Tống Huỳnh sửng sốt, nghe được cảm xúc ẩn chứa dưới giọng điệu bình tĩnh của anh, đang định giải thích, Lục Thiệu Tu lại không cho cơ hội, anh lập tức đi đến ghế chủ tiệc ngồi xuống.
Chính chủ đến rồi, cuối cùng cũng có thể mở tiệc.
Bữa tiệc kiểu này cực kỳ nhàm chán, không thể tránh được văn hóa mời rượu, có người mời đến chỗ Tống Huỳnh, cô có thể uống một ít nhưng Đỗ Thịnh Lâm không cho phép, anh ta thay cô uống không ít, trong hơi thở đã cảm thấy men say.
Có người trêu: “Sếp Đỗ thật là thương hoa tiếc ngọc, nếu thực sự trở thành bạn gái, không phải sẽ cưới về đó chứ?”
Đỗ Thịnh Lâm cười.
Tống Huỳnh có hơi lo lắng, ghé sát vào một chút rồi nhỏ giọng nói: “Còn ổn không? Uống ít chút đi.”
“Lần đầu tiên mời cô đi ăn, sẽ không để cô uống say.”
Người đàn ông bên trái cười nói: “Cũng đúng, cô Tống trông có vẻ nhu mì điềm đạm, e rằng không thể uống được.”
Lục Thiệu Tu thờ ơ lạnh nhạt, bỗng nhiên chen vào nói: “Không hẳn là vậy, có vài người nhìn có vẻ thành thật, thực tế chưa chắc, không chừng có thể là giả heo ăn thịt hổ, có thể uống hay không, phải thử mới biết được.”
Đến rồi.
Cô đoán không sai, quả nhiên là muốn làm khó cô.
Người đàn ông lòng dạ hẹp hòi này.
Đỗ Thịnh Lâm liếc nhìn cô, đang định nói cái gì đó, Tống Huỳnh lại giành trước một bước đứng lên, rót một ly rượu trắng đầy, nâng ly bình tĩnh nhìn Lục Thiệu Tu: “Sếp Lục, vì ngưỡng mộ, tôi cạn trước.”
Lục Thiệu Tu ngắt lời cô: “Lại đây kính.”
Anh tựa lưng vào ghế, nét mặt phóng khoáng tự tại.
… Lại giống như lần trước, tiết mục này anh chơi trăm lần không chán có phải không?
Tống Huỳnh suy nghĩ, nâng ly chậm rãi đi đến phía Lục Thiệu Tu, dáng đi nhanh nhẹn, lúc gần đến trước mặt anh, cô bỗng nghiêng một chút, ly rượu lao thẳng về phía trước, tất cả rượu hắt lên áo sơ mi của anh, không lãng phí một giọt nào.
“Ối… ” Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn Lục Thiệu Tu, đôi mắt hạnh ngấn nước động lòng người, giọng nói sợ hãi: “Xin lỗi sếp Lục, tôi ngửi thấy mùi rượu là đứng không vững, anh không sao chứ?”
Cô tuyên bố là cố ý, chính là cố ý.
Cũng không sợ Lục Thiệu Tu nhìn ra.
Anh dựa vào cái gì mà lấy đi ảnh chụp của cô, còn làm như không có chuyện gì xảy ra gần một tháng trời, là chắc chắn cô sẽ đến tìm anh trước à?
Bản chất của thương nhân, quả nhiên là tính toán tỉ mỉ, mưu đồ từng bước.
Trên áo sơ mi của Lục Thiệu Tu ướt một mảng, Tống Huỳnh đưa giấy cho anh, anh không nhận, cứ trầm ngâm nhìn cô như vậy.
“Cô Tống rất thú vị, ngửi thấy mùi rượu đã đứng không vững, nếu như thật sự uống rượu.” Anh cười trầm thấp: “Còn không biết muốn hành hạ người ta như thế nào?”
Cô hơi bị lời này đâm chọc, ánh mắt lay động. Đỗ Thịnh Lâm đứng dậy muốn đến đây giải vây cho cô, Lục Thiệu Tu lại nhận khăn giấy trong tay cô vào lúc này, nhẹ nhàng nhấn trên áo sơ mi để thấm nước.
Câu lạc bộ có phòng nghỉ lại, chuyên cung cấp cho khách say rượu, Lục Thiệu Tu đứng dậy đi thay quần áo.
Tống Huỳnh viện cớ đi vệ sinh, nối gót đi ra ngoài, cô cần phải tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với anh.
