Swan không nói, cả người thì cứ run lên bần bật, nhìn cô bằng ánh mắt như muốn nói lên gì đó, điều này càng khiến Đường Hân tò mò hơn.
Đường Hân nhíu mày, cô không hỏi nữa mà trực tiếp đi vào trong bếp.
Đúng lúc ấy, một dáng hình cao ráo bước ra, nhìn cô mỉm cười.
Đường Hân đứng chết trân tại chỗ, chiếc túi đựng trái cây đang cầm trên tay toàn bộ bị rơi xuống chiếc sàn gỗ phát ra tiếng.
Thấy thái độ của Đường Hân như vậy, Lệ Chấn Giang không quá bất ngờ, anh nheo mắt ảm đạm nhìn cô sau đó từ từ nhặt từng quả cam lên, cẩn thận đặt lại vào trong túi.
"Em về rồi à?" Lệ Chấn Giang cười cười:"Em đi đường xa chắc cũng mệt rồi.
Anh và bác Đường có nấu vài món ăn mà em và Swan thích ăn.
Mau ra đó đi, anh mang món cuối rồi chúng ta cùng ăn."
Đối với thái độ điềm tĩnh của Lệ Chấn Giang, Đường Hân vẫn chưa hết sững sờ, trong lòng lại không ngừng lo lắng:"Anh..." Cô mở miệng tính nói gì đó, nhưng Đường Đông Quân bất chợt xuất hiện cắt ngang lời của cô.
"Aiya Hân Hân, con về rồi đấy à?" Đường Đông Quân bước vào từ cánh cửa phía sau, bởi vì thời tiết dạo này hơi nắng gắt nên ông mới ra vườn tưới nước cho những bụi hoa mới trồng của mình.
Vừa nhìn thấy Đường Hân, gương mặt ông chớm nở niềm vui, ông đặt xô nước xuống sàn rồi chậm rãi đi về phía cô.
"Này Hân Hân, con thật là có mắt nhìn người đấy, cậu Lệ đây vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng, sao con không giới thiệu cho ba sớm hơn."
Đối mặt với ba mình, Đường Hân im lặng một lúc, có vẻ như Lệ Chấn Giang chưa vạch trần cô, nhưng anh ta đến đây là có mục đích gì?
Đường Hân mỉm cười:"Con định giải quyết xong chuyện rồi mới đưa anh ấy tới." Đường Hân đưa mắt sang Lệ Chấn Giang, lúc này anh nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, một cảm giác nguy hiểm chợt bao lấy Đường Hân:"Nhưng bây giờ anh ấy tới rồi thì con cũng giới thiệu một chút.
Anh ấy là Lệ Chấn Giang, là...!bạn của con."
Nói thế, Đường Đông Quân hơi tròn mắt nhìn sang Lệ Chấn Giang, ông nghĩ nghĩ gì đó rồi phì cười, chắc là con gái mình đang ngại đây mà.
"Được rồi, hai đứa lên nhà trước đi, ba đi thay quần áo rồi ra ngay."
...
Ngồi trước bàn ăn, Đường Hân và Swan hoàn toàn im lặng, dè chừng nhìn Lệ Chấn Giang.
Thấy ba mình và Lệ Chấn Giang nói chuyện thân thiết, trong lòng Đường Hân lại cảm thấy lo lắng vô cùng.
Bởi Lệ Chấn Giang làm việc tác phong không khác Bạch Doanh Thần gì mấy, hễ có người phản bội, anh sẽ trừ khử kẻ đó lập tức.
Nhưng trong trường hợp này, Đường Hân thắc mắc đến tột độ, anh không những không giết cô mà còn đến tận đây để gặp cô, điều đặc biệt hơn là anh ta đang tiếp cận và làm thân với ba của cô.
Rốt cuộc rằng, Lệ Chấn Giang đang có tính toán gì?
"Em ăn món này đi!"
Đang nghĩ ngợi vu vơ, Đường Hân bị giật mình bởi động tác của Lệ Chấn Giang, cô quay sang nhìn thì miếng thịt đã ở trong chén cửa mình.
Nụ cười của anh lúc này rất ấm áp, nhưng Đường Hân không tránh khỏi được sự nghi vấn đành cười trừ đáp lại.
"Cảm ơn anh."
"Lại còn khách sáo nữa, em ăn nhiều vào, anh thấy em gầy lắm đấy...."
"Aiya, con bé đòi giảm cân đấy.
Nó nói là muốn sau này mặc váy cưới cho đẹp, nên mỗi lần ăn cơm chỉ ăn vài đũa rồi đứng dậy thôi."
