Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

chương 147: cô gái câm xinh đẹp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong lúc U U đang ghi hình trên sân băng thì bên này, nhà họ Cố cùng những người khác cũng dựa theo kế hoạch được chuẩn bị từ trước mà làm việc của mình nên cũng không có thời gian để chú ý đến những gì đang diễn ra trên mạng.

Cho nên những lời bình luận mang theo ác ý, chỉ trích thậm tệ về U U trong lần ghi hình này, bọn họ chỉ được biết khi đạo diễn Chu mang video đến nhà vào ngày thứ hai sau buổi ghi hình.

Mở đầu là đoạn video quay cảnh U U đi theo Ung Trạch đến sân băng.

Còn chưa coi đến cảnh sau nên hai vợ chồng Cố Khải Châu vẫn rất bình tĩnh, Úc Lan nhìn thấy U U sơn móng tay cho một cậu bé, thế mà cậu nhóc kia vẫn ngồi im để bé tô tô vẽ vẽ.

"Tính tình đứa trẻ này thật tốt."

Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên không nói gì, Cố Khải Châu thì nhíu nhíu mày.

"Anh thấy bình thường mà, tên nhóc này lớn tuổi hơn U U nhà mình thì nhường một chút là phải rồi."

Trực giác của người làm cha vô cùng nhạy bén, mặc dù ông không hề nghĩ đến chuyện khác, nhưng bất kì cậu nhóc nào chơi cùng với U U, mặc kệ tuổi tác thế nào, ông đều sẽ săm soi kỹ lưỡng, vô cùng bắt bẻ.

Sau khi thấy U U dạy Ung Trạch trượt băng, Cố Khải Châu lại như Giang Tinh, bày ra vẻ kén cá chọn canh: "Lúc nãy tên nhóc này còn rất bình tĩnh, trầm ổn, vậy mà không ngờ lá gan lại nhỏ đến thế, không được, không được, con trai thì phải dũng cảm hơn chứ, Diệu Diệu con thấy thế nào?"

Cố Diệu Diệu còn chưa hiểu sao đã bị lôi vào, cô ha hả hai tiếng: "Việc này có quan trọng không ạ? Nhanh xem tiếp đi."

Hôm qua phải quay cả ngày nên mọi người trong nhà đều mệt chết đi được, buổi tối không còn sức để làm gì, ăn xong liền tắm rửa rồi đi ngủ.

Sáng nay mới thức dậy thì Cố Diệu Diệu lại nghe Thẩm Tịch Xuyên nói hôm qua ở trên sân băng, U U có thu hoạch ngoài ý muốn nhưng cụ thể là gì bà còn chưa kịp nghe thì đạo diễn Chu đã đến nhà rồi.

Cố Diệu Diệu điều khiển thanh thời gian, nhanh chóng tua qua đoạn U U trượt băng với Ung Trạch, bấm ngay đoạn ngắn cao trào sau khi Doãn Hạc Ý xuất hiện.

Sau đó bọn họ thấy được một cô bé thường ngày chỉ biết ăn, ngủ và ngẩn người, không có việc gì thì nằm ườn trên sô pha, vậy mà dưới sự dạy dỗ của huấn luyện viên đội tuyển quốc gia, bé lại có tiến bộ vượt bậc.

Từ miễn cưỡng có thể trượt băng, đến động tác, tư thế đúng tiêu chuẩn, rồi lại đạt đến trình độ trượt băng điêu luyện, dễ dàng điều khiển.

Tốc độ tiếp thu như vậy, chưa nói đến người ngoài mà ngay cả thành viên trong nhà còn không tin vào mắt mình.

Mãi đến cuối cùng, khi chính miệng Doãn Hạc Ý nói ra câu: "Em là hạt giống tốt của giới trượt băng đấy", nghe đến đây bốn người đều ngạc nhiên đến ngây người.

Úc Lan: "Huấn luyện viên nói U U là người có thiên phú! Con bé có khả năng thiên bẩm trong môn thể thao này đấy! Chúng ta không nghe nhầm chứ?"

Cố Khải Châu: "Không nhầm đâu, cô ấy còn nhắc đến giải thưởng quốc tế nữa! Là quốc tế đó!"

Hai vợ chồng nhìn nhau không nói gì, trong mắt họ là tràn đầy sự kinh ngạc, không thể tin được.

Nhưng Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên lại chú ý đến một chuyện khác.

"Trượt băng!?"

Cái này, cái này không đúng rồi!