Hành lang tầng bốn trống trải không người, ngay cả cảm giác tồn tại của nhân viên phục vụ cũng rất thấp, Tống Huỳnh đi theo phía sau hình bóng kia, giày cao gót vang lên tiếng cộc cộc.
Rõ ràng anh nghe thấy, nhưng chính là không quay đầu lại.
Nhịp bước của người đàn ông rất nhanh, một bước bằng ba bước của cô, Tống Huỳnh khẽ cắn môi, chạy chậm đuổi theo, chắn trước mặt Lục Thiệu Tu.
Trên quần áo anh toàn là mùi rượu, ánh mắt lạnh lùng: “Cô có ý gì?”
Hơi thở Tống Huỳnh không đều: “Vừa rồi... Xin lỗi, không nên hắt lên người anh.”
Lục Thiệu Tu nói: “Có câu nói rằng nước đổ khó hốt, cô Tống đã từng nghe chưa?”
Cô không ngốc, sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, cô biết ngay anh vẫn còn tức giận vì chuyện ngày hôm đó, nhưng rốt cuộc anh giận cái gì?
Nghĩ trăm lần cũng không ra.“Sếp Lục, tôi có thể xin lỗi thêm lần nữa, nhưng mà...”
“Không có nhưng mà, xin lỗi cũng miễn, duy trì khoảng cách là được.” Lục Thiệu Tu lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cứ như vậy mà đi.
Tống Huỳnh ủ rũ cúi đầu, cảm thấy đành bó tay.
Anh lạnh như băng, cả người kín như bưng, căn bản không thể nào tan rã.
Cảm giác của Tống Huỳnh từ trước đến nay chính là như vậy, giữa bọn họ có lẽ tồn tại một sợi dây trong suốt mỏng manh, chỉ một kéo là sẽ đứt.
Huống chi đầu sợi xưa nay đều ở chỗ anh.
Lục Thiệu Tu trở về phòng thay quần áo, lúc trở lại trên bàn ăn, đã là nửa buổi sau.
Uống đủ rượu, máy hát(*) đều mở ra, Lục Thiệu Tu dựa vào lưng ghế, có người hút thuốc, lại niềm nở châm thuốc cho anh.
(*)Máy hát: chỉ người hay nói.
Trong làn khói màu xanh lam nhàn nhạt, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông càng thêm chững chạc hơn.
“Nói thật, điều các vị muốn biết, Lục Thiệu Tu tôi cũng muốn biết, nhưng hoàn cảnh chung trước mắt các vị đều đã hiểu rồi, không cần nhiều lời, hiện nay trên tỉnh vẫn chưa nhả mảnh đất này ra, theo hiểu biết của tôi, muốn nắm bắt, không chỉ là vấn đề tiền bạc.”
Có người dè dặt hỏi: “Nghe nói ngày hôm qua sếp Lục đã gặp Bộ trưởng?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lục Thiệu Tu rít một hơi thuốc, tay gác lên trên bàn: “Thành phố Lạc không thiếu chủ đầu tư thành thục, không thiếu hạng mục kiếm tiền, cái thiếu chính là một tấm danh thiếp của thành phố để tranh giành giá trị lớn hơn, mảnh đất này ở lĩnh vực đấu giá sẽ không rao giá quá cao, nhưng năng lực của chủ đầu tư phải qua được ải, ít nhất là không có vết nhơ và tin tức tiêu cực, vì để tạo nên càng nhiều vị trí công ăn việc làm cho thành phố...”
Phần những lời này đều mang giọng điệu quan cách, nhưng đây cũng là một môn học, làm sao để nói cho hay, thỉnh thoảng lại có thể chuẩn xác đánh trúng ba phần, rõ ràng không lộ ra cái gì, lại khiến người ta cảm thấy được chỉ bảo.
Thật là lợi hại.
Tống Huỳnh hận không thể lén lút ghi âm để truyền lại cho cái tên Đỗ Thịnh An học tập.
“Có phải nghe rất nhàm chán không?” Đỗ Thịnh Lâm thấp giọng ghé sát vào, mùi rượu chầm chậm phả đến trên tai cô.
Tống Huỳnh mỉm cười: “Vẫn ổn.”
“Ngồi thêm một lát, tôi đưa cô về.” Đỗ Thịnh Lâm chăm chú nhìn cô: “Ăn no chưa?”
Cô gật đầu, cười với anh ta.