"Vậy à?" Lệ Chấn Giang mỉm cười nhìn sang Đường Hân:"Con cũng muốn xem cô ấy mặc váy cưới, không biết sẽ đẹp đến mùa nào?"
Swan thấy vậy cũng im lặng không nói một lời, sợ rằng nếu cất tiếng sẽ để lộ sơ hở, bác Đường mà biết chị cô làm việc trong môi trường đen tối như vậy sẽ rất là sốc.
...
Sau khi dùng bữa xong, Đường Hân theo gót chân của Lệ Chấn Giang ra ngoài.
Thời tiết dạo này ở Giang Nam khá là mát mẻ, dòng người qua qua lại lại rất đông.
Đường Hân trước kéo Lệ Chấn Giang đến một nơi khá ít người qua lại, cau mày chất vấn:"Anh đang tính làm gì vậy?"
Lệ Chấn Giang không trả lời câu nói của cô ngay, anh trực tiếp tiến tới ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của cô vào lòng.
"Anh nhớ em."
Theo bản năng, cô liền đẩy anh ra.
Sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
"Trả lời em, anh tới đây để làm gì?"
Lệ Chấn Giang cười nhạt:"Em đang sợ điều đó sao?"
Thấy thái độ điềm tĩnh của Lệ Chấn Giang, Đường Hân dùng đầu óc suy nghĩ, rõ ràng mình không hề để lộ một chút manh mối nào, tại sao Lệ Chấn Giang lại phát hiện ra.
Nhìn sắc mặt anh cô còn đoán ra, đây không phải là sự việc mà anh mới biết gần đây.
"Anh biết em còn ba từ khi nào?"
"Khi em về lại Hắc Dạ Môn để thực hiện nhiệm vụ cuối cùng."
"Anh theo dõi em sao?"
Lệ Chấn Giang im lặng, nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt chứa đựng rất nhiều tâm tư.
Đối với người phụ nữ này, Lệ Chấn Giang hoàn toàn bị khuất phục, anh tiến tới gần, định chạm vào cô nhưng lại bị từ chối phũ phàng.
"Sao lại không vạch trần em?"
"Vì anh yêu em."
Đường Hân nín lặng.
Cô đứng giữ một khoảng cách nhất định với Lệ Chấn Giang, đây là lần đầu tiên cô thấy anh có biểu cảm này.
Mặc dù trước đó, cô cũng từng được anh đối xử rất tốt, cực kì tốt nhưng không hề nghĩ đó là yêu.
Biết được tâm ý của Lệ Chấn Giang là thật, Đường Hân liền lơ đi ánh mắt si tình kia, sau đó lạnh nhạt cất tiếng.
"Chúng ta không thể."
"Tại sao?"
Động tác của Lệ Chấn Giang khi cô vừa dứt lời khiến cô một phen hú hồn, anh nắm chặt lấy hai bả vai cô, trừng mắt hỏi.
"Anh là người kế nhiệm của Hắc Dạ Môn, em chỉ là một tay sai tầm thường, thân thế, địa vị, tính cách, sở thích, mục tiêu...!chúng ta đều không giống nhau."
"Anh không quan trọng điều đó, mục tiêu của cuộc đời anh là em."
Đường Hân lắc đầu, dần dần đẩy người Lệ Chấn Giang ra:"Chúng ta không chung đường."
"Vì em anh có thể đổi."
"Không." Đường Hân cúi đầu, hít một hơi sau đó nói:"Nhưng điều quan trọng ở đây là em không yêu anh."
Câu nói vừa rồi của Đường Hân như hàng ngàn mũi dao nhẫn tâm xé nát con tìm của Lệ Chấn Giang, anh lùi khập khiễng vài bước, nhếch cười trong sự tuyệt vọng:"Em yêu người khác rồi sao?"
Đường Hân chỉ nhìn anh, cô không trả lời.
"Là Bạch Doanh Thần đúng không?"
Thấy Đường Hân không thay đổi sắc mặt, anh biết mình đã đoán đúng.
Lệ Chấn Giang bật cười vài tiếng, ánh mắt tràn trề sự kỳ vọng rồi vụt tắt trong chốc lát, anh nhìn cô, phát ra thanh âm khó khăn, đau đớn tột độ:"Tình cảm mười năm không bằng vài tháng sao? Bạch Doanh Thần cho em cái gì, anh cũng có thể mà."
"Anh ta không cho em thứ gì hết, và em cũng không muốn nhận bất cứ thứ gì từ anh ta, cũng như em khẳng định rằng em không hề có ý gì với anh ta.
Lệ Chấn Giang, anh không giống với anh ta."
