Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

chương 162-2: một nhà nhộn nhịp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt.

Sáng sớm chủ nhật, U U đang súc miệng thì nghe thấy dưới lầu có âm thanh, không bao lâu sau liền thấy cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra.

Bà nội - được bảo dưỡng chăm sóc kỹ lưỡng nên trông không giống bà lão - Cố vừa gọi "Cháu nội ngoan của ta" vừa ôm U U miệng đầy bọt, vẻ mặt ngu ngơ vào lòng.

"Ai da, bà nội cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ôm cháu nội ngoan của ta! Đều tại tên rùa rụt cổ Cố Khải Châu kia! Bướng bỉnh như con lừa, nếu không thì bà nội đã đến gặp cháu sớm hơn..."

"Bà nội... Con ¥%%..." Sắp ngạt thở rồi!

Bà nội Cố vừa trở về từ nước ngoài sau khi một hoạt động từ thiện kết thúc, vì cái này mà bà ấy đã bỏ lỡ thời gian thi đàn violin của Cố Diệu Diệu nên quá mức nhiệt tình.

"Diệu Diệu! Mau đến đây để bà nội ôm một cái! Ai u đứa nhỏ này có phải cháu không ăn cơm không, sao bế lên chỉ thấy xương cốt thế này... Tên rùa rụt cổ Khải Châu kia chăm sóc con cái kiểu gì vậy!? Kỳ nghỉ đến nhà bà chơi, bà nội làm cho cháu đồ ăn ngon bồi bổ!"

Cố Diệu Diệu bị bà nội ôm đến mức thở không nổi: Bà nội ơi... Bà không, không cần phải nhiệt tình quá mức thế này.

Vốn dĩ quan hệ giữa Cố Hồng Quân và Cố Khải Châu tuy rằng đã hòa hợp hơn phần nào nhưng rốt cuộc thì họ đã nhiều năm không sống gần nhau, lúc này ở chung vẫn như có như không có chút xấu hổ.

Nhưng khi bà nội Cố trở về, bầu không khí trong nhà tức thì sôi động hẳn lên.

"Tới đây nào, đều do thằng nhãi Khải Châu này không hiểu chuyện, nên đến bây giờ cả nhà mới gặp mặt lần đầu, mẹ đã chuẩn bị một ít quà nhỏ cho con và bọn nhỏ..."

Úc Lan còn chưa kịp từ chối đã thấy bà nội Cố lấy một vòng cổ đính đá quý màu xanh nước biển đeo lên cho Úc Lan.

"Đẹp lắm, mẹ biết ngay vòng cổ này sẽ hợp với con."

Úc Lan lập tức nuốt lời từ chối vào trong, vô cùng chân thành mà khen ánh mắt của bà nội Cố.

Quà dành cho U U, Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên càng đơn giản thô bạo hơn.

"Đây là bao lì xì bà nội cho mấy cháu, bà không biết bọn cháu thích gì nên ưng cái nào mua cái đó, không đủ thì lại nói bà, được chứ?"

U U ngoan ngoãn đáp: "Dạ, cảm ơn bà ạ."

Cố Diệu Diệu cầm phong bì dày như viên gạch, cảm giác như giá trị quan của mình lần thứ hai đã bị đánh động mạnh mẽ.

Hơn nữa Cố Hồng Quân còn nói với bà nội Cố: "Vì sao lại tặng phong bì? Cũng quá tầm thường rồi đi?"

Bà nội Cố: "Có gì tầm thường? Vậy của ông thì không tầm thường?"

Cố Hồng Quân: "Tôi đã bảo người mua một cây đàn violin ở hội đấu giá cao cấp cho Diệu Diệu, mấy ngày nữa sẽ vận chuyển về, nghe nói U U thích trượt băng nên tôi chuẩn bị xây một sân trượt băng ở nhà, mấy cái này thực dụng hơn bao lì xì của bà nhiều?"

"Quả thật vậy, mấy cái này của ông đúng là thực dụng hơn chút."

Thẩm Tịch Xuyên: Sợ là nhà ông bà có chút hiểu lầm về cái gọi là thực dụng...

"Đúng rồi." Cố Hồng Quân nhìn về Thẩm Tịch Xuyên nãy giờ vẫn luôn im lặng: "Nghe bảo cháu là con trai của giáo sư Thẩm?"

Bỗng nhiên nghe nhắc đến cha mình, Thẩm Tịch Xuyên sửng sốt giây lát.

"Đúng ạ."

Cố Hồng Quân nhớ tới gì, ánh mắt có chút thất thần: "Năm đó Khải Châu không một xu dính túi trốn khỏi nhà, nếu không phải nhà cháu thu nhận hắn một mùa hè kia, chỉ sợ tiểu tử đó đã sớm chết đói ở đầu đường."

"Cháu có thể đến nhà chúng ta, ông rất vui."

Ông lão vỗ vỗ vai cậu, cũng xem như là nhìn thấu mấy tâm tư nhỏ của cậu.

