Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

chương 125: ăn miếng trả miếng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Cả phòng lặng ngắt như tờ.

"Chị ơi...!"

U U vừa thấy chị gái đã tới, lập tức càng thêm tự tin, nhanh chóng nhào qua cáo trạng:

"Là anh ta! Anh ta cắt tóc của em! Hại em cho rằng em đã bị trọc đầu hu hu!"

Đứng phía sau Cố Khải Châu, Úc Lan và Thẩm Tịch Xuyên cũng liếc mắt nhìn qua thì thấy kiểu tóc của U U lúc này và trước khi ra cửa hoàn toàn khác nhau.

Thật ra kiểu tóc này cũng rất đáng yêu.

Có điều sau khi nhìn thấy trong tay Ung Trạch đang cầm một đoạn tóc dài bị người ta cắt, cơn giận của cả nhà họ Cố tức khắc bùng lên.

"Vị này chắc là Đổng tiên sinh của khoa học kĩ thuật Minh Duệ nhỉ." Cố Khải Châu ngoài cười nhưng trong không cười, tiến lên bắt tay đối phương: "Nghe danh đã lâu, rất hân hạnh được gặp mặt."

Cố Khải Châu nghiến răng nghiến lợi, lực tay mạnh đến mức khiến cha Đổng xém chút nữa thì không chịu nổi.

"Nào có... Danh tiếng của Cố đạo mới là sấm đánh bên tai..."

Cha Đổng cân nhắc một chút, nhà họ Đổng bên ngành sản xuất khoa học kĩ thuật, nhà họ Cố thì hoạt động trong ngành giải trí, hai nhà đều là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực của mình, nhưng có quăng tám sào cũng chẳng liên quan tới nhau, ai cũng không thể uy hiếp được ai.

Lúc này, chỉ tranh khí thế!

Là người có vai trò chủ nhà, Ung Trạch dẫn cả đám người đến phòng nghỉ bên cạnh, vẫn là căn phòng bên khu nhà gấu trúc kia.

Cảnh sát ngồi trên ghế sô pha dài ở giữa, địa vị của người nhà họ Đổng và nhà họ Cố ngang nhau, chia ra ngồi hai bên.

Các bạn nhỏ giống như đang biểu diễn tiết mục khi có khách tới nhà, đứng ở vị trí trung tâm, nơi hội tụ ánh mắt của bốn phương tám hướng, U U kể lại một lần nữa những chuyện đã xảy ra.

Từ lúc đầu, khi Đổng Gia Hữu muốn kết bạn lại bị bé từ chối, cậu ta thẹn quá hóa giận muốn đưa tay đẩy bé, nhưng bị Trì Hoán ngăn lại.

Lại đến lúc Đổng Gia Hữu có kế hoạch từ trước mà đi theo bọn họ đến nơi ít người, còn gọi một đám đồng loã do tóc tím cầm đầu đi tới, rồi làm những hành động cực kì tàn bạo và hung dữ với ba người bọn họ!

Bằng chứng là khoé môi Đàm Duệ hơi sưng lên, khuỷu tay Khương Đường bị trầy da, còn có tóc của U U bị cắt mất.

Mặt khác, Ung Trạch, chủ sở thú cũng hữu nghị cung cấp một đoạn video khác, chính là quá trình tóc tím lẻn vào sở thú sau khi nhận được điện thoại của Đổng Gia Hữu.

Sở thú Động vật nhỏ chiếm diện tích không ít, mảnh rừng rậm phía sau cũng thuộc về sở thú nhưng rất khó để giám sát, bởi vậy người khác cũng dễ dàng thừa cơ lợi dụng.

U U càng nói càng kích động, có lẽ là do bé từng cùng mẹ xem không ít phim điều tra tội phạm, mở miệng ra chính là:

"Chú cảnh sát, nếu chú không tin tụi con thì chú có thể mang tụi con đi kiểm tra thương tích!"

Đàm Duệ: "Đúng ạ! Đi kiểm tra thương tích!"

Cha Đổng thấy Đàm Duệ là người trong nhà thế nhưng cùi chỏ lại hướng ra ngoài, tức giận đưa tay túm nhóc, hạ giọng cảnh cáo:

"Câm miệng!"

U U nhảy dựng lên, hô to: "Chú cảnh sát! Ông ta đe doạ người bị hại!"

Chú cảnh sát cũng rất đau đầu.