Lệ Chấn Giang lấy lại bình tĩnh, anh không muốn bộc lộ con người cầm thú trước mặt cô nên hạ thấp giọng:"Không giống, tôi tất nhiên không giống hắn, hắn ta có nhiều tiền hơn tôi sao?"
"Lệ Chấn Giang!" Đường Hân cau mày:"Anh xem em là con người gì vậy?"
Đường Hân siết chặt tay, hít thở thông suốt rồi nói:"Bỏ đi, anh muốn nghĩ thế nào thì tùy." Cô tính quay đi nhưng chợt nhận ra chuyện chính mình còn nói với anh.
"Còn nữa chuyện này xảy ra là điều em không ngờ tới, Hắc Dạ Môn đã biết chuyện, nếu anh và tổ chức muốn trừ khử em, nếu đủ bản lĩnh thì cứ làm, còn nếu như động tới ba em và Swan, em sẽ không tha cho bất cứ ai."
Nhìn bóng lưng mất hút sau vách tường, ánh mắt của Lệ Chấn Giang trở nên sắc bén hơn, sự kèm nén cơn phẫn nộ gói gọn hết trong câu nói.
"Đường Hân, bằng mọi giá tôi phải có được em."
___________
Bạch gia.
Trong phòng làm việc của Bạch Doanh Thần, chưa được sự cho phép của anh mà Vương Nguyên đã mở cửa bước vào.
Bạch Doanh Thần đang xem dữ liệu thì liếc mắt nhìn lên một cái rồi lại tiếp tục công việc.
"Nói chuyện một chút Bạch Doanh Thần."
"Tôi đang bận."
Bạch Doanh Thần lãnh đạm trả lời lại, trước kia vào khung giờ này, không ai dám bước vào làm phiền, vậy mà hôm nay Vương Nguyên lại không sợ chết, trực tiếp xông vào đòi hỏi chuyện Bạch Doanh Thần.
Chứng tỏ chuyện anh ta đang muốn nói ra đây rất quan trọng.
Vương Nguyên chau mày, không quan tâm lời nói của Bạch Doanh Thần:"Rốt cuộc anh bị sao vậy?"
Bạch Doanh Thần đặt chiếc IPad xuống bàn, sau đó nhìn lên, khuôn mặt tỏ vẻ không hiểu
"Tôi làm sao?"
“Anh biết Tiểu Tuyết yêu anh nhiều như thế, nhưng tại sao lại nói những lời nhẫn tẫm như vậy? Một cô gái yếu đuối như cô ấy làm sao có thể chịu nổi chứ?”
Bạch Doanh Thần biết cuộc nói chuyện vừa nãy giữa anh và Thẩm Gia Tuyết đã bị Vương Nguyên nghe thấy hết.
Anh không trả lời mà tháo kính xuống rồi đi đến trước mặt Vương Nguyên tựa lưng vào cái bàn gần đó, khoanh tay lại nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt châm chọc.
“Anh biết rõ nhất mà.”
Bỗng Vương Nguyên im lặng, không hiểu ý của Bạch Doanh Thần: “Anh có ý gì?”
Bạch Doanh Thần tặc lưỡi: “Thôi bỏ đi.”
“Anh xem lại cách cư xử của mình đi.
Cô ấy vì anh mà tổn thương rất nhiều, thứ duy nhất cô ấy cần là sự quan tâm của anh.” Vương Nguyên hạ giọng như khẩn cầu tình cảm của Bạch Doanh Thần với Thẩm Gia Tuyết, bởi vì anh thì không có khả năng thực hiện việc đó.
“Sao tôi phải nghe anh?”
“Xem như tôi xin anh, chăm sóc tốt cô ấy giúp tôi được không, cô ấy đã mất cả ba lẫn mẹ, nếu như không có anh, không biết Tiểu Tuyết sẽ thế nào? Bạch Doanh Thần, anh cũng hiểu rõ mà đúng không, cảm giác cô đơn chính là cảm giác đau đớn nhất.
Chẳng phải vì Bạch lão gia và Lục phu nhân anh mới trở thành như thế này sao? Lúc đó anh không có một ai để bày tỏ, nhưng hiện giờ ít nhất Tiểu Tuyết còn có anh...”
“Im miệng...!Vô dụng, Vương Nguyên anh là một kẻ vô dụng!” Bạch Doanh Thần bị chất vẫn nãy giờ, tuy anh không nói nhưng không có nghĩa anh sẽ nhẫn nhịn chịu đựng tiếp.
Bạch Doanh Thần đường đường là một ông trùm lớn, trước giờ không một ai dám nói chuyện ngang hàng với anh mà dằm pha chất vấn như Vương Nguyên.