Cố Khải Châu đoàn viên hòa giải với người trong nhà, đối với cả nhà họ Cố là một chuyện đáng mừng, Thẩm Tịch Xuyên đương nhiên cũng vui thay bọn họ.

Nhưng nhìn cảnh tượng một nhà họ Cố cùng tụ họp quây quần, Thẩm Tịch Xuyên đứng ở đây luôn có một cảm giác trống vắng, như bị ngăn cách bên ngoài.

Cậu giống như người xem bị nhốt đằng sau một cánh cửa vô hình.

Cho đến khoảnh khắc Cố Hồng Quân nói chuyện với cậu, cánh cửa này tựa như bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra một kẻ hở nhỏ.

Cổ họng Thẩm Tịch Xuyên đau xót, gật gật đầu: "Cháu biết rồi... Cảm ơn ông ạ."

Sau khi ăn cơm trưa xong, hai anh trai của Cố Khải Châu cũng đưa người nhà đến.

Lúc hai nhà bọn họ đến trước cửa, U U đang ngồi trên vai Cố Hồng Quân, giải thích với ông ấy về trò chơi bay cao gì đó, hơn nữa còn muốn chỉ ông ấy chơi một lần.

Bác cả, bác hai của U U và mấy đứa con vào trong cổng, vừa lúc thấy được người cha uy nghiêm không thể xâm phạm vừa hô "bay lên cao" vừa chạy chậm trong sân, dẫn cô bé trên vai xoay vòng vòng.

Cố Hồng Quân: "..."

Bác cả, bác hai và hai cậu bé: "..."

Bầu không khí lúc này vô cùng xấu hổ.

"Khụ..."

Cố Hồng Quân khôi phục lại bình thường thả U U xuống dưới, ông ấy thu lại nụ cười, nghiêm mặt giới thiệu với U U: "Đây là hai anh họ của cháu, một người mười một tuổi, người kia mười hai tuổi, lát nữa bọn họ sẽ dẫn cháu đi chơi với anh chị cháu."

U U tò mò nhìn hai anh trai.

"Chào anh cả, chào anh hai."

Hôm qua Cố Dương và Cố Lâm mới biết ngôi sao nhí trên TV kia hóa ra là em họ của mình.

Hai người hiếu kỳ nhìn cô em họ ở trong TV chạy ra, chờ người lớn đi rồi thì tiến sát đến nhìn cẩn thận hơn, sau đó đều nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mặt bé.

Ái chà.

Quả nhiên là mềm mại giống kẹo bông gòn nha.

U U đột nhiên bị véo mặt: "?" Vì sao mấy cậu con trai đều có tật xấu véo má vậy?

Cố Dương và Cố Lâm là con một, ngay cả họ hàng cũng không có đứa em gái lớn như U U, bọn họ đều nghe bạn học nói, sinh vật như em gái này đều dùng để bắt nạt.

Ví dụ như lúc ở nhà không muốn hoạt động, có thể sai em gái đi lấy nước trái cây, đồ ăn vặt, gây họa rồi có thể để em gái gánh thay.

Nếu có em gái mà không bắt nạt thì còn ý nghĩa gì nữa?

Cố Dương: "U U, em có thể giúp hai anh một việc không?"

U U: "Việc gì ạ?"

Cố Lâm: "Em đi nói rằng em muốn chơi game rồi mượn hai cái điện thoại mang tới đây, được không?"

U U: "Được ạ..."

Con trai tuổi này thường ham chơi trò vương giả vinh diệu, nhưng nhà họ Cố giáo dục nghiêm khắc, đám trẻ không thể tùy tiện chơi điện tử.

U U cảm thấy đây không phải việc gì quá khó, bé nhanh chóng đồng ý rồi quay người tung tăng đi vào nhà để mượn điện thoại giúp họ.

Cố Dương và Cố Lâm vô cùng vui vẻ.

Cố Dương: "Có em gái thật tốt!"

Cố Lâm: "Lát nữa chúng ta lấy cớ bồi U U chơi, như vậy là có thể chơi game cả ngày rồi!"

Hai cậu bé tính toán thật hăng say, lại không dự đoán được phía sau có hai thân hình thần không biết quỷ không hay xuất hiện.

"...Này? Mấy người định lấy ai làm cớ, bảo ai đi chạy vặt đó?"

Là Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên ở phía sau.

Người đứng trước khoanh tay, chăm chú nhìn bọn họ với ánh mắt vô cùng hiền lành.

//

[Spoil chương sau]

"Không chỉ tin mà dì cả còn khen anh đó!"

Cố Lâm tò mò hỏi: "Khen anh ấy thế nào?"

"Dì cả khen anh bịa chuyện vô cùng giỏi, còn bảo sau khi đi chơi về thì nói rõ cho dì biết anh đã nói dối thế nào!"

Cố Dương: "..."

Cố Lâm: "Cố Dương chịu đựng! Con bé chỉ là học sinh tiểu học!"

Cố Dương: "Anh chịu không nổi! Học sinh tiểu học cũng không thể ngu như vậy chứ!!"

U U:? Vì sao lại mắng người vậy??

Truyện Chữ Hay