Chương
Dương Tâm trợn mắt.
Trong cái khí trời mùa đông khắc nghiệt này, mặt biển cũng đã đóng thành băng vụn, kêu cô nhảy xuống như vậy, anh ta xem cô là người bất tử hay sao?
Hiện tại, với bộ dạng như quỷ của cô thì có thể bơi lên chặn đường chiếc tàu kia không?
Người bạn nhỏ này quá ngây thơ rồi.
“Thôi, xem ra chị vẫn chưa tới số, nếu như ông trời đã không để cho chị chết, tôi mà cãi lại ý trời thì cũng không có kết cục tốt.”
Lục Gia Tân nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần bà cô này không nhảy xuống biển thì có bắt anh ta quỳ xuống gọi mẹ thì anh ta cũng làm.
“Chị dâu, ở đây gió lớn quá, chúng ta vẫn nên đi xuống đi.”
Dường như Dương Tâm nghĩ đến chuyện gì đấy, nhanh chóng hỏi người mặc áo đen ở bên cạnh: “Hẳn là các anh đã xem màn hình giám sát rồi, nhưng lại nhìn thấy bố của tôi… nhìn thấy gia chủ của nhà họ Thẩm sao?”
Người áo đen lắc đầu: “Lúc đi khỏi thì bọn họ cũng phá hủy cả màn hình giám sát, nếu như cô muốn biết thì chỉ có thể đi sửa lại hệ thống.”
Dương Tâm bước đến bậc thang: “Dẫn tôi đến phòng quan sát đi, tôi nhất định phải tìm hiểu rõ xem mụ đàn bà Trần Cát Phượng đó dẫn gia chủ của nhà họ Thẩm đi không.”
Nếu đã bị dẫn đi, thì sẽ rắc rối lắm.
Hôm qua, toàn bộ giao dịch trước đó đều đã hết hiệu lực, rất có thể bà ta sẽ lợi dụng lão già kia để uy hiếp bọn họ phải làm theo yêu cầu khác của bà ta.
Đến lúc đó, bọn họ chỉ có thể bị dắt mũi theo những yêu cầu của bà ta mà thôi.
Nửa giờ sau.
Lục Gia Bách và Thẩm Thành vội vàng chạy đến.
Thấy Dương Tâm vẫn bình an, cô đang ngồi trong phòng quan sát để xem video, hai người đàn ông cũng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là con bé này không xảy ra chuyện gì, nếu không bọn họ lại phải đau khổ thêm.
Dương Tâm nhìn hai người đang dựa vào khung cửa kịch liệt thở dốc, cười như không cười mà nói: “Thế nào, các anh bị lừa rồi, đây là cái giá của việc tự phụ đấy.”
Lục Gia Bách bước đến trước mặt của cô, hỏi: “Em đang xem cái gì vậy? Chẳng lẽ là em có thể nhìn thấy người âm thầm hỗ trợ Trần Cát Phượng qua camera sao?”
Dương Tâm lắc đầu: “Đối phương làm việc vô cùng cẩn thận, không để lại bất kỳ dấu vết gì, nhìn camera sao có thể thấy được? Em đang lo lắng là ông già đó bị Trần Cát Phượng bắt đi, cho nên mới xem thử ông ta có xuất hiện trong camera không.”
Thẩm Thành đứng thẳng người, đi về phía cô, vừa đi vừa nói: “Thế nào, tìm được chưa? Đừng nói với anh là ông già kia thật sự bị Trần Cát Phượng bắt đi rồi đấy, vậy thì rắc rối lắm.”
Dương Tâm đưa tay đẩy chiếc Laptop ở trước mặt mình, dựa lưng vào ghế, vừa đưa tay xoa mi tâm, vừa lên tiếng đáp: “Không phát hiện ra hình bóng của lão già kia, em đã xem hết camera trên thuyền rồi, chỉ phát hiện tung tích của Trần Cát Phượng và Thẩm Thanh Vi thôi, chứ không thấy lão già đó.”
Thẩm Thành chuẩn bị mở miệng thì lúc này, điện thoại của Lục Gia Bách vang lên.
Sau khi chấp nhận cuộc gọi, không biết đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt của Lục Gia Bách đột nhiên trầm xuống: “Cậu chắc chắn là ông ta đang ở Liệt Diễm Đường?”
Đối phương lại trả lời gì đấy, sau đó Lục Gia Bách mới kết thúc cuộc trò chuyện, khuôn mặt tuấn tú của anh căng thẳng.
Dương Tâm từ trên ghế đứng dậy.
Cô rất hiểu Lục Gia Bách, bây giờ vẻ mặt của anh như thế này, chứng tỏ đã xảy ra chuyện gì đó khó giải quyết.