Bị người khác nhìn thấy, sự xấu hổ bỗng chốc đạt đến đỉnh cao, Tống Huỳnh không màng đến gì hết, cuống cuồng hô: “Sếp Lục!”
Vài cặp mắt nhìn qua phía cô.
Cô nhận ra được phản ứng của mình đã quá lớn, nhưng không thể kiềm chế được, nếu Lục Thiệu Tu còn không thả cô ra, cô sẽ lấy quân bài mạt chược ném chết anh!
Lục Thiệu Tu lại khẽ bật cười, cuối cùng cũng buông tay, giống như chưa có chuyện gì xảy ra mà nghiền ngẫm nhìn Tống Huỳnh: “Hửm? Gọi tôi làm gì?”
Tống Huỳnh: “...”
Người đàn ông này không chỉ mặt lạnh lòng dạ đen tối, da mặt còn dày hơn! Vậy mà vẫn còn cười được, thật sự đủ rồi.
“Không có gì, cảm ơn sếp Lục đã cho tôi bài.” Cô lén lút trừng anh.
Anh không nói gì, nới lỏng cà vạt, dáng vẻ đứng đắn, đứng lên khỏi chỗ ngồi: “Các vị chơi thỏng thả, tôi có chút việc đi trước.”
“Sếp Lục phải đi rồi? Chơi thêm một lát đi...”
Vài người đứng dậy tiễn anh, tiếng bước chân xa dần, tim cô vẫn đập rất nhanh, mãi cho đến khi ván bài lại bắt đầu lần nữa, trong lòng vẫn còn kinh sợ.
Thực sự không có tâm trạng đánh bài, Tống Huỳnh rút lui, đổi cho Đỗ Thịnh Lâm vào bàn, ngay lúc này điện thoại nhận được tin nhắn.
“Ting” một tiếng, cô gần như chắc chắn chính là Lục Thiệu Tu gửi.
Thật đúng là anh, Lục Thiệu Tu không đúng giờ.
“Đi ra cho tôi.”
Ha, ngài cũng thật kiêu ngạo, dựa vào cái gì mà muốn cô ra ngoài?
Đợi chút, cô đến đây là để làm gì? Hình như là vì tìm anh giúp đỡ, phải lấy ảnh chụp về...
Đều tại vừa rồi bị anh quấy rầy, suýt chút nữa đã quên mất chuyện quan trọng như vậy!
Tống Huỳnh đứng dậy tạm biệt với Đỗ Thịnh Lâm: “Sếp Đỗ, hơi muộn rồi, tôi phải đi trước.”
Anh ta buông bài trong tay: “Đánh xong ván này tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi có bạn đúng lúc ở gần đây, tiện đường lại đây đón tôi.”
Đỗ Thịnh Lâm vẫn đưa cô đến cửa thang máy: “Lần này không để cô chơi vui, ngày mai tôi phải đi công tác, thứ Tư về, có thể mời cô ăn cơm riêng không?”
Tống Huỳnh vội đi tìm Lục Thiệu Tu, hoàn toàn phân tâm, không có nhiều thời gian để dây dưa, đành phải đồng ý trước.
May sao anh ta không khăng khăng đưa cô xuống lầu.
Ra khỏi thang máy, Tống Huỳnh nhanh chóng đi ra đại sảnh, dưới ánh đèn lộng lẫy sáng rực, cô thấy nữ quản lý vừa rồi ngồi cạnh Lục Thiệu Tu đang đứng ở cửa.
Tống Huỳnh thấy cô ta thì vô cùng khó xử, tránh tầm mắt nhanh chóng rời đi, ai ngờ nữ quản lý lại chủ động gọi cô lại.
“Cô Tống?” Cô ta lịch sự dịu dàng, thái độ thậm chí còn mang theo chút dè dặt cẩn thận: “Xe ngài Lục ở ngay bên ngoài, đang chờ cô.”
Tống Huỳnh nhìn cô ta một cách kỳ quái: “Ừ, tôi biết rồi.”
