Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt
Với cái đẩy này của Cố Diệu Diệu, khung cảnh vốn đã căng thẳng lập tức nổ tung.
"Hu hu, ba ơi! Đầu con trọc rồi!!"
Đổng Gia Hữu gào khóc.
"Cháu làm gì đó!"
Cha Đổng vô cùng tức giận, lập tức nhảy dựng lên muốn tìm Cố Diệu Diệu tính sổ.
Tuy nhiên, khi vừa định đứng dậy khỏi ghế sô pha, ông ta đã bị Cố Khải Châu mang vẻ mặt ôn hoà kia ấn lại.
"Đừng tức giận, đừng tức giận... Mấy đứa nhỏ đùa giỡn nhau thôi, chuyện vụn vặt đấy mà, không đáng để tức giận như vậy... Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút..."
Nếu cẩn thận lắng nghe sẽ biết được đây là những lời cha Đổng vừa mới nói lúc nãy, ông ta giận dữ nhìn chằm chằm Cố Khải Châu, dường như không thể tin được người đàn ông ăn nói nhẹ nhàng mềm mỏng này lại giấu kim trong lời nói.
Thấy mâu thuẫn ngày càng gay gắt, hiển nhiên cảnh sát sẽ ưu tiên xoa dịu cha Đổng đang tức giận hơn là đi giải quyết chuyện giữa hai đứa nhỏ.
"Mặc dù làm vậy có chút không đúng nhưng hai nhà các anh cũng coi như huề nhau, việc này tôi nghĩ nên dừng lại ở đây..."
"Quay về các anh nên dạy dỗ lại đám nhỏ, không nên động một chút là cắt tóc người khác đúng không?"
"Đổng tiên sinh, anh cũng đừng bất mãn như vậy, rốt cuộc cũng là do con anh ra tay trước, còn cậu nhóc tóc tím kia nữa, học sinh tiểu học không hiểu chuyện thì thôi đi, cậu đã mười mấy tuổi rồi chẳng lẽ cậu cũng không hiểu sao? Đợi lát nữa cậu theo chúng tôi về sở cảnh sát viết bản tường trình..."
Cha Đổng vừa rồi còn muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, bây giờ lưỡi dao lại hướng vào người mình, cuối cùng cũng biết đau.
Dù ông ta biết sẽ rất mất mặt, nhưng cũng không chịu bỏ qua như vậy.
U U đứng một bên ngơ ngác chớp chớp mắt, nhìn Đổng Gia Hữu đang khóc lóc thảm thiết vì bị cạo trọc đầu.
Là một cậu nhóc điệu đà, khi nhập học Đổng Gia Hữu đã tốn một khoảng tiền lên đến bốn con số chỉ để chụp ảnh thẻ nộp vào trường, ngay cả mái tóc cũng được tạo kiểu chuyên nghiệp, dụng tâm không hề kém mấy cô bé gái.
Kết quả chỉ trong chớp nhoáng đầu cậu ta đã biến thành kiểu tóc của võ sĩ samurai Nhật Bản.
"Hu hu hu..."
Phụt.
U U nhịn được không cười thành tiếng.
Thẩm Tịch Xuyên đẩy xe lăn đến trước mặt U U, bế bé lên xe, tránh bị ảnh hưởng bởi những người lớn sắp đánh nhau ở bên kia.
U U ngồi trên người Thẩm Tịch Xuyên, thì thầm vào tai cậu:
"Tóc của anh ta thật buồn cười đó."
Thẩm Tịch Xuyên sờ đầu bé.
"Ngoài bị cắt tóc ra, em có bị thương ở đâu không?"
U U ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có ạ. Đàm Duệ và Đường Đường mới bị thương, em không sao."
Cố Diệu Diệu nhìn cô gái nhỏ đứng một bên, nhiều lần âm thầm quan sát bọn cô, mở miệng nói:
"Cảm ơn em đã chăm sóc em gái chị."
Khương Đường khiêm tốn xua xua tay, không nói gì.
