Chương
Nếu như bà ta thật sự muốn để yên như vậy thì cũng sẽ không mất công mất sức đi cứu con nhóc này ra đâu.
Bà ta không bao giờ cứu loại người vô dụng cả, cho dù đối phương là con gái ruột của bà ta thì Trần Cát Phượng cũng sẽ không ra tay cứu giúp.
“Con đừng có vội, mẹ đã sắp xếp thỏa đáng những chuyện phía sau rồi, cứ yên tâm, sau này mẹ nhất định sẽ tạo cơ hội báo thù cho con.”
“Dạ vâng.”
Mười phút sau Dương Tâm đã đến bến cảng ở ngoại ô phía tây.
Mặc dù cô biết chính mình có thể đã đến muộn và mọi thứ đã xong xuôi.
Nhưng khi thật sự vồ hụt, cô vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
Cô hiểu rõ đạo lý thả hổ về rừng.
Tuy rằng trận chiến này đã khiến thế lực của Trần Cát Phượng bị tổn thất không ít, nhưng người phụ nữ đó chắc chắn sẽ không cất giữ tất cả của cải của mình ở một chỗ.
Lúc trước bà ta đã xúi giục Tô Yến lật tẩy con át chủ bài của mình, rồi điều động toàn bộ những cốt cán dưới quyền, chính là để bảo toàn lực lượng của bản thân.
Nếu như cứ thả bà ta đi, điều đó chắc chắn là thả hổ về rừng, không lâu sau bà ta lại sẽ dấy lên sóng gió một lần nữa.
“Khi các anh đến nơi thì bến cảng đã không còn ai nữa rồi đúng không?”
Dương Tâm vừa đi vào trong bến vừa mở miệng dò hỏi người mặc đồ đen theo sát cô.
Người mặc đồ đen gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, chúng tôi đã vội vàng chạy tới đây ngay khi nhận được mệnh lệnh của cậu Phó, nhưng vẫn chậm mất một bước. Khi tôi đến nơi thì du thuyền đã xuất phát, tất cả người của đối phương đều đã lên thuyền, chỉ còn lại bến cảng trống rỗng cùng với thi thể của những người anh em đã bị giết.”
Dương Tâm lại hỏi: “Bến cảng này không chỉ có một chiếc thuyền đâu nhỉ? Bọn họ rời đi sao các anh lại không cho người đuổi theo chứ?”
Người mặc đồ đen cảm thấy hơi xấu hổ: “Toàn bộ hệ thống định vị đều bị phá hủy, hoàn toàn không thể lái thuyền ra khơi được. Năng lực của chúng tôi cũng có hạn, không biết sửa chữa hệ thống đó. Cô Dương Tâm là hacker Quỷ Sát số một thành thạo về lập trình máy tính, hay là cô thử một chút xem?”
Để cô ấy thử sao?
Cho dù cô có thử thì cũng phải mất hơn nửa giờ, chờ đến khi hệ thống được sửa chữa xong xuôi thì Trần Cát Phượng đã cao chạy xa bay từ lâu rồi.
Sau khi cả nhóm người giẫm lên tấm ván, Dương Tâm giật chiếc kính viễn vọng trong tay một vệ sĩ đang đứng bên cạnh rồi ngắm chính xác vào vùng biển đen kịt ở phía xa.
Cô mơ hồ nhìn thấy ánh sáng le lói, nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thể nhìn thấy rõ ràng.
“Hiện tại nếu đi chặn lại có lẽ vẫn còn đuổi kịp được, nhưng không có thuyền thì đuổi kiểu gì đây?”
Cô đang nói thì đột nhiên ánh mắt rơi trên tấm ván đang không ngừng dập dềnh trên mặt biển.
Lục Gia Tân nhìn thấy dáng vẻ này của cô trong lòng không khỏi chùng xuống.
Chẳng lẽ bà cô này lại muốn nhảy xuống biển rồi bơi qua đó chứ?
Mẹ kiếp, việc này chính là tự tìm đường chết đấy!
Anh ta bất giác vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Dương Tâm rồi run rẩy nói: “Chị, chị dâu, đừng tự tìm chết mà nhảy xuống chứ.”