Edit & Beta by team Thiên Bách Nguyệt
Mặc dù cô được tuyển thông qua cuộc thi đặc biệt, học phí được miễn hoàn toàn, nhưng chi phí cho lớp học theo sở thích này thì nằm ngoài phạm vi của học bổng.
Ba lớp học được yêu thích nhất kia đều rất tốn kém, cô không có đủ khả năng, nhưng trượt patin thì không tốn tiền, chỉ cần tự mình bỏ tiền mua một đôi giày patin là được.
Chị gái cạnh nhà Khương Đường có một đôi không dùng đến, cô có thể xin chị ấy.
"Vậy tớ cũng chọn trượt patin luôn!" U U không suy nghĩ thêm nữa, bé gấp tờ đơn lại bỏ vào hộc bàn, không có ý định mang về nhà.
Khương Đường có chút kinh ngạc: "Cậu... Cậu không chọn lớp múa ba lê sao?"
U U nghiêng đầu: "Tại sao lại chọn múa ba lê?"
[Đọc full tại dembuon.vn]
U U nhìn cái chân ngay trước mặt.
Hả? Sao chân cậu ta không có gì hết vậy?
Hay là do mặc quần ngắn?
Bàn tay U U còn đang nắm ống quần của đối phương, bé hơi ngẩng đầu nhìn lên trên một chút...
Aaaaaaaaa!
Sao bạn học nam này lại không mặc quần vậy!
Sau vài giây im lặng.
Trong sân tập vang lên một tiếng khóc kinh thiên động địa.
"Hu hu huuu...! Cô ơi!! Cố U U tụt quần em!!"
//
Vài lời tám nhảm của bé Nguyệt
Ai theo dõi watt Nguyệt có thấy gì không? Nguyệt vừa đăng tác phẩm đầu tiên kìa!!
Cũng không hẳn là tác phẩm đầu tiên vì nó chỉ là tập hợp đoản và truyện ngắn thôi à nhưng cảm giác viết được chương truyện của riêng mình cũng vui lắm rồi hì hì
Nguyệt biết mình còn tệ lắm, còn nhiều sai sót lắm, cũng có thể truyện không hợp gu với những bạn theo dõi "Đoàn sủng vai ác ba tuổi rưỡi" nhưng người đi qua người đi lại có thể dừng lại một chút ghé vào, cho Nguyệt đôi lời nhận xét để thêm tiến bộ không?
Cảm ơn mọi người rất nhiều!
Bật mí một chuyện nữa là sắp tới Nguyệt có edit một bộ mới, thể loại xuyên không, nữ phụ, nhẹ nhàng, ngọt. Tuần sau sẽ có văn án nha ^^
Trích đoạn nhỏ Nguyệt viết cho mọi người nè
"Em có thể đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy nữa không?"
"Không ạ..."
"Tại sao?"
"Vì anh đẹp trai quá..."
Ngọc Linh đang chìm vào trạng thái mê trai bất tận, hoàn toàn không nhận thức được mình đang nói chuyện với ai, chỉ biết trả lời theo con tim. Đến khi một sự im lặng bao trùm lấy bầu không khí cô mới bất giác nhận ra, ngượng ngùng tránh khỏi ánh nhìn của Nhật Minh.
Cô hắng giọng một tiếng: "Khụ, nãy ai nhập vào người em nói bậy đó, anh đừng quan tâm!"
Cô nghĩ hẳn tiếp theo sẽ là một tràng cười nhạo vang lên bên tai cô, nhưng không, xung quanh vẫn tĩnh lặng như cũ.
Ngọc Linh bèn tò mò len lén đưa mắt nhìn chàng trai bên cạnh.
Anh đã không còn nhìn cô nữa mà hướng mắt về phía màn hình máy tính, tay không ngừng gõ bàn phím. Ngọc Linh có chút hụt hẫng. Người ta có quan tâm gì lời nói của cô đâu mà cô ngượng ngùng gì chứ!
Ngay khi cô muốn xoay người rời đi, không thèm để ý đến con người vô tâm ấy nữa thì cô bỗng phát hiện vành tai anh có chút hồng hồng.
Hai mắt Ngọc Linh lập tức tỏa sáng, cô quăng cái thứ gọi là xấu hổ sang hành tinh khác, miệng cười khúc khích trêu chọc anh.
"Ha ha, đừng nói là... anh đang ngại nha!"