Cố Diệu Diệu cố gắng nhớ lại một chút, có nghĩ thế nào thì cô vẫn nhớ rõ ràng U U bắt đầu học múa ba lê ở tiểu học, sau khi học hết cấp một thì vào thẳng trường chuyên dạy múa, đường đường chính chính trở thành vũ công chính của vũ đoàn ba lê chuyên nghiệp.

Mặc dù mỗi lần cô nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn mềm mại, trắng nõn nà của bé thì lại liên tưởng đến những ngón chân bị biến dạng do tập ba lê nên thấy có chút đau lòng nhưng cô chưa bao giờ nghĩ U U lại đột nhiên rẽ hướng từ múa ba lê sang trượt băng.

"Khụ khụ." Đạo diễn Chu cắt ngang mạch suy nghĩ đã bị chệch khỏi đường ray của cả nhà này: "Vấn đề chính không phải ở chuyện này, đây này, chắc mọi người cũng nhìn thấy màn công kích này đúng không?"

"Có thấy."

Úc Lan bình tĩnh trả lời.

"Chuyện này có là gì đâu? Thế giới này có biết bao loại người chua ngoa như thế chứ, sao phải mất thời gian để nhìn xem họ nói điều gì?"

Đạo diễn Chu đã quên rằng, từ lúc ra mắt đến nay Úc Lan luôn là nghệ sĩ bị đem ra bàn tán nhiều lần, đối với bà, những bình luận của antifan là chuyện thường tình mà thôi, chẳng khác gì chuyện ăn cơm uống nước mỗi ngày, lòng bà đã sớm được luyện trở nên cứng rắn như kim cương rồi.

"Huống chi đây là chuyện vả mặt trực tiếp, lại đánh đến mức vang dội thế này, vậy là tôi đã cảm thấy rất thoải mái rồi, còn có chuyện gì sao?"

Ngược lại Cố Khải Châu đã nhìn ra chuyện không thích hợp: "Trong tình huống bình thường, không phải khán giả luôn bao dung với mấy bạn nhóc nhỏ tuổi sao, công kích thế này... Không phải là do có người đứng sau kích động chứ?"

Nói thật, khi Cố Khải Châu nhìn thấy những lời bình luận này, so với tức giận, phẫn nộ, thì nhiều hơn là ông không biết nên khóc hay nên cười.

Chê bai U U không biết gì hết?

Sao bọn họ không chỉ vào đứa trẻ mới sinh ra mà mắng chúng không thể thi vào đại học Thanh Hoa luôn đi?

Loại mạch não này, với người bình thường mà nói, làm gì có ai lại có những suy nghĩ như vậy chứ, tự nhiên lại ngẩng đầu lên nói, chắc chắn là có mờ ám.

"Tôi đã hiểu ý của anh, cảm ơn anh đã lo lắng mà đến nhắc nhở chúng tôi."

Đạo diễn Chu tủm tỉm cười đáp: "Không có gì, không có gì", thật ra trong lòng hai người biết rõ ràng, đạo diễn Chu lo rằng vợ chồng Cố Khải Châu sẽ tức giận vì chuyện U U bị chỉ trích mà rời khỏi chương trình.

Hai người này dư sức trả khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nếu như thật sự bị tức giận thì việc kỳ sau họ sẽ vứt gánh giữa đường là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Cũng may là có vẻ tâm tình Cố Khải Châu tương đối bình tĩnh, có lẽ đoạn U U nhận được sự khẳng định từ Doãn Hạc Ý đã làm hai vợ chồng nở mày nở mặt, cho nên những lời tiêu cực này cũng chẳng làm bọn họ phải điên cuồng tức giận.

Tuy nhiên không thể bỏ qua cho người đứng sau màn.

Đạo diễn Chu đã thành công đạt được mục đích mình muốn nên vừa định rời đi thì nhìn thấy Thẩm Tịch Xuyên ôm máy tính gõ gõ, vì vậy thuận miệng hỏi: "Tịch Xuyên đang làm gì đấy? Chơi game sao?"

Mấy đứa nhóc tuổi này đều chơi mấy tựa game như PUBG hay là Vương Giả gì gì đó, ông cũng nghĩ có lẽ cậu cũng đang chơi mấy trò này.

Nhưng mà Thẩm Tịch Xuyên quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Tùy tiện học chút kỹ thuật hacker thôi ạ."

Chu đạo:?

Từ "tùy tiện" là để dùng như vậy sao?

Đạo diễn Chu nhìn màn hình tràn đầy dãy số và câu lệnh, cảm thấy nếu hỏi thêm có thể sẽ lại rước nhục vào thân, vì thế nhịn sự tò mò lại, coi như là vì giữ sĩ diện cho bản thân rồi tạm biệt rời đi.

