Độc Chiếm Ánh Trăng

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hàng xóm mới, làm quen một chút.”

Tống Huỳnh nhìn anh một cách khó hiểu, phản ứng lại, không khách sáo giơ tay vỗ thật mạnh vào lòng bàn tay anh một cái: “Ai bảo anh dọn đến đây thế?”

Tay Lục Thiệu Tu không có cảm giác gì, cụp mắt đã thấy, bàn tay cô lại đỏ bừng một mảng, việc gì phải tự làm khổ mình.

“Tôi ở đây thuận tiện dắt chó đi dạo, không phải như thế cũng không được chứ?”

Tống Huỳnh nín thở.

Thật sự muốn dắt chó như vậy, không ngại phiền mà dọn đến đây, chi bằng thẳng tay đón chó về không phải càng tiện hơn à?

“Anh không phải thật lòng thật dạ vì để dắt chó đi dạo.” Tống Huỳnh liếc anh rồi nói.

Lục Thiệu Tu dịch sang bên trái một chút, không ảnh hưởng đến công nhân dọn vào dọn ra, cụp mắt cười nhạt: “Thế tôi thật lòng thật dạ vì cái gì?”

Tống Huỳnh: “...”

Vậy chỉ có trong lòng anh mới rõ.

Thiếu Tá nhiệt tình quanh vòng quanh Lục Thiệu Tu, áu áu làm nũng, liên tục dùng cái đầu to ủi vào tay Lục Thiệu Tu, thấy anh chỉ lo nói chuyện với chị chủ, không phản ứng, chú chó chợt nảy số, lạch bà lạch bạch chạy vào nhà, rất nhanh đã lạch bà lạch bạch chạy ra, trong miệng xách dây dắt chó theo.

Tống Huỳnh nhịn không được sờ đầu nó.

Đứa nhỏ này thật thông minh, đã biết tự mình đưa bậc thang cho mình, trong đôi mắt đen láy đều là sự quyến luyến với chủ nhân.

Thiếu Tá bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ, lưu lạc ở bên ngoài, bữa đói bữa no, tính cách vẫn như thiên thần nhỏ vậy, suy cho cùng được người ta nhận nuôi, nó rất muốn được ở bên cạnh chủ nhân mỗi ngày.

Mấy ngày nay Lục Thiệu Tu đều đến dắt nó đi ra ngoài chơi, chú chó không biết nói, nhưng rõ ràng càng hoạt bát hơn so với trước kia.

Nó rất thích Lục Thiệu Tu.

Tống Huỳnh mềm lòng, lấy dây dắt chó từ trong miệng chú chó ra đưa cho Lục Thiệu Tu: “Vậy anh đưa nó đi chơi cẩn thận, đừng lừa nó.”

“Em ăn rồi à?” Lục Thiệu Tu hỏi.

Tống Huỳnh bất lực trừng mắt liếc anh: “Đã mấy giờ rồi, đương nhiên là đã ăn, chẳng lẽ anh lại muốn để tôi nấu cho anh?”

Lần trước cũng là một người dám nấu, một người dám ăn.

Lục Thiệu Tu cười, giọng điệu bình tĩnh bảo: “Không muốn nấu cơm như thế, vậy lần sau tôi nấu cho em ăn.”

Tống Huỳnh cười ha ha, chỉ xem như mình nghe truyện cười.

Vừa nhìn anh chính là mười ngón tay không dính nước Dương Xuân, đại thiếu gia không vướng bụi trần, cơm anh nấu e rằng không phải là ăn ngon hay không, mà vấn đề là có thể ăn được hay không.

Cô cũng không tin anh thật sự sẽ xuống bếp.

Lục Thiệu Tu giao công tác chuyển nhà cho trợ lý quan sát, yên tâm dắt Thiếu Tá đi ra ngoài dạo quanh, trước khi đi còn cố ý dịu dàng hỏi Tống Huỳnh muốn đi cùng không.

“Tôi không đi đâu, còn việc phải làm.”

“Tăng ca? Công việc gì?” Anh lơ đãng cau mày.

Tống Huỳnh đang phiền não vì việc này, gần đây công ty có vài vị cấp cao từ chức, ngôi sao hủy hợp đồng, Phó tổng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, không có việc gì cũng kiếm chuyện vô cớ, bầu không khí tối tăm chia bè chia phái trong tập đoàn cũng lan đến công ty, Đỗ Thịnh An lại bị ép ở bên cạnh chủ tịch cả ngày, căn bản không quản được chuyện công ty.

