Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

chương 163-1: người cuối cùng bị bắt (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt.

U U làm chân sai vặt đi mượn điện thoại chạy vào trong thì thấy người lớn đang ngồi trên sô pha trong phòng khách nói chuyện phiếm. Thấy U U, dì cả cười khanh khách hỏi: "Sao U U lại vào đây rồi? Có khát không? Dì lấy cho cháu ly nước trái cây."

Dì cả nhiệt tình vẫy tay gọi U U tới, cầm lấy ly nước trái cây trên bàn của mình còn chưa uống đưa cho bé.

Quả thật U U hơi khát, bé nhận lấy ly nước rồi uống một ngụm lớn, xong rồi liếm môi, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn dì cả ạ."

Đôi mắt của bé gái trong veo như nước, một tiếng gọi giọng trẻ con kia ngọt đến mức trái tim đều tan chảy.

"Thật ngoan."

Hai nhà bác trai đều chỉ có con trai, còn là mười mấy tuổi khó quản, chợt thấy một bé con nho nhỏ mềm mụp như vậy, họ đều hận không thể ôm về nhà mình nuôi.

"Dì cả ơi, cháu có thể mượn hai cái điện thoại không ạ?"

Dì cả nghe xong thì vẻ mặt có chút kỳ lạ: "Mượn điện thoại để làm gì? Vì sao còn muốn hai cái?"

Cố Khải Châu và Úc Lan cũng thấy thắc mắc, bình thường U U gọi điện đều dùng đồng hồ thông minh, xem phim hoạt hình thì có ipad và TV, trước nay luôn không cần dùng điện thoại.

U U nghĩ ngợi, nhớ rằng lúc hai anh trai nhờ bé có dặn không được nói là bọn họ muốn điện thoại.

Để cẩn thận hơn thì họ còn bịa chuyện giúp U U.

"Anh cả và anh hai bảo rằng bọn con lần đầu gặp nhau, chờ lát nữa chơi với nhau có thể dùng điện thoại chụp ảnh làm kỷ niệm."

Dì cả và dì hai vừa nghe liền mỉm cười hiền từ: "Ra là chụp hình..."

"Đúng ạ, đúng ạ."

"Được, không thành vấn đề." Hai người giao điện thoại của Cố Dương và Cố Lâm cho U U: "Cháu đưa điện thoại cho hai anh đi."

Mắt thấy nhiệm vụ hoàn thành rất thuận lợi, U U vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn hai dì ạ!"

Hai người nhìn cô gái nhỏ bị người ta sai làm chân chạy vặt vẫn tươi cười hớn hở, xoa xoa đầu bé.

"Đi đi, cháu nói cho hai anh rằng bọn họ bịa chuyện rất giỏi, chờ lát nữa chơi xong về nhà thì nói rõ ràng chi tiết với chúng ta rằng lời nói dối này đã nói thế nào."

"Dạ được..."

U U cầm hai điện thoại, cái hiểu cái không gật đầu.

Có phải là có điểm nào đó không đúng lắm?

Thôi kệ, dù sao cũng đã lấy được điện thoại thì chuyện khác đều không thành vấn đề!

U U vui vẻ chạy chậm vòng vèo trong sân một lúc thì thấy bốn người Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đứng cùng một chỗ, dường như là đang nói gì đó.

"Chị ơi, mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Cố Diệu Diệu quay đầu, cười như đang tắm mình trong gió xuân: "Không có gì đâu, tám chuyện tâm sự chút thôi."

Hai anh em vừa mới bị cảnh cáo nếu còn sai vặt U U nữa sẽ bị mách với ba mẹ: "..."

"Lấy được điện thoại rồi?"

"Dạ!"

U U đưa cho Cố Dương và Cố Lâm mỗi người một chiếc điện thoại, tự hào đến cái đuôi cũng vung vẩy không ngừng: "Có tí em đã xin được, có phải rất lợi hại không?"

Tuy bị một em gái như Cố Diệu Diệu cảnh cáo, nhưng nghĩ đến chuyện dù sao cũng đã lấy được điện thoại, buổi trưa có thể vui vẻ chơi thì hai anh em cảm thấy cũng không lỗ.

"Lợi hại!" Cố Dương đưa lên ngón cái: "Mẹ anh tin em à?"

"Đương nhiên rồi!" U U vui vẻ nói lại với cậu ta: "Không chỉ tin mà dì cả còn khen anh đó!"

Cố Lâm tò mò hỏi: "Khen anh ấy thế nào?"

"Dì cả khen anh bịa chuyện vô cùng giỏi, còn bảo sau khi đi chơi về thì nói rõ cho dì biết anh đã nói dối thế nào!"

Cố Dương: "..."

Cố Lâm: "Cố Dương chịu đựng! Con bé chỉ là học sinh tiểu học!"

Cố Dương: "Anh chịu không nổi! Học sinh tiểu học cũng không thể ngu như vậy chứ!!"

U U:? Vì sao lại mắng người vậy??

Cố Diệu Diệu đang xem náo nhiệt liếc cậu ta một cái: "Anh nói ai ngốc?"

Thẩm Tịch Xuyên: "Ngốc chính là kiểu đã bịa ra những lời che đậy thiểu năng kia đúng không?"

Cố Dương: Anh em mấy người khinh người quá đáng TAT.

Bọn họ không biết cấp độ khinh người cao hơn còn ở phía sau.

"Điện thoại cũng đã viện cớ lấy được, dù sao lúc về cũng sẽ bị mắng, hai người muốn chơi game đúng không, đưa cho em một cái."

Tuy Cố Diệu Diệu tuổi không lớn nhưng khi nói chuyện lại tự mang khí thế của đại tỷ, Cố Dương mười hai tuổi không tự chủ được mà ngoan ngoãn đưa điện thoại của cậu ta cho cô.

"Em muốn làm gì vậy?"

Cố Diệu Diệu mang thù siêu dai lần nữa mỉm cười thân thiện: "Không có gì, em cũng chơi game, chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau, giao lưu tăng tình cảm một chút."

U U chưa bao giờ thấy chị bé chơi game, nghe vậy thì nhìn Cố Diệu Diệu với ánh mắt sùng bái: "Thì ra chị còn có thể chơi game, sao chị lợi hại như vậy!"

Chị của bé quả nhiên chuyện gì cũng làm được!

Lúc khen người khác, vẻ mặt U U đều bất giác lóe sáng sự sùng bái và thành khẩn, có thể dễ dàng khiến người được khen có được sự thỏa mãn cực đại.

Cố Lâm làm anh đương nhiên cũng muốn được em gái ngưỡng mộ, vì thế vén tay áo, lập tức sảng khoái nghênh chiến.

"Tới đi! Nhưng mà đừng nói anh bắt nạt em, ở trong lớp anh chính là cao thủ game số một số hai đấy!"

Cố Diệu Diệu không chút hoang mang khởi động game, Thẩm Tịch Xuyên vẫn luôn im lặng bắt đúng trọng điểm: "Ồ, hóa ra trên trường hai người cũng thường xuyên chơi game, ở trường được phép mang theo điện thoại à?"

Cố Lâm: "..."

Sơ suất rồi!

Hai người này là ma quỷ phương nào vậy!!

//

Truyện Chữ Hay