Chỉ là trong lòng cô lại đang lẩm bẩm, tuy rằng cũng từng xem qua một đoạn video ngắn của chương trình thực tế hai chị em tham gia, cô cũng cảm thấy chị gái U U có vẻ trưởng thành sớm, nhưng mà...
Cô chưa từng nghĩ tới chị U U lại có sức tàn phá lớn như vậy.
"Cái này là cái gì vậy ạ?"
U U tò mò vươn tay cầm lấy dụng cụ cắt tóc trong tay Thẩm Tịch Xuyên, vừa nãy bé đã cảm thấy vô cùng lợi hại, cái này vừa đẩy trên đầu Đổng Gia Hữu, ngay lập tức tóc của cậu ta đã biến mất.
Sau khi dùng xong Cố Diệu Diệu ném ngay cho cậu, lúc này Thẩm Tịch Xuyên vẫn chưa trả lại cho Trì Hoán, thấy U U cầm chơi, lập tức nhắc nhở:
"Cẩn thận, đừng bật công tắc."
U U bất mãn đáp: "Em không có ngốc như vậy."
Bên kia mấy người lớn vẫn đang giằng co anh tới tôi đi. Cha Đổng muốn Cố Diệu Diệu phải đích thân xin lỗi con trai mình, còn Úc Lan nói, muốn vậy thì con ông ta phải xin lỗi trước, Cố Khải Châu lại nói cha Đổng đã báo án giả, chẳng lẽ cảnh sát lại cứ để yên như vậy?
Trong lúc gà bay chó sủa, chỉ có Trì Hoán đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên.
Thật là lợi hại.
Hai đứa nhóc này, có những ý tưởng thật là lợi hại.
Cố Diệu Diệu gọi Đàm Duệ qua, hỏi thăm tình hình trong nhà nhóc, bỗng nhiên cô cảm giác được bản thân đang bị một ánh mắt nóng bỏng khoá chặt.
Nhìn chằm chằm...
"Anh muốn nói gì sao?"
Cố Diệu Diệu cảnh giác nhìn tên ngốc có nhúm tóc đỏ trên đầu và hình xăm heo Peppa trên tay.
"Vừa nãy em chửi người khác lợi hại ghê." Trì Hoán ngồi xổm xuống, đôi mắt sáng ngời nhìn Cố Diệu Diệu: "Cả anh trai em nữa, hai người bọn em phối hợp vô cùng ăn ý. "
Rốt cuộc anh ta muốn nói gì vậy?
Cố Diệu Diệu cau mày, chưa kịp nói gì thì thấy Trì Hoán đã tiến lên một bước, nắm tay cô.
"Cô nhóc, em và anh trai em có muốn gia nhập Thanh Long Hội của bọn anh không! Mặc dù Thanh Long Hội chỉ mới được thành lập vào hôm nay thôi nhưng đại ca của hội là anh Ung Trạch, không những lợi hại mà còn có tiền! Nếu em gia nhập Thanh Long Hội của bọn anh chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh..."
"Tôi từ chối." Cố Diệu Diệu thờ ơ nói.
Trì Hoán đang mải mê vẽ một chiếc bánh lớn thì bị người ta dứt khoát từ chối, lại ôm hy vọng nhìn về phía Thẩm Tịch Xuyên.
Thẩm Tịch Xuyên: "Tôi cũng vậy."
"..."
Trì Hoán không thể tin được.
"Tại sao!!" Cậu tiếp tục đuổi theo thuyết phục: "Chẳng lẽ các em không muốn gia nhập bang phái sao, mọi người sống chết cùng nhau, chìm nổi lang bạt để có thể thống trị thế giới ngầm..."
Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên nhìn cậu với ánh mắt đang nhìn một tên ngốc.
Tuổi còn trẻ mà sao lại bị váng đầu rồi?