Ngược lại Cố Khải Châu thì không chút băn khoăn gì, dù sao thì ông cũng bị chỉ số IQ của Thẩm Tịch Xuyên đè bẹp không phải mới một hai lần, quay đầu nhìn sơ qua rồi hỏi: "Học cái này, có thể tra ra ai là kẻ đứng sau hại gia đình mình sao?"

Trong lòng Cố Diệu Diệu thầm nghĩ, làm gì có chuyện dễ ăn như thế thì nghe thấy Thẩm Tịch Xuyên bình tĩnh trả lời: "Theo lý thuyết thì chắc là có thể."

Cố Diệu Diệu:???

Sau đó Thẩm Tịch Xuyên liền "đơn giản" giải thích một chút về cách tra tài khoản IP rồi lại luyên thuyên đến việc định vị, cùng một loạt các thuật ngữ và nguyên lý kỹ thuật.

Tất nhiên, mọi người chẳng có ai hiểu được.

Cuối cùng vẫn là Cố Diệu Diệu ra vẻ trấn định, mở miệng để cứu lấy chút ít thể diện cho cả nhà: "Tốt, vậy giao cho anh, tra cho kỹ, sau khi tra ra thì lập tức nói cho bọn em."

Sau này, nếu gặp phải những tình huống như thế này, tốt nhất là không nên đào sâu làm gì, chưa nói đến chuyện khác, quan trọng là phải giữ mặt mũi cho mình.

"Mọi người đang làm gì vậy?"

U U đánh một giấc thật ngon lành, thức dậy đầu bù xù tóc rối, vừa ngáp vừa tìm dì Trương lấy nước uống giúp bé.

Từ sáng sớm hôm qua, U U đã bắt đầu bận rộn ghi hình, buổi chiều lại tiêu hao năng lượng luyện tập trên sân băng, cho nên buổi tối nằm xuống liền ngủ một mạch đến khi mặt trời chiếu đến mông mới tỉnh dậy.

Bé tập trung nhìn, thấy cả nhà đang xem video ghi hình của bé vào ngày hôm qua, lập tức nhớ đến chuyện đầu mình bị kẹt.

"Không được xem, không được xem!"

Bé cuống quýt chạy đến ôm lấy màn hình, ngăn không cho mọi người nhìn thấy bộ dáng mất mặt của mình.

"Hôm qua, hôm qua chú Chu nói cho mọi người chuyện của con rồi mà, mọi người đã biết con không sao rồi mà? Sao mọi người lại phải coi video thêm lần nữa làm chi?"

Bé không nói thì mọi người cũng chẳng nhớ tới, lúc này bé vừa nói thì cả nhà bốn người càng muốn tận mắt xem cảnh bé bị kẹt đầu.

"Nghe người khác kể khác với xem trực tiếp chứ?"

"Ngày hôm qua, nhờ chuyện này mà con còn lên hotsearch ngồi luôn đấy, toàn bộ cư dân mạng đều thấy, ba cũng muốn xem một chút."

"Thẩm Tịch Xuyên, con mau ôm con bé lại đi, đừng để con bé chặn màn hình nữa!"

"Vâng ạ."

U U bị công khai xử tội tức đến hộc máu, hận không thể nằm xuống đất lăn lộn ăn vạ, tố cáo bốn người đều cùng một giuộc.

Đợi mọi người cười xong, Cố Khải Châu mới nói chuyện trượt băng với U U: "U U, con thích trượt băng không?"

U U không chút suy nghĩ liền trả lời: "Thích ạ!"

Úc Lan: "Thật sự thích à? Học trượt băng rất cực khổ, so với dương cầm thì khổ hơn nhiều."

Nghe xong câu nói này, U U có chút chần chừ nói: "Nhưng mà... Trượt băng là chuyện duy nhất mà chỉ trong một lần đầu tiên là con đã được người khác khen ngợi."

Hai vợ chồng sững sờ.

"Nói về học nhạc cụ thì con không có thiên phú như chị, còn về học tập thì con cũng không phải thiên tài như anh trai..."

Thật ra, lúc nói câu này, U U không hề khó chịu chút nào, nhưng lời của bé lại làm người nghe suy nghĩ, không hiểu sao trong lòng mọi người lại có chút khó chịu.

Bé gãi gãi đầu, tiếp tục nói: "Có rất nhiều chuyện mà con không thể làm tốt, nhưng mà, chỉ có chuyện này là chị huấn luyện viên và anh Ung Trạch đều nói con có thể làm được."

"Con không muốn bị coi là đứa trẻ ngốc nữa."