Lục Thiệu Tu cố ý bảo cô ta đợi ở đây ư? Cô cũng không phải trẻ con không tìm thấy đường.
Cũng đúng, chuyện vừa rồi bị nhìn thấy, bây giờ người ta không cam tâm tình nguyện đâu nhỉ?
Tống Huỳnh bực bội đã lâu, cuối cùng cảm thấy một tia khoái chí.
Cô đi ra khỏi cửa câu lạc bộ, bị gió đêm mùa đông lạnh thấu xương thổi đến nỗi chấn động cả người, lúc này mới nhớ ra không cầm áo khoác.
Toàn thân chỉ có một chiếc váy đen ngắn hở vai, một lớp vải hơi mỏng căn bản không dùng được, cô tìm được xe Lục Thiệu Tu, mở cửa sau ra, nói với Lục Thiệu Tu: “Tôi có lời muốn nói với ngài, có thể chờ tôi đi lên lấy chiếc áo khoác được không?”
Môi mỏng của anh hé mở: “Không được.”
“...” Tống Huỳnh cứng họng một lát, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà tôi rất lạnh.”
Lục Thiệu Tu thờ ơ nói: “Mặc ít như vậy, cho em lạnh chết.”Tống Huỳnh bất đắc dĩ, rõ ràng người này chắc chắn sẽ không đợi cô, đành phải lên xe trước.
Ngồi vào trong xe, được hơi ấm vây quanh, cô cảm thấy tứ chi dần dần ấm lại, thoải mái hơn rất nhiều, chỉ có làn da chỗ mắt cá chân bên phải vừa rồi bị nắm lấy kia cảm thấy khác thường.
Đặc biệt là khi người khởi xướng ở ngay bên cạnh.
Cô xoa xoa cánh tay, dựa về phía bên kia: “Sếp Lục, về chuyện Trần An Ni, tôi muốn xin nhờ ngài...”
Lục Thiệu Tu cởi âu phục, động tác thô bạo ném cho cô, vừa khéo phủ trên đôi chân thon dài trắng nõn của cô.
Trên âu phục vẫn còn giữ nhiệt độ cơ thể của người đàn ông và mùi hương quen thuộc trên người anh, trầm ổn trong sáng, lại mang theo một chút lạnh lùng không dễ gần, lúc này anh nhắm đôi mắt, dáng vẻ dựa vào ghế nghỉ ngơi, khiến cô cảm thấy hết sức xa cách.
“Sếp Lục, hôm đó Trần An Ni đến tìm tôi, chuyện kia không liên quan đến cô ấy, cô ấy không ngu ngốc mà lấy loại chuyện này để tạo...”
Lục Thiệu Tu mất kiên nhẫn mở mắt ra, xoay cổ qua lại hai bên: “Yên lặng một chút.”
Trông anh có vẻ hơi mệt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tống Huỳnh nhớ lại, bữa tiệc vừa rồi anh uống không ít, so với bữa tiệc tự chủ kiềm chế lần trước, lần này dường như là ai đến cũng không từ chối.
Mấy ngày không gặp, hình như anh gầy hơn chút, dưới mắt có màu xanh lam nhàn nhạt, có vẻ không nghỉ ngơi tốt.
Yên lặng hồi lâu, cho đến khi tài xế lái đến dưới lầu nhà cô.
“Ban nãy anh đã uống quá nhiều rồi.”
Lục Thiệu Tu liếc xéo cô: “Đến tiệc rượu không uống rượu, chẳng nhẽ để người khác uống giống như em?”
Tống Huỳnh kéo âu phục của anh lên trên, thành thật nói: “Hôm nay tôi đến đó không phải để uống rượu, là để gặp anh.”
Anh cười lắc đầu: “Là để tìm tôi giúp đỡ chứ gì?”
“Đúng cũng không đúng.” Ngoại trừ tìm anh giúp đỡ, còn phải tìm anh đòi nợ.
