Thẩm Gia Tuyết bước nhanh xuống lầu, sau đó thì chạy ra khỏi Bạch viên.
Phía sau, Bạch Doanh Thần vẫn ra sức đuổi theo, được một đoạn đường thì mới cản được cô lại.
"Tiểu Tuyết, nghe anh nói."
Nước mắt Thẩm Gia Tuyết rơi ướt hết cả khuôn mặt.
Mặt dù cô đã trấn an bản thân mình nhưng sâu bên trong trái tim cô, nó vẫn đau như dao cắt.
Ánh mắt đỏ ngầu của cô nhìn anh, hiện giờ như muốn xa lánh.
"Bạch Doanh Thần, em không cần anh thương hại."
"Anh không thương hại em, anh chỉ muốn bù đắp cho em."
"Bù đắp?" Thẩm Gia Tuyết cười nhạt:"Chẳng phải vừa nãy anh nói ba mẹ em đã gây ra chuyện lớn nên mới bị mẹ anh trừ khử điều này là hoàn toàn đúng.
Với bản tính của anh em biết, anh sẽ không bao giờ để lại hậu hoạ, diệt cỏ thì phải diệt tận gốc.
Vậy anh cứu con gái của kẻ thù làm gì?"
"Tiểu Tuyết....!anh..."
Thẩm Gia Tuyết rời đi, vì bị cảm xúc che lấn tầm nhìn nên không quan sát được tình hình xung quanh, Thẩm Gia Tuyết chạy nhanh ra đường.
Vừa hay lúc đó một chiếc xe ô tô băng băng chạy lên, cũng may tài xế trong xe phanh kịp nên cô chỉ bị trầy xước nhẹ.
Thấy vậy, Bạch Doanh Thần hốt hoảng chạy tới, chậm rãi đỡ cô ngồi dậy.
"Em không sao chứ?"
Thẩm Gia Tuyết cũng bị doạ một phen hú hồn, cô khẽ lắc đầu.
Đúng lúc này, người đàn ông trên xe đi xuống, hắn nhanh trí lấy khẩu súng trong xe, nổ súng về hướng của Bạch Doanh Thần.
Một mũi tiêm gây mê ghim thẳng vào bắp tay của anh.
Bởi vì không đề phòng trước nên không kịp phản xạ lại.
Thẩm Gia Tuyết thấy vậy thì bắt đầu hét lên.
"Thần!"
Bạch Doanh Thần nhăn mặt, mạnh tay rút thuốc mê ra, sau đó thì đứng dậy che chắn cho Thẩm Gia Tuyết.
"Các người là ai."
"Bắt hai tụi nó lại."
Bọn chúng ngày một đông hơn, dường như đã chuẩn bị tư thế từ trước.
Lần lượt từng tên xông lên như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Doanh Thần.
Thuốc mê thấm vào người Bạch Doanh Thần rất nhanh, anh cảm thấy đầu óc mình choáng váng, dần dần không làm chủ được bản thân mình nữa, tầm nhìn của mình phía trước nhạt dần, bờ môi cũng trở nên khô rát.
Anh vẫn cố bảo vệ Thẩm Gia Tuyết tới cùng, nhưng kết quả lại không như mong muốn.
.....
Sau đó không lâu, Trịnh Thiên nhận được tin tức của Bạch Doanh Thần thì cho người ráo riết điều tra nhưng không hề có dấu vết gì.
Điều này khiến cả Hồng Tam Hội rối cả lên, tất cả đều hợp lực lại tìm kiếm tung tích của Bạch Doanh Thần nhưng cũng không ăn thua gì.
Trịnh Thiên và Trịnh Mặc điều chỉnh lại Hồng Tam Hội, để mọi người bớt lo lắng, hai người các anh trực tiếp đi làm rõ chuyện này.
Nếu kẻ nào dám mạo phạm đến lão đại của các anh, dù là ai cũng không thể tha.
Quay về Bạch gia, Lục Mạn Nhu khi nghe chuyện thì vô cùng sửng sốt, vốn biết kẻ thù của Hồng Tam Hội rất nhiều, nên bà mới muốn Bạch Doanh Thần sớm rời khỏi Hắc Đạo, nhưng có lẽ là đã quá muộn.
Ngồi trên ghế, Lục Mạn Nhu lấy điện thoại ra gọi cho Tư Cảnh Nam để nhận thêm sự trợ giúp, nếu có thêm thế lực của Hắc Mộc Vu, có lẽ chuyện này sẽ đơn giản hơn một chút.
Tư Cảnh Nam cũng đã đồng ý, nhưng trong lòng của bà vẫn không khỏi lo lắng.
Người chúng nhắm vào là gia chủ của Bạch gia, là người nắm quyền Hồng Tam Hội, nếu chúng muốn thế lực của Bạch Doanh Thần thì nhất thời sẽ không làm hại đến anh.
