ nhẹ một tiếng, kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Tống Huỳnh: “Em thật sự cho rằng tôi nhàn rỗi như vậy sao?”
Tống Huỳnh cười tủm tỉm, ăn được đồ ngon tâm tình cũng tốt, không đấu võ mồm với anh, lại gắp miếng cá, dạ dày tràn đầy hương vị hạnh phúc.
“Thế nào, đồ tôi làm ngon, hay lẩu cay ngon?”
“Khụ… ” Tống Huỳnh bị nghẹn, uống cốc nước để bình tĩnh lại, phồng miệng lên nói: “Đương nhiên là đồ anh làm ngon.”
Lục Thiệu Tu cười, từng ngón tay nhẹ nhàng vuốt trên má cô: “Vậy sau này còn ăn lẩu cay cùng người khác không?”
Tống Huỳnh lập tức hoảng hốt, sườn mặt tê ngứa khó chịu được, da gà đều nổi lên, Lục Thiệu Tu khẽ cười, ánh mắt thâm thúy, như yêu tinh nam trong tiểu thuyết, gắng hết sức lực để dụ dỗ người hiền lành như cô.
Cứu với, cô chỉ muốn ăn một bữa cơm đàng hoàng thôi mà…
“Lẩu cay thì ăn lúc nào cũng được, cái này của anh rất khó mà được ăn, cho nên tôi chọn lẩu cay.”
“Không được!” Giọng điệu của Lục Thiệu Tu tăng thêm, ngừng trong chốc lát, anh lại thả chậm giọng điệu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Làm bạn gái của tôi, món gì cũng nấu cho em ăn.”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Bé chó bự: Đã ăn no cơm chó, còn cho tui ăn thức ăn bổ sung, muốn no chết tui thì nói thẳng.