“Ba mẹ của Thẩm Gia Tuyết phản bội tổ chức, bán thông tin mật của tổ chức ra ngoài cho nên ba mẹ tôi mới gặp chuyện.
Họ chết thì có gì để thương tiếc.”
“Vậy tại sao lại cứu Thẩm Gia Tuyết?”
“Là anh cứu không phải tôi.” Bạch Doanh Thần lạnh nhạt trả lời.
Năm xưa, khi phóng hỏa trên con thuyền của Th ẩm Du Trì, Thẩm Gia Tuyết đáng lẽ ra cũng sẽ bị chết trong cơn cháy đó, nhưng vô tình cô được Vương Nguyên cứu sống, khi ấy cô bị thương khá nặng cho nên Vương Nguyên phải chữa trị cho cô trong một thời gian rất lâu mới có thể bình phục lại.
Bạch Doanh Thần nói tiếp: "Lúc trước các người giấu tôi chuyện này, cho nên tôi cho rằng ba mẹ Thẩm Gia Tuyết đã cứu ba mẹ tôi nên mới chết.
Vù vậy, tôi đem cô ấy về nuôi, cũng chỉ là muốn bù đắp tổn thất cho cô ấy thôi.
Các người đừng có mà hiểu lầm."
“Bạch Doanh Thần, anh...” Vương Nguyên bỗng im lặng khi nhìn thấy Thẩm Gia Tuyết đang đứng ngoài đó, Bạch Doanh Thần cũng nhìn theo động tác của Vương Nguyên mà nhìn theo.
Thẩm Gia Tuyết đứng phía ngoài, mọi chuyện anh và Vương Nguyên nói từ khi bắt đầu đến giờ, cô đều nghe thấy cả.
Biết được Bạch Doanh Thần chỉ xem mình là em gái, anh cưu mang cô chỉ vì muốn bù đắp cho cô, Thẩm Gia Tuyết vô cùng đau khổ.
Mặc dù đã biết hết chuyện từ rất lâu, nhưng Thẩm Gia Tuyết vẫn muốn lừa dối bản thân, cô cố gắng quên đi việc Lục Mạn Nhu đã giết ba mẹ mình để ở bên Bạch Doanh Thần, đây cũng chính là nguyên nhân mà Thẩm Gia Tuyết vô cùng phân vân khi Lục Mạn Nhu lần đầu xuất hiện ở Bạch gia.
Hơn 5 năm trước, Thẩm Gia Tuyết tò mò về căn phòng mà bấy lâu này Bạch Doanh Thần cấm người vào cũng như không cho bất kỳ ai tu sửa dọn dẹp, tất cả mọi thứ đều tự tay Bạch Doanh Thần chủ động sắp xếp sửa chữa.
Khi ấy Bạch Doanh Thần vắng nhà, cô tuy sợ nhưng vẫn muốn xem trong đó chưa đựng thứ gì mà quan trọng với anh ấy tới mức như vậy.
Cho nên, Thẩm Gia Tuyết không xin phép, tự ý mở cửa bước vào.
Đó là một căn phòng ngủ, một căn phòng bình thường như phòng của cô.
Nhưng đây có vẻ như là đã người sử dụng rất lâu rồi, những món đồ trong phòng đôi khi cũng rất cũ kỹ, như bức ảnh cưới trên đầu giường, hay chiếc bàn làm việc cạnh đó.
Thẩm Gia Tuyết tò mò, không biết sức hút nào lại khiến cô mở chiếc tủ trong ngăn kéo kia ra.
Đó là một chiếc USB nhỏ.
Cầm nó trên tay, cô quay về phòng của mình, cẩn thận gắn vào chiếc Macbook, kể từ đó mọi chuyện đều bị phanh phui.
Biết được cái chết của ba mẹ mình không phải do sự cố mà là do chính tay ba mẹ của người mình yêu giết, cảm giác ấy đau đớn tột độ, nhưng cô biết, Bạch Doanh Thần cũng không hề biết chuyện này, anh hoàn toàn vô tội.
Cộng thêm việc, Thẩm Gia Tuyết đã yêu Bạch Doanh Thần đến mức mạng sống cô cô cũng chả cần.
Vì thế, Thẩm Gia Tuyết đành im lặng, chấp nhận bỏ qua mọi chuyện.
Thẩm Gia Tuyết bước thụt vài bước, sau đó quay người chạy đi.
Sợ rằng có chuyện không hay, nên Vương Nguyên tính chạy theo, bất chợt Bạch Doanh Thần lại cản lại:"Để tôi!"
.....