Thấy không dụ dỗ được, Trì Hoán bắt đầu vừa đấm vừa xoa:
"Cố U U chính là hội phó của Thanh Long Hội bọn anh, dù các em không gia nhập thì cũng là người nhà của thành viên trong hội, khi các bang phái khác đến gây rối bọn em cũng sẽ bị liên lụy!"
Cố Diệu Diệu kinh ngạc nhìn U U vẫn đang nghịch tông đơ.
"Hội phó?"
U U chậm rãi ngẩng đầu: "Dạ?"
Trì Hoán tự hào hất cằm: "Đích thân đại ca của chúng tôi bổ nhiệm!"
Lúc này U U mới gật đầu: "Đúng rồi! Anh Ung Trạch nói em là tổ phó đó!"
"Tại sao lại là tổ phó?"
"Đúng vậy! Anh Ung Trạch đã đổi tên rồi! Chúng em là tổ học tập Thanh Long! Phải học tập thật tốt, mỗi ngày đều tiến về phía trước!"
Cố Diệu Diệu không nhịn được lui về sau một bước.
Cô cảm thấy bệnh ngu ngốc của hai người này có thể lây lan.
Mặc dù U U thường xem phim với Úc Lan, nhưng trong đó cũng không bao gồm đề tài giống "Người Trong Giang Hồ" mà Trì Hoán thích xem, chắc chắn bé không hiểu được Thanh Long Hội sẽ làm những gì.
Nghe bé nói thì có vẻ không khác Tổ Dân Phố là mấy.
Hơn nữa, bé là người thật thà, anh chị nói gì bé cũng tin. Ung Trạch nói bé phải giúp Trì Hoán học tập, bé cũng nhớ kỹ, không quên quay sang nói với Trì Hoán:
"Đúng rồi, đúng rồi! Anh Trì Hoán, để anh trai em dạy anh học! Anh trai em rất thông minh!"
Trì Hoán nhìn cậu nhóc ngồi trên xe lăn, nhiều nhất cũng chỉ mới chín tuổi, dù thông minh đến đâu thì cũng chỉ là đứa trẻ lớp ba, lớp bốn. Dù sao cậu đã là học sinh cấp hai, một đứa bé chín tuổi làm sao có thể dạy học cho cậu?
"U U, dù anh trai em thông minh nhưng cậu ấy còn là học sinh tiểu học. Làm sao có thể dạy học sinh cấp hai như anh được?"
U U chớp mắt: "Nhưng năm sau anh trai của em sẽ trở thành học sinh cấp hai rồi đó."
Trì Hoán sửng sốt.
Này?
Mới mười tuổi mà đã học cấp hai ư? Đợt chút, để cậu tính xem...
"Hơn nữa năm sau anh trai em không học lớp sáu, anh ấy học lớp bảy đó."
Học tra Trì Hoán trợn mắt há mồm, với trình độ của cậu không ở lại lớp là quá tốt rồi, cậu chưa từng gặp được thiên tài liên tục nhảy lớp như vậy?
CMN!
Nhà này toàn là nhân tài!
"Thì ra là vậy!"
Không biết từ khi nào Ung Trạch đã đến bên này, ngồi xổm sau lưng U U nói:
"Bạn học Thẩm, nếu có thời gian, không biết em có đồng ý nhận dạy bù cho một bạn học sinh vào cuối tuần không?"
U U cầm tông đơ đứng trên xe lăn ngây người một giây, sau đó chột dạ rút tay lại, nhanh chóng nhảy khỏi xe lăn chuẩn xác nhào vào lòng chú cảnh sát.
"Chú cảnh sát cứu cháu!!"
Bé không hề cố ý!
Chỉ là bé rất tức giận khi nghe lời nói của ông ta cho nên muốn cầm tông đơ đập vào đầu ông ta, nhưng mà bé đã vô tình ấn vào công tắc!!
Cố Diệu Diệu là người hồi phục tinh thần đầu tiên, hài lòng dơ ngón cái cho U U.
Rất tốt.
Người một nhà thì phải ngăn nấp gọn gàng như nhau mới xứng.
//