Bọn họ tới đây là để điều tra chuyện sở thú thả sư tử ra ngoài như lời nói của cha Đổng, chứ họ không có nói là sẽ giải quyết chuyện ẩu đả của học sinh tiểu học.

Loại chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh này còn khó quản hơn những vụ án lớn, hai bên đều là mấy đứa nhóc mới vài tuổi, cũng chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng gì nhưng phụ huynh thì không ai chịu nhường nhau.

Dù cảnh sát có muốn quản nhưng cũng không có luật pháp nào sẽ kết tội học sinh tiểu học đánh nhau.

Cảnh sát đành phải nói: "Chú biết rồi, bạn nhỏ, cháu nói lâu như vậy có mệt không, mệt rồi thì chúng ta nghỉ một lát nhé..."

U U hiên ngang lẫm liệt:

"Cháu không mệt! Cháu có thể tiếp tục nói! Chứng cứ gì đó tụi cháu đều có! Chú cảnh sát có muốn mang về cục cảnh sát không ạ? Chú cứ tìm anh Ung Trạch của cháu, chắc chắn anh ấy sẽ đưa cho chú!"

"Cái này thì không cần..."

"Các chú sẽ phạt anh ta đúng không ạ? Tuy, tuy rằng anh ta đáng ghét lắm nhưng chú không cần phạt anh ta lâu đâu, giam hai ngày là được rồi, chúng cháu còn phải đi học nữa ạ."

Khóe miệng cảnh sát co rút, cô bé còn biết nghĩ cho người ta, còn sợ chậm trễ việc học của người ta nữa.

Bên này U U bận rộn kể lại kỹ càng tỉ mỉ tình tiết phạm tội cho chú cảnh sát, mà bên kia, cuộc đối đầu của phụ huynh hai bên lại hàm súc hơn nhiều.

Trên mặt Úc Lan cũng không thèm cười lấy lệ:

"Đổng tiên sinh, e rằng chuyện này ông phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý."

Cha Đổng là một thương nhân thành công, giỏi nhất là đánh Thái Cực, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành chuyện không có.

"Bà Cố nói nghiêm trọng quá rồi, chẳng qua là mấy đứa nhỏ đùa giỡn nhau thôi, hà tất phải làm lớn chuyện..." Cha Đổng nhẹ nhàng nói lãng sang chuyện khác: "Tôi thấy tóc con gái cô vẫn đẹp lắm, người khác nhìn thấy chắc chẳng có ai nói là bị người ta cắt xấu đâu? Trình độ tiệm cắt tóc cũng chỉ đến vậy thôi..."

Đang làm phông nền đứng ở phía sau, Trì Hoán nghe vậy bất mãn nói:

"Đó là do tôi sửa lại cho em ấy, con trai ông làm sao cắt đẹp như tôi được chứ."

Trên mặt cha Đổng có chút xấu hổ.

Úc Lan thẳng thắn nói: "Đẹp là do U U của chúng tôi có dáng dấp xinh đẹp sẵn rồi, để kiểu tóc gì cũng đẹp, nhưng không có nghĩa là người khác có thể tùy tiện cắt tóc của bé."

Đối với người trưởng thành mà nói thì lời này chính là không nể mặt ai.

"Cố tiên sinh." Cha Đổng không cho rằng Cố Khải Châu sẽ hành xử cảm tính giống vậy: "Phu nhân của anh thật thú vị."

Cố Khải Châu làm như không nghe ra sự bất mãn trong lời nói của ông ta, mỉm cười nói:

"Nào có, anh có thể nói ra những lời vừa nãy, tôi lại cảm thấy anh càng thú vị hơn."

Lần này cha Đổng cười không nổi.

Sinh vật đơn bào như Trì Hoán chẳng hiểu mô tê gì, ngơ ngác, những người trưởng thành ở đây không nói tiếng người được sao? Cứ thú vị qua thú vị lại, làm sao cậu hiểu được đây?

Đằng kia chẳng có gì vui, quần chúng ăn dưa Trì Hoán lại khe khẽ đi tới chỗ của anh trai, chị gái U U bên này.

Chà, bên này thú vị hơn nhiều.

"Cậu chính là con rùa nhỏ kia à?"

Đứng trước mặt Đồng Gia Hữu là một cô gái không cao hơn cậu ta bao nhiêu, nhưng ánh mắt nhìn xuống như thể chúng sinh chỉ toàn là kiến, hào quang tỏa ra lại cao đến một mét tám.

"Cậu, cậu mới là con rùa nhỏ!"