Buồn ngủ là thật sự buồn ngủ, nói cho cùng thì tối qua cũng xem video cả một đêm.
Có thể nhịn không ngáp, đã là sự tôn trọng lớn nhất đối với bữa tiệc này.
“Tôi...” Tống Huỳnh vừa mới mở miệng, đã bị người khác ngắt lời.
“Tổng giám đốc Đỗ, gần đây sức khỏe của ông cụ bên nhà thế nào?” Lục Thiệu Tu đột nhiên nhắc đến Đỗ Thịnh Lâm.
Lời nói của Đỗ Thịnh Lâm mang theo sự lo lắng: “Tình hình của bố tôi cũng xem như ổn định, lớn tuổi khó tránh khỏi ốm đau, ông ấy quá nặng lòng công việc, người quá hiếu thắng, lúc tốt lúc xấu.”
Lục Thiệu Tu rít một hơi thuốc, cười nói: “Giám đốc Đỗ khi còn trẻ rất dũng mãnh, cha nào con nấy, tổng giám đốc Đỗ và ông cụ cũng không khác gì, đắc ý nơi thường trường, tình trường cũng đắc ý, khó trách được xem trọng hơn em trai của anh.”
Tống Huỳnh kỳ quái nhìn anh, lời này nghe có vẻ khiến cho người ta không thoải mái.
“Ha ha ha, tổng giám đốc Đỗ nhỏ cũng không kém mà, gần đây lại bị đá, người tình chạy theo sếp Lục...” Giọng nói hạ xuống, đã nghe được vài tiếng cười không có ý tốt.
Tống Huỳnh biết bọn họ nói về Trần An Ni.
Cô uống một ngụm rượu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nhịn không được mà chen vào nói: “Ngày đó Trần An Ni hoàn toàn chưa đến phòng của sếp Lục, theo tôi được biết, bản thông báo kia là đối thủ của cô ấy mua để hãm hại cô ấy.”
Từ khi bữa tiệc bắt đầu, Tống Huỳnh vẫn luôn tỏ ra rất yên tĩnh trầm mặc, vừa mở miệng thì lời nói đã khiến người ta kinh ngạc.
Không ai nói chuyện.
Đỗ Thịnh Lâm giải vây giúp cô: “Đây là chuyện thường thấy trong giới giải trí, nhưng không có lửa làm sao có khói, bản thân cô ta hoàn toàn trong sạch thì không ai có cơ hội hắt bát nước bẩn vào cô ta.”
Lời này có ý nghĩa.
Tại sao việc này lại thành lỗi của Trần An Ni rồi? Trong lòng Tống Huỳnh bỗng có chút không thoải mái, bề ngoài của Đỗ Thịnh Lâm này dịu dàng ga lăng, cách nhìn vẫn là kiểu cũ.
Tống Huỳnh lại nói: “Mối quan hệ của sếp Lục rộng, hẳn là biết rõ nội tình hơn tôi.”
Lục Thiệu Tu suy tư nhìn cô, hồi lâu không lên tiếng, mọi người ở đây đều cảm thấy bầu không khí ngưng đọng, một mặt cảm thấy Tống Huỳnh thật sự to gan dám nói, lại cảm thấy cô không biết nhìn sắc mặt, tuổi trẻ bồng bột.
“Cô Tống nói đúng, ngày đó quả thực có người khác vào phòng tôi.” Lục Thiệu Tu điềm nhiên mở miệng: “Người đó...”
Anh cố ý!
Tống Huỳnh ra sức trừng mắt nhìn anh rồi dời ánh mắt sang một bên, có chút dáng vẻ giận dỗi, trong mắt Lục Thiệu Tu là nét cười thầm, cuối cùng anh cũng không nói ra.
Bữa tiệc kết thúc là đến thời gian chơi mạt chược, đây đều là lệ cũ, mọi người sôi nổi, dốc hết sức lực thuyết phục Lục Thiệu Tu ở lại chơi bài.
“Cô thế nào, muốn chơi không? Không bằng tôi đưa cô về nhà trước.”
Tống Huỳnh nghiêm túc gật đầu: “Tôi không biết, nhưng tôi có thể nhìn anh chơi.”
Cô gái đã uống chút rượu, gương mặt lộ ra sắc hồng dễ thương mềm mại, đôi mắt trong trẻo, ai nhìn cũng phải rung động, nào có thể từ chối.
