Edit & Beta by team Thiên Bách Nguyệt
Tên nhóc mới vừa rồi còn vô cùng vênh váo khoe khoang vậy mà khi nhắc đến chuyện cái quần lại thê thảm khóc rống lên, dọa U U còn đang ngồi trên mặt đất nhịn không được khẽ run rẩy.
Khuôn mặt của bé mờ mịt, một lúc lâu sau cũng không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
"Không sao chứ?"
Vẻ mặt Khương Đường phức tạp đỡ U U đứng dậy.
Quả là Cố U U, vậy mà có thể nghĩ ra biện pháp đáng sợ như thế để chỉnh tên nhóc dám trêu chọc bé, e là ngay cả một người trưởng thành như cô cũng không thể nghĩ ra cách giải quyết đáng sợ như vậy.
May mà cô không trêu chọc Cố U U!
[Đọc full tại dembuon.vn]
U U hưng phấn phất tay về phía cậu:
"Anh... về... rồi... sao..."
Bé đè thấp âm thanh, đúng lúc này một trận gió đêm nổi lên, lá cây xào xạc lay động, Ung Trạch không nghe rõ bé nói gì.
Do dự một lúc, cậu chậm chạp vươn tay về phía U U, hạ giọng nói:
"Anh... ăn... rồi..."
U U: ?
//