"Con cũng muốn trở thành đứa bé có thể làm ba mẹ và cả anh chị cảm thấy tự hào vì con."

Không ai nghĩ U U có thể nói ra những lời này.

Trong lòng của mọi người, so với những người khác thì U U luôn là đứa bé vô ưu vô lo, cho dù là có chuyện buồn phiền thì đó chỉ như một đám mây đen che khuất ánh mặt trời trong chốc lát mà thôi, rất nhanh đám mây đen đó sẽ tan biến và tâm trạng của bé sẽ lập tức tươi sáng, rực rỡ trở lại.

Bất kể là Cố Diệu Diệu hay Thẩm Tịch Xuyên, cho tới bây giờ hai người đều không hề cảm thấy quá khứ của bé không đáng để tự hào và kiêu ngạo.

Mặc dù thỉnh thoảng Cố Khải Châu và Úc Lan hay nói bé là cô bé ngốc, nhưng thật ra trong lòng hai người đều rất tự hào vì lòng lương thiện và trong sáng của bé.

Nhưng không ngờ rằng, vốn dĩ trong lòng U U luôn khát khao nhanh chóng trưởng thành, trở thành một ngôi sao sáng như các thành viên khác trong nhà, bất kể ở đâu cũng có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Hóa ra trong lòng bạn nhỏ này lại đang ôm ấp một thế giới rộng lớn như vậy.

Cố Khải Châu đặt bé ngồi lên đùi, ôm vào lòng, dịu dàng nói với bé: "Nếu muốn đạt đến tiêu chuẩn như lời huấn luyện viên Doãn nói thì con phải nỗ lực rất nhiều."

"Nhưng cho dù cuối cùng con vẫn không làm tốt chuyện này thì ba vẫn muốn con hãy nhớ kỹ rằng, con chính là niềm tự hào của ba mẹ và anh chị."

"Mỗi người các con đều là niềm kiêu hãnh của ba mẹ."

——

Sau khi xác định rằng U U thật sự muốn học trượt băng, Cố Khải Châu và Doãn Hạc Ý cùng nhau bàn bạc về kế hoạch học tập.

Với độ tuổi này của U U thì việc luyện tập những động tác có độ khó cao là chuyện không thể nào, ít nhất cũng phải đợi thêm hai ba năm nữa, bây giờ chỉ là đặt nền móng và bồi dưỡng hứng thú với môn trượt băng.

Doãn Hạc Ý còn đề xuất có thể cho U U học múa ba lê, trượt băng còn được biết đến là múa ba lê trên băng, đây là môn thể thao kết hợp với nghệ thuật, đứa bé có kỹ năng múa tốt thì nên được luyện tập từ khi còn nhỏ.

Về phần học phí thì chi phí đào tạo tuyển thủ trượt băng hàng năm đều không phải là con số nhỏ, mấy chục vạn là bình thường, đối với các gia đình ở tầm trung thì đó sẽ là gánh nặng, nhưng cũng may điều kiện nhà họ Cố rất tốt, mấy chuyện này đều không thành vấn đề.

Cuối cùng đã sắp xếp thời gian học trong mỗi tuần, việc này sẽ bắt đầu sau khi kết thúc chương trình thực tế, trước mắt không gấp.

"Chuẩn bị xong đồ đạc rồi chứ?"

Đêm trước khi quay tập ba, Úc Lan thúc giục U U tự chuẩn bị va li của mình.

"Mang theo những thứ cần thiết thôi, đừng quên mấy đồ quan trọng để rồi phải quay về nhà lấy, đừng mang theo những thứ không cần, đi có hai ngày mà con làm như chuyển nhà không bằng vậy..."

U U vừa nghe mắng vừa lấy mấy con cá mập bằng bông trong vali ra, trong miệng lẩm bẩm:

"Cái này không được, cái kia cũng không, mẹ thật phiền mà."

Úc Lan: "Đợi khi con làm mẹ thì chắc chắn con cũng như vậy!"

"Con không cần làm mẹ, con muốn mãi mãi là công chúa nhỏ!"

"Công chúa nhỏ cũng không ngủ trong chuồng chó đâu, cảm ơn." Úc Lan cười lạnh: "Đợi đến ngày mốt quay hình, mẹ sẽ gặp chị gì đó rồi nói cho cô ấy biết đừng thấy U U giả vờ đáng yêu mà bị qua mặt, bình thường con không bao giờ tìm được một đôi vớ hoàn chỉnh!"

U U: "Đừng nói, đừng nói mà! Mẹ, mẹ xấu quá đi!"