Ngay trong hôm nay, Phó tổng cố ý tìm Tống Huỳnh, bảo cô chuẩn bị báo cáo công việc cuối năm thật kĩ, tốt nhất có thể cho ra kế hoạch phát triển năm sau, giọng điệu đầy ẩn ý.

Chỉ thiếu điều chưa trực tiếp uy hiếp cô, nếu không đưa ra được kế hoạch, hoặc là kế hoạch làm anh ta không hài lòng, thì dứt khoát xéo khỏi công ty.

Tống Huỳnh lại không lo sau khi từ chức thì không tìm được công ty.

Trên thực tế, mấy tháng nay vẫn luôn có nhân viên tuyển dụng gọi điện thoại tới giới thiệu công việc khác, chỉ là Tống Huỳnh hơi lo lắng cho Đỗ Thịnh An.

Mặt khác, làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, còn chưa đến cuối cùng thì không thể nói chắc chắn ai sẽ là người cười đến cuối đâu.

Để chuẩn bị cho báo cáo công việc lần này, Tống Huỳnh lấy ra một trăm hai mươi triệu phần nghiêm túc, cô viết đến kế hoạch sang năm sau, trầm ngâm suy nghĩ, rót vài ly cà phê cho mình để nâng cao tinh thần vào đêm khuya, sau khi đầu óc động não, bỗng nhiên nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Cho dù bản kế hoạch này làm tận tâm tận lực đến đâu, cái kiểu người như Phó tổng sẽ chấp nhận ư? Chuyện anh ta muốn làm chỉ là gây khó dễ cho mình, gây khó dễ cho Đỗ Thịnh An, dù cô đưa ra kế hoạch gì, đều sẽ bị một phiếu bác bỏ.

Đêm đó, Lục Thiệu Tu đưa chó trở về, lúc Tống Huỳnh mở cửa dáng vẻ mệt mỏi, cũng không ngồi xổm xuống ôm chú chó như thường ngày.Ngay cả Thiếu Tá vui mừng bổ nhào lên người cô, Tống Huỳnh cũng không phản ứng quá lớn, chỉ vỗ vỗ đầu chó để nó tự đi chơi.

Lục Thiệu Tu vừa chạy vài vòng cùng chú chó, tóc trên trán có hơi ướt, cả người đều nóng bừng, sau khi vận động anh ra mồ hôi dính vào trên người rất không thoải mái, chỉ muốn tắm nước lạnh sớm một chút, nhưng nhìn thấy Tống Huỳnh như vậy, vẫn không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tống Huỳnh nói: “Không sao.”

Không sao thì không phải là bộ dạng thế này, Lục Thiệu Tu đè nén tính khí truy hỏi: “Công việc không thuận lợi?”

Tống Huỳnh nhìn anh, ánh mắt mang theo vài phần mông lung, đây chính là Lục Thiệu Tu, năm đó anh tiến vào tập đoàn Lục Thành, cũng từng hứng chịu chèn ép và tranh đấu bè phái, sau cùng vẫn bỏ ngoài tai, gánh vác áp lực to lớn phát triển chuỗi kinh doanh mới, cuối cùng thắng lợi toàn diện, đánh thật mạnh vào mặt những người đó...

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Rốt cuộc khi đó anh đã làm thế nào?

...Nếu bây giờ cô xin anh chỉ bảo, anh sẽ kiên nhẫn nói cho cô ư?

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Tống Huỳnh rồi biến mất, nhanh chóng nghĩ đến thái độ khinh thường lại không kiên nhẫn của Lục Thiệu Tu với Đỗ Thịnh An, cô có chút dao động.

Kiểu người tin vào luật ngầm, cá lớn nuốt cá bé như anh hoàn toàn khinh thường cái loại câu hỏi trẻ con này nhỉ...

Tống Huỳnh lập tức xóa bỏ ý nghĩ này.

“Không sao, tôi muốn ngủ.” Cô chặn ở cửa, căn bản không có ý để cho Lục Thiệu Tu vào.

Ánh mắt Lục Thiệu Tu sắc sảo, khẽ lướt qua gương mặt cô, như có thể dò xét chính xác được suy nghĩ trong lòng cô.

Tống Huỳnh cảm thấy hơi bất an, anh lại chẳng nói gì, ngoan ngoan vào cửa nhà mình.

Trước cửa trống vắng, dường như còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông.

Tắm rửa xong nằm trên giường, Tống Huỳnh hiếm khi có lúc khó ngủ, những thứ cà phê đó khiến đầu óc cô liên tục phấn khích, nghĩ đến bây giờ Lục Thiệu Tu nằm ngay đối diện, không hiểu sao tâm tình có chút phức tạp.