Vương Nguyên ngồi trong phòng lo lắng đến nổi bứt rứt tay chân, Thẩm Gia Tuyết và Bạch Doanh Thần đều bị mất tích.
Bây giờ anh phải làm gì để cứu hai người họ đây?
Vương Nguyên chỉ là một bác sĩ, công việc còn lại chỉ là giải quyết vài số liệu mà Bạch Doanh Thần giao cho.
Còn ngoài ra anh chẳng có năng lực gì cả.
Bạch Doanh Thần nói mình vô dụng hoàn toàn không sai, anh vô dụng khi không làm gì được cho Thẩm Gia Tuyết, vô dụng khi không thổ lộ tình cảm của mình, vô dụng khi đẩy người mình yêu đến tay người đàn ông khác, vô dụng khi người mình yêu gặp nguy hiểm anh không biết phải làm gì...
Anh sợ rằng mình không có cơ hội nữa.
Vương Nguyên tự dằn vặt bản thân, khóc lóc trong đau đớn.
"Mình phải làm sao đây?"
Kẻ thù của Bạch Doanh Thần rất nhiều, thế lực của chúng cũng không nhỏ, ra tay vô cùng thâm độc.
Lúc trước chúng cần Thẩm Gia Tuyết để dụ Bạch Doanh Thần nhưng tay chúng tóm được cả hai, nếu Thẩm Gia Tuyết lỡ lời, đá động đến bọn chúng, nhất định chúng sẽ không bỏ qua.
Vương Nguyên nghĩ vậy, anh không thể ngồi yên chờ đợi người khác điều tra nữa mà sẽ cùng Trịnh Thiên và Trịnh Mặc tìm kiếm.
...
Giang Nam.
Hơn bảy giờ tối, sau khi dùng bữa xong thì Đường Hân phụ giúp ba mình dọn dẹp nhà cửa, sau đó thì lên phòng khách đọc sách.
Còn Swan thì đang ngồi chơi game với đám bạn nước ngoài mới quen.
Tính Swan khá cục súc cho nên khi chơi thì lúc nào cũng lẩm bẩm chửi team bên kia.
Đường Hân thấy vậy chỉ cười cười rồi tiếp tục xem sách.
Cái gì chứ? Đường đường là một sát thủ đứng đầu thế giới, vốn dĩ cô rất ghét mấy thứ này, thà rằng bỏ thời gian ra để đọc sách xem báo thì dùng thời gian đó để tập võ, phóng dao thì cô còn thấy có ích hơn.
Nhưng khi về sống với Đường Đông Quân, cô muốn ba mình đáng giá mình là con người đàng hoàng nên mới tập cho bản thân thói quen này.
Hôm nay thời tiết khá mát mẻ, nên Đường Đông Quân qua nhà những người hàng xóm để uống trà trò chuyện.
Cho nên lúc này, trong nhà chỉ có cô và Swan.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, tưởng là ba mình về nên Đường Hân trực tiếp đi mở cửa.
"Ba về sớm vậy?" Đường Hân vui vẻ mở cánh cửa ra, nhưng không thấy ai, chỉ thấy một chiếc hộp được đóng gói kỹ càng, khá là thẩm mỹ ở dưới chân.
Đường Hân bĩu môi cầm lên rồi vào nhà.
"Bác Đường về à chị?"
"Không có." Đường Hân nói xong ngồi xuống:"Chỉ chỉ thấy cái này."
Swan nhìn thì cũng thấy tò mò.
Cô bỏ điện thoại xuống sau đó đi đến ngồi cạnh Đường Hân, xem xem thứ đó là gì?
Trên chiếc hộp quà, có kèm một tờ giấy, ghi rõ là Tặng Đường Hân.
Đường Hân hơi nhíu mày, nhanh chóng mở chiếc hộp đó ra.
Trong đó là một sấp hình được xếp kỹ càng.
Đường Hân nhìn đàn ông trong ánh thì không tránh khỏi bàng hoàng, bất ngờ.
"Là Bạch lão đại." Swan tròn mắt nói.
"Suỵt!" Đường Hân ra hiệu cho Swan nói nhỏ lại.
Trong hình, Bạch Doanh Thần cố định ngồi trên ghế, tay chân thì bị trói chặt, cơ thể thì đầy vết thương.
Cô biết anh đã gặp chuyện chẳng lành.
Đường Hân lục loại thêm xem có còn gì nữa không, thì thấy có một tờ giấy nhỏ nằm cuối cùng.
Trên đó, chúng viết "Nếu muốn cứu hắn thì một mình đến Hồng Kông, nếu để cho người khác biết thì nhận xác của hắn về."