Lục Thiệu Tu đột nhiên duỗi tay kéo cô vào trong lòng. Bỗng không kịp trở tay, Tống Huỳnh gần như chật vật ngã lên trên người anh, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Em uống say, tôi đối xử với em thế nào? Đưa về nhà, nói chuyện, lại còn lăn giường với em, phục vụ đủ đến nơi đến chốn chưa? Em thì hay rồi, trở mặt liền không giữ lời, dùng xong thì ném hả?”
“Tôi...” Tống Huỳnh bị anh chất vấn đến nỗi á khẩu không trả lời được.
Trong lòng cảm thấy sai sai, lại không nói được gì, anh quá hợp tình hợp lý, rất giống một người bị hại, mà hình tượng của cô lại là ác bá ức hiếp con nhà lành.
Anh kêu rên một tiếng, đến sát để nhìn cô: “Lần này cô Tống tìm tôi, là định dùng tôi thêm lần nữa à?”
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông nóng bỏng, hơi thở mang theo mùi rượu phả bên gáy cô, anh tuấn lại tràn ngập mạnh mẽ, giọng điệu ngả ngớn, vòng tay ôm cô chặt hơn.
Tống Huỳnh giật mình, vừa thẹn vừa giận vì lời nói của anh.
Anh nói điều này để làm gì?
Cả một đêm đều cố ý kích thích cô như thế, thật sự quá đáng...
Vành mắt cô ửng đỏ, thở hổn hển đập lên vai anh một cái, đẩy anh ra, ra sức ném âu phục lên người anh, mở cửa xe ra chạy trối chết.
“Thấy chưa? Cô ấy lại nóng giận, cũng không biết tôi cầu xin cô ấy hay là cô ấy cầu xin tôi, tôi thật sự chịu rồi.” Lục Thiệu Tu xoa chỗ bị cô đánh.
Tài xế Lâm không nhịn được cười: “Phụ nữ là như vậy, phải dỗ dành, nếu là việc nhỏ thì sếp giúp cô ấy đi.”
Anh hắng giọng: “Không giúp, vốn dĩ đã ngang ngược, càng ngày càng nuông chiều đến mức không giới hạn, sau này không tránh được việc cưỡi lên trên đầu tôi giở thói.”
Tài xế cười gượng, cũng không phản bác: “Tất nhiên, anh nói rất có lý.”
Lục Thiệu Tu nhặt âu phục đáng thương đặt lên chỗ ngồi, chậm rãi nói: “Việc này cũng giống như làm ăn, không thể lộ tất cả át chủ bài ra, càng không thể chủ động lấy lòng, khiến cô ấy cho rằng tôi không phải cô ấy thì không được, phớt lờ một chút, để cô ấy cẩn thận tự kiểm điểm lại mình.”
Tài xế: “...”
Thế mà ngài còn mong chờ đưa áo để người ta mặc, tìm cớ để nói chuyện cơ đấy.
“Ngài đừng gấp, cô Tống nghĩ thông suốt chắc chắn sẽ chủ động đến tìm ngài.”
Dừng một chút, Lục Thiệu Tu nói: “Tôi gấp cái gì, tôi chẳng gấp chút nào cả.”
Tài xế lái xe đưa Lục Thiệu Tu về nhà.
Biệt thự ven sông của nhà họ Lục nằm ở đường Hồ Tây, một tuần Lục Thiệu Tu sẽ ở đây vài ngày, cách chỗ Tống Huỳnh ở cũng gần, chỉ khoảng mười phút lái xe.
Mở cửa đi vào, dì Ngụy đeo tạp dề bước ra: “Tiểu Lục nồng nặc mùi rượu, dì nấu cho con bát canh giải rượu.”
Anh gật đầu, tùy tiện dựa vào sofa, duỗi đôi chân dài.
Rất nhanh Trịnh Chỉ Như đã quay về, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu, bà đi đến cạnh sofa, buông đồ trong tay. Lục Thiệu Tu nhắm mắt ngủ, bà nhẹ nhàng đá anh một cái.
“Dậy dậy, về phòng mà ngủ.”
“Mẹ.” Lục Thiệu Tu xoa huyệt thái dương ngồi dậy, anh mở hộp quà tinh xảo bên cạnh ra nhìn thoáng qua: “Cái thứ gì đây?”