Bây giờ anh ngủ rồi sao?

Khu dân cư này không có hệ thống sưởi, mùa này vẫn hơi lạnh, không thể mặc áo sơ mi đi tới đi lui giống như ở biệt thự anh sống.

Hơn nữa bên anh ở sát đường, ban đêm khó tránh khỏi có tiếng xe cộ và người, liệu anh có bị đánh thức hay không?

Tòa nhà này cách âm rất kém, đêm khuya tĩnh lặng, Tống Huỳnh nghe thấy hai bạn nhỏ rượt đuổi đùa giỡn, tiếng vợ chồng tầng trên mắng con không uống sữa, nghe thấy đối diện đóng cửa, tiếng bước chân quen thuộc trên hành lang, còn có tiếng thang máy đóng mở...

Đã trễ thế này mà anh còn đi ra ngoài hả?

Tống Huỳnh bò dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy chiếc xe màu đen ấy lái đi, chạy vào màn đêm.

Chắc không phải là ở chỗ này không quen, về nhà ở chứ...

Ngày hôm sau, Tống Huỳnh vác theo quầng thâm mắt ra ngoài đi làm, cô ngủ quên, dáng vẻ vội vàng, lúc ra cửa còn rơi chìa khóa xe trên mặt đất.

Có người giúp cô nhặt lên.

Là Lục Thiệu Tu.

“Cảm ơn.” Tống Huỳnh nhận lấy, nhìn thấy anh có chút bất ngờ, sao hôm qua anh đi rồi lại về vậy?

Có vẻ như tràn đầy sức sống, tuy rằng bên dưới mắt hơi xanh nhưng tổng thể tinh thần vẫn rất tốt.

Nghe nói điểm chung của phần lớn người thành công là tinh lực cực kỳ dồi dào, không cùng đẳng cấp với người bình thường.

Thế hệ thứ hai như Đỗ Thịnh An sớm đã vắt kiệt thận quá mức, tinh thần uể oải vì thuốc lá và rượu càng không thể so.

Chẳng trách anh ta muốn nhận Lục Thiệu Tu làm bố, làm anh...

Hai người cùng nhau đi đến cửa thang máy, lại cùng nhau xuống lầu, Tống Huỳnh đi về phía xe của mình, Lục Thiệu Tu nhẹ nhàng giữ chặt cô: “Tinh thần của em không tốt, tôi đưa em đi.”

Tống Huỳnh lắc đầu: “Tôi có thể lái xe.”

Lục Thiệu Tu không gượng ép cô: “Vậy em cẩn thận, buổi tối trở về sớm một chút.”

Tống Huỳnh chỉ cảm thấy lời này là lạ, không nghĩ nhiều, đang định lên xe, một dì hàng xóm cười tủm tỉm đến gần, đánh giá Lục Thiệu Tu từ trên xuống dưới: “Tiểu Tống thật là, bạn trai cháu được đó chứ, tuấn tú lịch sự.”

Cả người mặc bộ vest đắt đỏ, lái siêu xe, đi đường cũng vô cùng kiểu cách, thật sự không giống người trong khu dân cư bọn họ.

Tống Huỳnh xấu hổ giải thích: “Dì, dì hiểu nhầm rồi, đây không phải bạn trai cháu.”

Ánh mắt Lục Thiệu Tu thản nhiên liếc lại đây.

“Ôi chao, đừng ngại, ban nãy dì đã nghe thấy rồi, bảo cháu về nhà sớm một chút có phải không?”

Con ngươi của Tống Huỳnh chấn động.

Cô đã bảo là câu nói vừa rồi cứ quái quái!

Lười để ý, với một số người thì có lý cũng không nói rõ được, Tống Huỳnh lái xe đến công ty, phát hiện trong công ty lại có động thái mới.

Có một vị trưởng phòng Lưu nhảy dù đến văn phòng Tổng giám đốc, cũng là từ bộ phận tài vụ của tập đoàn đến, trước đây là cấp dưới của Phó tổng giám đốc.

Trưởng phòng Lưu là người phụ nữ trung niên ít khi nói cười, đeo chiếc kính đen, vừa đến đã phải xem xét sắp xếp lịch trình của Đỗ Thịnh An một năm tới, còn có cả kế hoạch dự toán tài chính của Tổng giám đốc.

Tuy đã sớm biết người này chắc chắn là phía trên phái đến ngáng chân, nhưng bà ta làm quá trắng trợn, thẳng tay cắt gần một phần ba ngân sách.