“Tôi dạy cô, cô tới chơi thay tôi.” Giọng Đỗ Thịnh Lâm dịu dàng, anh ta nhìn chằm chằm sườn mặt của cô.
“Được thôi.”
Lục Thiệu Tu đi tới cửa bị đám người bao vây, không biết vì sao lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt Tống Huỳnh chạm mắt anh, Lục Thiệu Tu chủ động dời tầm mắt đi, đường viền hàm căng chặt.
Bàn mạt chược bắt đầu, Tống Huỳnh ngồi bên cạnh Đỗ Thịnh Lâm, cô thực sự không biết đánh, Đỗ Thịnh Lâm để cô xem vài ván trước, hiểu luật chơi rồi mới lên chơi.
Những người này chơi, một ván chính là giá của một cái túi, một đám đều là tay chơi mạt chược lão luyện, cạnh tranh tốc độ tay trên bàn bài, Tống Huỳnh xem đến hoa cả mắt, gắng gượng mò quy luật.
Lục Thiệu Tu ngồi ở đối diện, đánh rất thờ ơ, ra bài cũng nhanh, giống như căn bản không cần suy xét.
Không biết là thiên phú dị bẩm của anh, hay là người khác hoàn toàn cố ý làm vậy, Lục Thiệu Tu chiếm thế thượng phong, sắc mặt vẫn dửng dưng.
Nửa chừng, có một nữ quản lý ngoại hình xinh đẹp, dáng người đẹp đẽ đến rót trà.
Đến lượt Lục Thiệu Tu, cô ta hơi cúi người, dựa về phía người đàn ông, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ nghiêng trên vai anh, khẽ nhếch môi đỏ, hơi thở tựa hoa lan: “Vận may của sếp Lục thật tốt, tôi thấy lần này chắc chắn ù.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lục Thiệu Tu liếc mắt đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, không tiếp lời, chạm vào một thẻ bài, đẩy ngã, ù.
Người phụ nữ che miệng khẽ cười, quyến rũ mê người nhìn Lục Thiệu Tu: “Ánh mắt của tôi tốt thật.”
Người đàn ông bên cạnh cũng cười: “Lời này Tiểu Chu nói sai rồi, đâu phải ánh mắt của cô tốt, đó là sếp Lục của chúng ta có năng lực.”
“Đúng, là tôi lỡ lời, sếp Lục đừng trách.”
“Sao có thể, mượn lời may mắn của cô.” Lục Thiệu Tu tùy ý gạt hơn nửa số chip ra: “Cầm lấy đi.”
Ánh mắt người phụ nữ tràn ngập vui sướng, xinh đẹp ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lưu luyến ở sườn mặt kiên nghị tuấn tú của Lục Thiệu Tu, tâm tư lay động: “Vậy tôi phải học kỹ năng chơi bài từ sếp Lục.”
Anh nhếch môi cười, để cô ta ngồi xuống.
... Đàn ông chó má!
Tống Huỳnh thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng rất khó chịu, suy nghĩ lung tung rối loạn, Đỗ Thịnh Lâm chạm vào cô, cô mới hoàn hồn.
“Mệt rồi?”
“Không có, vừa rồi xoay cổ chân thấy mắt cá chân hơi đau.” Tống Huỳnh cười miễn cưỡng.
Đỗ Thịnh Lâm: “Là do đi giày cao gót lâu à?”
“Chắc vậy.”
“Để Tiểu Tống vào sân đi, đánh hai ván dời lực chú ý đi sẽ không đau nữa.”
Hai người đổi vị trí, Tống Huỳnh ngồi vào bàn, cô hơi căng thẳng, lưng thẳng tắp, hết sức tập trung nghiên cứu bài trong tay.
Cô không quen tay, lại là trò chơi bài ra vào, phản ứng chậm hơn tay chơi lão luyện rất nhiều, đánh một thẻ bài ra phải nghĩ rất lâu.
Thua mấy ván, Tống Huỳnh đòi ngừng chơi, thật sự rất xấu hổ.
Đỗ Thịnh Lâm chẳng hề để ý khoác lên phía sau lưng ghế Tống Huỳnh, dáng vẻ thân mật: “Không sao, cô chơi thoải mái đi, tôi dạy cô.”
Có người ồn ào: “Tổng giám đốc Đỗ ngồi gần lại một chút, đừng có một người xem hai bài, thế này không đúng quy tắc đâu!”