Rốt cuộc người này có ý đồ gì? Sao lại gửi cho cô những cái này?
"Chị." Swan nhìn biết cảm của Đường Hân thì thừa hiểu chị ấy muốn làm gì:"Không thể được, chúng ta không nên dính dáng gì tới bọn họ nữa.
Việc của ngài ấy thì có Bạch gia và Hồng Tam Hội lo."
Nhưng những lời nói ấy thì làm sao ngăn cản được suy nghĩ và hành động của Đường Hân.
Khi nhìn thấy những tấm ảnh này, Đường Hân cảm giác được an nguy của mình sẽ đặt hoàn toàn ở Hồng Kong, cô đã từng tự hứa rằng sẽ không làm những chuyện quái gở kia nữa.
Nhưng Bạch Doanh Thần đã cứu cô rất nhiều lần, bây giờ anh ấy đang gặp nguy hiểm, cô không thể trơ mắt đứng nhìn.
Đường Hân vò nát tờ giấy, sau đó đứng dậy.
Thấy thế, Swan nhíu mày:"Không được, bây giờ chỉ có mỗi tờ giấy này kêu chị đến Hồng Kông, hoàn toàn không có chút chi tiết nào khác.
Chị đi rất nguy hiểm."
"Chị biết, nhưng không đi không được, Swan chị cần em giúp."
"Em đi cùng chị."
Đường Hân suy nghĩ gì đó rồi cũng gật đầu đồng ý.
.....
Thương gia.
"Thiếu gia, có tin tức của Lâm tiểu thư rồi."
"Thật sao?"
Thương Cảnh Nghiêu đứng phắt dậy, đi về phía người báo tin tức.
"Ở đâu?"
"Hồng Kông."
....
Tại một vùng đất nhỏ trực thuộc Hồng Kông.
Đường Hân và Swan đặt chân đến nơi thì trời đã sập tối.
Theo thông tin của Swan tra ra được thì người báo tin xuất hiện ở địa điểm này.
"Bây giờ hắn đang ở quán bar."
"Được, em ngồi đây kiểm tra giúp chị."
Bước xuống khỏi chiếc xe, Đường Hân một mình đi đến quán bar.
Nhưng giữa đường thì bị một đám người chặn lại.
"Đứng lại."
"Có chuyện gì?" Đường Hân đang có việc gấp, tính tình lại hay cục súc nên khi gặp đám người cản đường này cô khó chịu vô cùng.
"Aiya cũng dễ thương đó chứ." Tên đó dường như là đám cầm đầu của bọn người này, dường như rất có thế lực ở đây, nói đúng hơn chúng là đám đầu trâu mặt ngựa ở đây, nên ai đấy nhìn thấy chúng cũng ngán ngẩm.
"Trông cô em lạ quá, cô em chắc là người mới chuyển đến nơi này.
Nể tình cô em dễ thương như vậy anh đây sẽ lấy tiền bảo kê cho em một nửa thôi."
"Tôi không cần bảo kê."
Tên kia tròn mắt, nhếch môi châm chọc:"Anh nói cho em nghe này, nơi này không đơn giản như em nghĩ đâu, nó vô cùng phức tạp, người xấu ở khắp nơi, nếu như được bọn anh bảo kê thì đảm bảo với em mọi chuyện đều êm xui."
"Tôi thấy các người mới là kẻ xấu, tránh ra cho tôi làm việc."
"Còn ngoan cố à?"
Đường Hân không kiềm nổi được bản tính của mình nữa liền trợn mắt nhìn bọn chúng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống chúng.
Với một sát thủ có năng lực như Đường Hân, chỉ cần vài phút là có thể hạ gục được mấy tên tiểu tử bỉ ổi này.
Đường Hân phủi tay, mỉm cười cho chiến tích của mình.
Bọn chúng gần mười người đều quỳ lạy xin tha.
"Đại tỷ, bọn em có mắt không tròng, xin chị bỏ qua cho bọn em.
Lần sau...!lần sau bọn em không dám làm thế nữa."
"Còn có lần sau?"
"Không...!không ạ.
Bọn em biết lỗi rồi!"
Những người xung quanh nhìn thấy cái bọn mà suốt ngày ức hiếp họ, đòi tiền bảo kê này nọ, còn coi trời bằng vung.
Bây giờ lại quỳ trước mặt một cô gái như vậy, thật là hạ dạ.
Đường Hân đạp một chân lên đùi hắn, sau đó cúi người.
"Tha cho em, em không dám nữa."
"Biết quán bar Khúc Lâm ở đâu chứ?"
"Dạ biết, dạ biết, em đưa chị đến đó." Tên đàn ông đó gật đầu lia lịa rồi cùng đám người kia đứng dậy, hộ tống Đường Hân đến đó..