Trừ ra một ít ngân sách cần thiết, còn lại toàn bộ cắt giảm hết.

Mà tất cả việc bà ta làm đều với danh nghĩa tốt cho công ty, gần đây nhân viên công ty lại bị thiếu hụt nghiêm trọng, giá cổ phiếu tụt dốc, cắt giảm ngân sách khiến người ta không nói nên lời.

Ngay hôm đó Đỗ Thịnh An nổi trận lôi đình ở văn phòng, quét hết đồ vật trên bàn xuống đất, có thể nói là bậc thầy dọn dẹp mặt bàn.

“Hỏng rồi vẫn phải mua đó, bản thân đã rất nghèo rồi.” Tống Huỳnh thờ ơ nói.

Đỗ Thịnh An đành phải ấm ức nhặt lại từng cái lên.

“Có bản lĩnh tức giận vớ vẩn, không bằng ngẫm lại nên giải quyết cảnh khốn khó như thế nào.” Tống Huỳnh nói.

Đỗ Thịnh An chán nản nằm dài trên bàn: “Tôi cũng muốn mà, cô cho rằng tôi là Lục Thiệu Tu à?”

Tống Huỳnh: “...” Quả nhiên, tốt nhất vẫn nên từ chức.

“Chẳng qua tôi cảm thấy, thái độ của sếp Lục với tôi gần đây tốt hơn rất nhiều.”

“Gần đây?”

“Đúng vậy, hôm qua tôi gặp anh ta ở câu lạc bộ, anh ta thỏa hiệp nói có thể xem bản kế hoạch của tôi trước.”

Hôm qua? Ở câu lạc bộ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Ồ, hóa ra tối hôm qua Lục Thiệu Tu đến câu lạc bộ, chẳng trách cô không nghe thấy anh về, chắc hẳn đã rất muộn.

Hừ, đến quán bar...

Câu lạc bộ mà Đỗ Thịnh An sẽ đến, có thể là cái chỗ đàng hoàng gì chứ?

Lục Thiệu Tu xuất sắc, thì ra trong thâm tâm cũng là cùng loại rác rưởi với Đỗ Thịnh An...

Không, còn không bằng Đỗ Thịnh An, ít nhất người ta còn thẳng thắn thành khẩn.

Suy nghĩ như vậy khiến trong lòng cô rất không thoải mái, cô không thích Lục Thiệu Tu nữa, chỉ là không thích cảm giác ánh trăng sáng bị nhiễm vết nhơ như thế.

Loại cảm xúc này đã chống đỡ cô, khi trưởng phòng Lưu định gây khó dễ một lần nữa, cô đã dũng cảm bật lại.

“Nếu đã muốn cắt giảm chi phí của Tổng giám đốc, hay là cắt giảm luôn chi phí của các bộ phận đi, chi phí xã giao, chi phí diễn xuất cũng giảm luôn, cứ thế rồi đóng cửa luôn không phải càng tốt à?”

Tâm trạng của cô không tốt, mặt mày lạnh lùng, thái độ gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật, ngay cả trưởng phòng Lưu cũng sửng sốt một lúc, lúng túng từ bỏ ý tưởng này.

Người tốt bị người khác bắt nạt, tay sai đến từ tập đoàn cũng khinh thiện sợ ác như thế thôi.

Đến giờ tan làm, Tống Huỳnh không chậm trễ một giây phút nào, xách túi xuống lầu.

Sắc trời chỉ mới chập choạng, vẫn còn sót lại một ánh chiều tà, Tống Huỳnh rảo bước đến bãi đỗ xe ngoài công ty, lại thấy một chàng trai ngồi xổm trên mặt đất phía trước xe mình.

Cậu ấy vừa khéo chắn cửa xe.

Tống Huỳnh ho nhẹ một tiếng nhắc nhở cậu ấy, chàng trai quay đầu, gương mặt sạch sẽ anh tuấn lộ ra một nụ cười: “Chị Tống! Cuối cùng chị cũng tan làm rồi!”

“Tiểu... Trần?” Suýt chút nữa cô đã gọi là chó con, quên mất tên cậu ấy là gì.

“Là Trần Sở lãng, chẳng qua Tiểu Trần cũng rất dễ nghe, chị cứ gọi như thế nhé!” Dưới tay Trần Sở Lãng bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu meo meo yếu ớt, đến gần nhìn mới phát hiện một con mèo con nhỏ bé đang nằm dài bên chân cậu ấy.

Mèo con trông như mới đầy tháng, toàn thân lông trắng mềm mại, mắt hai màu, nhỏ xíu gầy gò, cực kỳ đáng thương.