Đồng Gia Hữu lại liếc mắt nhìn cậu bé đang ngồi trên xe lăn bên cạnh, cậu nhóc kia có mái tóc cùng đôi mắt đen thăm thẳm, sắc môi và màu da tái nhợt, hơi giống với ma cà rồng lạnh lùng.

Có điều nhìn qua thì không có lực công kích, không phải vấn đề lớn.

Cậu ta nuốt nuốt nước miếng:

"Tôi, ba tôi ở đây, cậu ăn nói cho cẩn thận đó!"

Cố Diệu Diệu ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi biết ba cậu ở đây, nhưng tôi không nghĩ là ba cậu sẽ bảo vệ được cậu đâu."

Đồng Gia Hữu: ?

"Để tôi đoán xem nhé, Đàm Duệ là con trai do mẹ kế cậu mang đến, vì không thích cậu ta nên cậu muốn bắt nạt người ta chứ gì? Hay là nên nói rằng do cậu ghen tị với cậu ta thì đúng hơn nhỉ?"

Đàm Duệ luôn nỗ lực học tập lại còn thông minh, ngoại hình cũng đẹp, mỗi khi cha Đổng mang theo hai người bọn họ ra cửa, những người không biết chuyện đều cho rằng Đàm Duệ mới là con ruột của cha Đổng.

Cố Diệu Diệu một kích tất trúng, Đổng Gia Hữu nhảy dựng lên:

"Cậu nói cái gì? Sao tôi lại ghen tị với nó? Nó chỉ là đứa con riêng! Tôi mới là con ruột của ba tôi!"

Học sinh tiểu học ghê gớm lắm cũng chỉ biết lặp đi lặp lại mấy câu như vậy, Cố Diệu Diệu dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được.

"Phải không?" Cố Diệu Diệu liên tục điên cuồng dẫm lên điểm mấu chốt: "Vậy thì ba cậu cũng thật là biết sinh con, cái tốt thì giữ cho mình, cái xấu thì dồn hết lên mặt cậu, nhưng thật ra so với cậu thì đứa em trai kia còn giống ba ậu hơn, đứng giữa bọn họ cậu lại càng giống đứa nhỏ được nhặt từ thùng rác đấy? Cậu nói xem có lẽ nào thật sự là thế không?"

"Không thể nào, không thể nào, không thể nào! Cậu nói bậy!" Đổng Gia Hữu tức giận tới mức choáng váng.

Cố Diệu Diệu mỉm cười: "Đừng nóng giận, thật ra cậu cũng giống ba cậu lắm."

Lúc này phong cách Cố Diệu Diệu bất chợt thay đổi, Đổng Gia Hữu sửng sốt một chút, hơi ngạc nhiên vì sao cô lại bỗng nhiên trở nên ôn hoà rồi.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cô nhỏ nhẹ thì thầm:

"Giống như tráng niên từ nhỏ đã mồ côi ba mẹ, không ai dạy nó nói tiếng người, chỉ biết sủa tiếng chó."

Cố Diệu Diệu nói xong còn liếc mắt nhìn Thẩm Tịch Xuyên một cái: "Không phải nói cậu nên không cần đánh đồng."

Thẩm Tịch Xuyên ngay cả mí mắt cũng không nâng: "Tôi biết."

Người này chẳng khác nào cây pháo nổ biết đi, dù cô có nói cái gì thì Thẩm Tịch Xuyên cũng đã nghe mãi thành quen.

Đổng Gia Hữu tức đến run người:

"Cậu mới là cô nhi! Tôi không phải! Tôi có ba!"

Cố Diệu Diệu: "Dĩ nhiên tôi biết cậu có ba, đừng trách tôi không nhắc nhở, thời tiết lạnh, nhớ nhắc nhở người ba không biết tích đức kia của cậu nên mặc nhiều quần áo vào, cẩn thận không biết khi nào thì lạnh đâu."

Cố Diệu Diệu chơi chữ, chữ "lạnh" lúc đầu là chỉ thời tiết lạnh, chữ "lạnh" thứ hai tức là chỉ người chết.

Đổng Gia Hữu: ?

Trước thủ đoạn huyền diệu của Cố Diệu Diệu cậu ta bị nói đến ngốc, có điều cậu ta đã nhanh chóng hồi phục tinh thần, tức giận mắng:

"Tôi không làm sai gì hết! Cậu dựa vào đâu mà mắng tôi! Tóc em gái cậu bị tôi cắt là do nhóc xứng đáng bị vậy! Ai bảo em cậu lại chơi với Đàm Duệ còn không cho tôi mặt mũi! Đúng là đáng đời!"