Trên mặt Trịnh Chỉ Như hiện lên một ý cười dịu dàng: “Ông Lục nhàm chán quá đi, một hai phải mua túi cho mẹ, mẹ đã nói không cần rồi.”
Lục Thiệu Tu đồng tình: “Mẹ đã nói không cần, bố còn mua, đúng là nhàm chán.”
Nói xong, anh lại bị đá một cái, lần này lực độ khá nặng.
“Mẹ, mẹ đi giày cao gót!” Lục Thiệu Tu cảm thấy hôm nay mình hết sức xui xẻo, một người phụ nữ đập anh, về nhà mẹ ruột còn đá anh.
Trịnh Chỉ Như khinh thường nói: “Cái này gọi là lãng mạn, con biết cái gì? Ngay cả con dâu cũng không dẫn về được, đồ bỏ đi.”
“...” Lục Thiệu Tu không hiểu điều này có liên quan gì đến đồ bỏ đi.
Quá lười nói, anh đứng dậy đi lên trên lầu, dì Ngụy nấu xong canh giải rượu, cười tủm tỉm gọi anh: “Tiểu Lục, uống xong cái này rồi hẵng lên.”
“Đợi lát nữa, con phải nắm bắt thời gian để nhận con dâu về cho mẹ.” Giọng anh cợt nhả không nghiêm túc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Hai người phụ nữ nhìn nhau, không hiểu anh nói cái gì.
Trịnh Chỉ Như cười, giận dỗi bảo: “Thằng nhóc này, uống rượu vào là nói hươu nói vượn, nó đi đâu để nhận thế?”
-
Đêm khuya thanh vắng.
Tống Huỳnh trở về thì tắm rửa đi ngủ, cô buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt ra, còn không biết đánh một trận trong mơ với ai, sức cùng lực kiệt.
Khi bị điện thoại đánh thức, cô tưởng là đồng hồ báo thức, ngồi dậy theo phản xạ có điều kiện.
Nhìn thấy là cuộc gọi thoại, còn là Trần An Ni gọi tới, Tống Huỳnh chầm chậm bắt máy.
“Cảm ơn nhé, tôi biết ngay tìm cô chắc chắn có ích.” Giọng cô nàng lộ ra sự vui mừng, âm cuối cũng cao lên.
“Trần An Ni?” Tống Huỳnh dụi mắt: “Cô cảm ơn tôi chuyện gì?”
Trần An Ni nói: “Còn giả vờ? Làm người không cần khiêm tốn như vậy, nhớ bộ phim tôi từng nói không? Nhà làm phim đã trả vai diễn lại cho tôi rồi, nói là sếp Lục tự mình mở miệng.”
“Lục Thiệu Tu?”
“Không phải Lục Thiệu Tu thì còn ai có mặt mũi như vậy nữa? Công ty sản xuất phim đã được Lục Thành thu mua vào năm ngoái, việc còn không phải chỉ là một câu của anh ấy à.”
Tống Huỳnh tỉnh táo hơn vài phần, cũng được, lần này coi như anh làm người.
“Không đúng, vẫn là mặt mũi của cô lớn, tôi không thể không phục.” Trần An Ni cảm thán từ tận đáy lòng.
Tống Huỳnh không trả lời câu này.
“Đúng rồi.” Trần An Ni do dự một chút, rồi vẫn hỏi: “Quan hệ của cô và Tống Miểu đó là sao?”
Tống Huỳnh cau mày: “Chẳng ra sao cả, lần trước cô thấy rồi còn gì.”
Trần An Ni cười lạnh: “Vậy thì tốt, tôi sẽ nói trắng ra, tra được người hại tôi lần này rồi, chính là cô ta, cái con này quá nham hiểm quá thâm độc, trực tiếp dồn tôi vào đường chết, về sau tôi cho cô ta biết tay!”
“Tống Miểu? Hà cớ gì cô ta phải làm như vậy?