Tống Huỳnh khó chịu gục đầu xuống, giấu vẻ mặt ngán ngẩm đi, trong mắt nhìn của người nào đó ở đối diện, lại như là biểu hiện của ngại ngùng.
Lục Thiệu Tu ném ra một quân bài hai trụ: “Có người có thể thuận lợi mọi bề, cũng là một loại bản lĩnh.”
“Tôi không biết chơi, sợ khiến sếp Đỗ thua sạch...”
Anh cúi đầu cười nhạt: “Đều là người trưởng thành, lời lỗ tự chịu trách nhiệm, loại chuyện này anh tình tôi nguyện, đạo lý này chắc hẳn cô Tống rất hiểu nhỉ?”
Tống Huỳnh: “...”
Người này thật là!
Cho dù là Phật Tổ cũng có nóng giận, cô nhịn anh rất lâu, mặt vô cảm đá vào chân anh một cái ở dưới bàn, vừa khéo đá vào trên bắp chân anh.
Còn chưa đủ đắc ý, vẻ mặt cô bỗng cứng đờ.
Lục Thiệu Tu nắm lấy mắt cá chân cô làm gì!
Cô giãy vài cái, không giãy ra được, bàn tay người đàn ông nắm chặt, vẻ mặt nhẹ nhàng, trên mặt treo nụ cười bình thản, hoàn toàn nắm giữ tình thế.
Động tác của Tống Huỳnh không dám quá mạnh, sợ bị người khác phát hiện, vì không để Đỗ Thịnh Lâm nhìn thấy, cô không thể không nghiêng về phía trước...
Rất tốt, như thế này tương đương với việc đưa mình đến chỗ Lục Thiệu Tu, càng tiện cho anh dùng lực.
Mắt cá chân bị người ta nắm lấy, lại không thể để lộ ra, giống như bị người ta nắm thóp vậy. Anh im hơi lặng tiếng, ngón tay hơi mang vết chai mỏng, khi thì khẽ xoa khi thì khẽ ấn, như thú dữ đang đùa bỡn con mồi.
Tống Huỳnh căng thẳng đến nỗi cuộn tròn ngón chân, cảm thấy khó chịu vì toàn thân như bị người châm lửa nóng, hôm nay vì để mặc váy ngắn, trên chân không hề đeo vớ gì, anh lại dám làm vậy…
Nhớ lại tất cả hình ảnh nhìn thấy tối hôm qua, cô khẽ cắn môi, cảm thấy nửa người mình đã tê rần.
Cô do dự quá lâu, có người thúc giục cô: “Tiểu Tống nhanh lên nào, một quân bài phải nghĩ một đêm hả?”
Đỗ Thịnh Lâm nhích lại gần muốn giúp cô ra bài, Tống Huỳnh sợ bị phát hiện, hoảng hốt run tay, đột nhiên đụng lật bài trong tay.
Người bên cạnh nói: “Ầy, còn thiếu quân tam vạn, chỗ này xuống hai quân, còn một quân e là ở chỗ sếp Lục.”
Tống Huỳnh không nói lời nào, sắc mặt ửng hồng.
Lục Thiệu Tu không nói hai lời, ném quân tam vạn ra, những người còn lại đều sửng sốt, Đỗ Thịnh Lâm cười chạm vào bả vai cô nhắc nhở: “Ngẩn người gì vậy? Ù rồi.”
Cuối cùng cũng thắng được một ván, lại không có niềm vui của việc thắng bài, cô chỉ cảm thấy mình bị đặt lên chảo dầu để chiên, anh vẫn không buông tha cho cô.
“Vẫn là sếp Lục dịu dàng, chẳng trách phụ nữ đều chạy theo như vịt ha ha ha.”
Lục Thiệu Tu sảng khoái đưa chip, thâm thuý nói: “Chạy theo như vịt, chân cũng phải đủ dài mới được.”
Một tay người đàn ông đỡ bài mạt chược, một tay đặt ở dưới bàn, chơi vui quên trời đất.
Anh bắt nạt cô như vậy, thế mà lại còn phải châm biếm cô?
Tống Huỳnh tức điên, ngẩng đầu liều mạng trừng Lục Thiệu Tu, bỗng nhiên để ý đến ánh mắt của mỹ nữ quản lý bên cạnh anh.
Vẻ mặt cô ta phức tạp ngạc nhiên, liếc nhìn xuống dưới, nhìn thoáng qua Lục Thiệu Tu, lại nhìn chằm chằm thẳng vào Tống Huỳnh, rõ ràng là đã phát hiện!