Từ trước đến nay Tống Huỳnh luôn thích chó mèo, vừa thấy nó tim đã tan chảy, duỗi tay muốn bế nó lên.

“Cẩn thận, chân mèo con bị thương.” Trần Sở Lãng nhắc nhở.

Tống Huỳnh nhìn kỹ mới phát hiện, trên chân phải của mèo con có vết máu, xương chân gầy gò, không rõ là gãy xương hay bị thương gì khác.

“Đưa nó đi gặp bác sĩ đi, gần đây có một phòng khám.” Tống Huỳnh chủ động đề nghị.

Trần Sở Lãng sờ đầu mèo nhỏ, giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh với chị sẽ mang em đi gặp bác sĩ, ngoan nhé.”

Đôi mắt của mèo nhỏ sợ sệt co rúm lại, rúc trong lòng Tống Huỳnh run bần bật, bọn họ mang nó đến phòng khám gần đó. Bác sĩ làm một loạt kiểm tra, sau khi chụp phim chẩn đoán chính xác không gãy xương, miệng vết thương là bị thủy tinh vỡ cứa qua.

Sau đó lại là tiêm vắc-xin phòng bệnh, tẩy giun...

Bận rộn mãi đến hơn tám giờ mới hoàn tất.

Trên đùi mèo nhỏ buộc băng gạc, ỷ lại mà bấu vào quần áo của Trần Sở Lãng, nghiễm nhiên đã coi cậu ấy như chủ nhân.

Tống Huỳnh cầm tờ đơn đến lễ tân thanh toán, lại được báo rằng đã thanh toán rồi.

“Tiểu Trần, là cậu thanh toán à?” Tống Huỳnh cau mày hỏi.

Trần Sở Lãng cười sang sảng: “Đúng vậy, mèo em nhặt được, đương nhiên em chịu trách nhiệm.”

Tống Huỳnh lắc đầu: “Cậu còn là sinh viên mà, đưa tôi tài khoản, tôi chuyển cho cậu.”

Cậu ấy ôm mèo ra ngoài: “Chị có tài khoản mà, chỉ là chị không thêm em.”

Tống Huỳnh: “...”

Chàng trai đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ chớp chớp với cô: “Hơn nữa, em không có thói quen để cô gái mình thích trả tiền.”

Tống Huỳnh:???

Đúng rồi, cô đã quên hỏi Trần Sở Lãng, hôm nay đang yên đang lành đến công ty cô làm gì...

Chàng trai nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, cười lộ ra hàm răng trắng: “Sao trông sốc thế, chị không nhìn ra em muốn theo đuổi chị à?”

“...” Bây giờ trẻ con đều thẳng thắn như vậy sao?

Tống Huỳnh cảm thấy xấu hổ, từ khi đi làm không phải cô không gặp được người theo đuổi, rất nhiều rất nhiều, nhưng phần lớn là loại biết kiềm chế như Đỗ Thịnh Lâm.

Sau khi bước vào xã hội, người người đều biết trù tính cho mình, bước thêm một bước hay là lui một bước đều tính toán khôn khéo, có đền đáp mới có đánh đổi, rất ít người sẽ bày tỏ thẳng thắn, để tránh bị từ chối không dễ nhìn.

Quả nhiên là em trai Trần An Ni, đã nói là phải khiến người khác giật mình…

Điện thoại reo, là Lục Thiệu Tu gọi đến.

Vốn không định nhận, Tống Huỳnh chợt nhớ đến giao ước với anh nên vẫn nhấc máy.

“Sao vẫn chưa về?” Giọng điệu của anh trầm thấp, nghe không ra cảm xúc.

Tống Huỳnh cắn môi: “Bây giờ tôi có chút việc...”

“Vậy còn cần bao lâu? Cần tôi đón không?” Lục Thiệu Tu nhận ra giọng điệu của mình có hơi vội, chầm chậm nói: “Không phải thúc giục em, tôi và chó đều đang đợi em trở về.”

“Vậy...”

Lời còn chưa nói xong, chàng trai phía sau bỗng nhẹ nhàng kéo quần áo cô, chỉ một quầy lẩu cay ở phía trước, giọng điệu làm nũng: “Chị đừng chuyển khoản, mời em ăn lẩu cay đi, em đói bụng...”

Nhận ra toang rồi thì đã quá trễ.

Trong điện thoại, giọng người đàn ông lập tức lạnh lẽo: “Tống Huỳnh, đây chính là việc mà em nói?”

Truyện Chữ Hay