“Ai biết được, chắc bị khùng! Tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô phải cảnh giác về cô ta, coi chừng cũng bị cô ta gài đấy.”
Tống Huỳnh quả thực cạn lời: “Chắc là bởi vì ngày đó cô nói giúp tôi, lần này vì tôi nên cô mới bị liên lụy…”
“Nhảm nhí, liên quan gì đến cô? E rằng cô ta thấy chị đây xinh đẹp hơn cô ta, nên đố kỵ đấy nhỉ?” Trần An Ni khịt mũi: “Tóm lại cảm ơn cô, giúp tôi mời sếp Lục ăn cơm, cảm ơn anh ta giơ cao đánh khẽ, rảnh rỗi tôi đến tìm cô chơi.”
Trong lòng Tống Huỳnh cự nự: ”Sao cô không tự mình mời anh ta?”
Cô nàng bật cười ha hả: “Tha cho tôi đi, tôi không dám, sau này nơi có Lục Thiệu Tu, tôi sẽ tự động tránh xa!”
Cúp điện thoại, Tống Huỳnh lại trở về giường, trong lòng cực kỳ bế tắc.
Thật sự không hiểu được cô nàng đang nghĩ cái gì, bước tiếp theo sẽ làm cái gì.
Thái độ của anh hôm qua lạnh lùng như vậy, lời nói rất khó nghe, tưởng rằng đường đã bị chặn, không còn hi vọng, anh lại lặng lẽ xử lý chuyện này, không báo cho cô, là nắm chắc rằng cô sẽ chủ động tìm anh ư?
Tựa như lời anh nói ngày hôm đó, nếu như muốn chơi với anh thì phải tuân theo quy tắc của anh?
Yên lặng đủ ba ngày, đằng ấy không có bất cứ tin tức nào.
Tống Huỳnh thiếu kiên nhẫn.
Thay Trần An Ni nói cảm ơn là chuyện nhỏ, lấy lại ảnh chụp là chuyện lớn.
Trước giờ tan làm vào thứ Tư, cô gọi điện cho Lục Thiệu Tu, chuông reo khoảng hơn mười tiếng mới nhận, bày đủ cái giá.
“Ai vậy?” Anh hỏi như vậy.
Nếu đã muốn giả vờ giả vịt, cô sẽ phối hợp giả vờ với anh đến cùng.
“Là tôi, Tống Huỳnh - thư ký của Đỗ Thịnh An, tuần trước tôi chơi mạt chược cùng ngài, chó của ngài gửi nuôi ở nhà tôi, nhớ không?”
“Ồ, là cô, có chuyện gì à?”
Giả vờ.
Lại giả vờ.
Tống Huỳnh nghiến răng, không tình không nguyện nói: “Buổi tối có rảnh không, mời ngài ăn cơm, cảm ơn ngài đã giúp Trần An Ni, không rảnh thì thôi.”
Cô bình tĩnh nói một lèo không dừng lại.
Bên kia im lặng một lát, rồi nghe được anh nói: “Em mời người ta ăn cơm như vậy? Tôi còn tưởng là nhận được điện thoại của chủ nợ, một là thành tâm một chút, hai là dứt khoát đừng nói.”
“Tôi chân thành mời ngài ăn cơm là thật, muốn tìm ngài đòi đồ cũng là thật.”
“Tôi nợ em cái gì à?” Lục Thiệu Tu đột nhiên nổi hứng.
Tống Huỳnh thật sự muốn thở dài: “Ảnh, sếp Lục, ngài cầm ảnh của tôi, xin ngài trả lại cho tôi.”
“Cái này không được, tôi sẽ không trả lại cho em.”
“Dựa vào cái gì mà không trả, đó là của tôi!” Cô tức giận, đứng dậy khỏi bàn làm việc.
Lục Thiệu Tu cười một tiếng, giọng trầm thấp: “Đừng có làm loạn, em chưa có sự đồng ý của tôi, chụp ảnh tôi, tôi có quyền tịch thu.”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Huỳnh Huỳnh: Hừ, mắt của thằng chó này tinh thật.