Lần quay thứ ba này không giống với hai lần trước, chủ đề lần này không chỉ là ra nước ngoài, mà còn đi chung với một gia đình khác nữa.

Chương trình này có tổng cộng bốn gia đình khách mời, tuy rằng đến cuối cùng thì mỗi tập luôn cắt ghép bốn nhà lại thành một chương trình hoàn chỉnh cho người xem coi, bốn gia đình đều xuất hiện trong cùng một tập, nhìn qua thì có vẻ đều quen biết nhau, nhưng thật ra từ đầu tiết mục đến bây giờ cả bốn nhà đều chưa gặp mặt nhau lần nào.

Lần này là dịp bốn gia đình được gặp mặt trực tiếp, cùng đi du lịch ở hai địa điểm khác nhau.

Vận khí của nhà U U tương đối tốt, chủ yếu chính là U U rất muốn đến hãng phim Universal Studio..

"Shreck~ Kungfu Panda ~ Harry Potter ~"

U U vừa đọc tên các nhân vật yêu thích của mình, vừa thu dọn hành lý dưới sự trợ giúp của Úc Lan.

Ngược lại, tâm trạng của hai người đàn ông trong nhà có chút không tốt.

"Ba dựa theo những thông tin mà con cung cấp để nhờ người trong công ty điều tra giúp xem ai là người đứng sau lưng kích động mọi người..."

Sắc mặt Cố Khải Châu không tốt, đầu có chút đau, mở miệng nói:

"Kết quả, đó là gia đình mà ngày mai sẽ cùng nhà mình đi đến hãng phim Universal Studio."

Đây thật đúng là... Không phải oan gia không gặp nhau.

Chỉ sợ ngay cả đạo diễn Chu cũng chẳng biết, ông ấy cứ ngẫu nhiên ghép cặp hai nhà với nhau, lại tình cờ ghép trúng nhà đã âm thầm ngáng chân nhà bọn họ?

"Chuyện này tạm thời nên giữ bí mật với dì Úc và hai em của con, đừng để họ biết gì hết."

Đến mức này thì trong lúc mấu chốt có lẽ không thể hoãn việc quay hình được, nếu để Úc Lan biết thì khó tránh khỏi việc bà ấy sẽ bày ra sắc mặt không tốt.

Nhưng thật ra Cố Khải Châu cũng vô cùng thắc mắc.

Về nhà kia, trước kia hai vợ chồng đều là nghệ sĩ nổi tiếng, có cô con gái mười hai tuổi, nghe nói học múa ba lê cũng giành được không ít giải thưởng, là một cô bé rất có thiên phú.

Cố Khải Châu và Úc Lan đều nổi tiếng không cùng thời với bọn họ, nên cũng không gây ra xung đột về lợi ích, không hiểu sao bây giờ lại muốn gây bất lợi cho nhà họ đây?

Cố Khải Châu dẫn cả nhà lên máy bay đến Universal Studios - Los Angeles.

Bay một quãng đường dài đầy mệt mỏi, mãi đến tối mới đến được khách sạn mà tổ chương trình đã chuẩn bị, sau một đêm nghỉ ngơi thì sẽ bắt đầu ghi hình vào ngày mai.

Cố Khải Châu thì buồn rầu đến nỗi chẳng chợp mắt được chút nào, còn U U thì ngược lại, vì quá hào hứng nên cũng chẳng buồn ngủ.

"Chúng ta sẽ đến Hogwarts ạ? Sẽ có mũ và đũa phép chứ ạ?"

Cố Diệu Diệu ở cùng phòng, mệt đến chịu không nổi nói: "Có..."

"Vậy em sẽ nhận được thư thông báo của Hogwarts chứ? Ba nói phải mười một tuổi em mới đi được, nhưng em rất muốn đi ngay bây giờ."

"..."

"Nhưng mà sau khi học phép thuật thì em có thể học trượt băng không ạ? Em thích cả hai luôn, nếu vậy thì liệu rằng em có thể học hai cái cùng lúc được không chị?"

"Nói thật cho em biết, thật ra chị đã nhận được thư thông báo nhập học của trường phép thuật hai năm rồi đó."

Trong bóng tối, U U không thể tin được mà trợn tròn mắt, trong đôi mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên "Sao chị gạt em, lén đi học phép thuật chứ".

Cố Diệu Diệu nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu bây giờ em không chịu ngủ thì chị sẽ dùng phép thuật khâu cái miệng nhỏ của em lại đấy, như vậy thì sau khi lớn lên em sẽ trở thành một cô gái câm xinh đẹp!"

//

Truyện Chữ Hay