"Ba cậu còn không thể giữ được mặt mũi đâu? Còn nhỏ thì mồm miệng nên tích phúc đức cho phần mộ tổ tiên đi, nếu cậu không hiểu văn minh lễ phép là cái gì thì tôi không ngại khắc vào cái bia trước mộ cậu rồi lấy kèn xô na thổi cho cậu nghe."

Chưa bao giờ Đổng Gia Hữu phải nghe những lời thế này, cậu ta bật khóc tại chỗ, hét lên:

"Ba!"

Cố Diệu Diệu thân thiết "Ừ" một tiếng, khiêm tốn nói:

"Ba ruột cậu còn chưa có xuống mồ đâu, sao lại muốn nhanh chóng nhận tôi là ba rồi?"

Ba cậu ta còn đang bị hai vợ chồng Cố Khải Châu hàm súc thay phiên nhục mạ kìa, nào có rảnh mà quản cậu ta.

Cha Đổng: "Cố đại đạo diễn, không cần phải nói nghiêm trọng như vậy chứ? Chỉ là cắt rớt ít tóc thôi, cũng không phải mất một cánh tay. Nghe nói anh sở hữu một công ty giải trí, tôi sẽ đầu tư vào một ít tiền, chúng ta cùng nhau hợp tác, đây không phải là chuyện tốt hay sao..."

Cố Khải Châu ngoài cười nhưng trong không cười.

Tốt với ông thì có.

Thẩm Tịch Xuyên vẫn luôn không nói chuyện, tuy rằng Cố Diệu Diệu mắng hay như hát nhưng tóm lại thì vẫn thiếu thiếu một chút.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía quần chúng ăn dưa đang trợn mắt há mồm - Trì Hoán, mở miệng hỏi:

"Xin chào, cho hỏi chỗ các anh có... không?"

Trì Hoán còn chưa lấy lại tinh thần từ công phu mắng người của Cố Diệu Diệu, nghe thấy món đồ mà Thẩm Tịch Xuyên muốn lấy, ngơ ngác gật đầu:

"Có, có... Tôi đi... Lấy cho cậu..."

Trì Hoán chẳng qua chỉ là một tên thiếu niên bình thường, mấy câu đem đi chửi thiên hạ chỉ có "CMN" hoặc "ĐM", đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến loại ma pháp công kích tưởng chừng như mộc mạc nhưng lại có lực sát thương lớn thế này.

Thế giới của thiếu niên giang hồ như được mở ra một cánh cửa mới.

Chờ cậu chậm rì rì mang món đồ Thẩm Tịch Xuyên muốn quay trở lại, Thẩm Tịch Xuyên nhìn cũng không thèm nhìn, đưa luôn cho Cố Diệu Diệu

Bên kia U U còn đang tích cực cung cấp bằng chứng cho chú cảnh sát, còn cha Đổng không còn nhẫn nại, cứ lần lượt lặp đi lặp lại, ám chỉ vợ chồng Cố Khải Châu chuyện bé xé ra to, nói xong thì chuẩn bị đứng dậy bỏ đi.

Nhưng vào lúc này, một âm thanh vang lên khiến da đầu ông run rẩy...

Có câu nói, giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất.

Còn với Cố Diệu Diệu, giết người chẳng qua là cạo trọc đầu.

Tất cả mọi người nhìn vào mái tóc dày của Đổng Gia Hữu đang bị tông đơ san phẳng.

Trong nháy mắt, Đổng Gia Hữu cảm thấy đỉnh đầu mình bị thiếu thiếu cái gì đó, cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, lạnh thấu tim.

Người ác Cố Diệu Diệu không thèm để ý, nhìn một vòng quanh đám quần chúng đang há hốc mồm vây xem, bình tĩnh nói:

"Sao thế?"

Thẩm Tịch Xuyên nhàn nhạt cười, lặp lại những lời cha Đổng vừa nói:

"Chỉ là cắt tóc thôi mà, cũng không phải là mất một cánh tay, có gì bất ngờ ư?"

Trong phòng lâm vào yên tĩnh quỷ dị, mọi người bị thao tác vừa lưu loát vừa dứt khoát của hai người này làm kinh ngạc đến ngây người, thật lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Chỉ là... Quá trọc rồi.

//

Truyện Chữ Hay