Chương
Lục Minh đi theo phụ họa nói: “Đám trà xanh của Hải Thành bị cô ta tận diệt, sức chiến đấu mạnh như vậy, còn cần đến bọn con chăm sóc sao? Con bây giờ chỉ lo sau này cưới cô ấy về loạn đến mức mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, cô ấy quá mạnh mẽ.”
Dương Tâm bỗng nhiên cúi người, bốc hai nắm tuyết hướng về phía hai con của mình.
“Cái thằng này, ngứa mồm à?”
“Đúng đó ạ, mẹ có giỏi thì đến đây đi.”
Hai anh em liếc nhau một cái, sau đó vắt chân lên cổ mà chạy.
Dương Tâm biết hai đứa chỉ là đang trêu chọc cho cô vui vẻ, xua tan đi sự thương cảm của tạm biệt. Cô cũng thuận theo ý hai anh em, nâng chân đuổi theo hai người. Lục Gia Bách sờ sờ đầu con gái, nói với Thẩm Thành: “Tôi lên máy bay trước, luôn giữ liên lạc nhé.”
“Ừm.”
. . .
Trong phòng bệnh.
Hải Vy đứng trước cửa sổ, nhìn máy bay từ từ bay lên, từng chút từng chút một ẩn sau tầng mây, trong lòng không khỏi cười khổ.
Trong mắt anh ấy, hóa ra người thân cũng không quan trọng bằng tổ chức. Bây giờ vết thương của cô ta chưa lành, anh cứ như vậy mà tiêu sái rời đi, chứng minh cô ta trong lòng anh ra cũng không quan trọng gì. Lạc Hồ, em không cần tình yêu bố thí của anh, năm đó anh cứ thế rời đi, để mẹ con em rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, bây giờ anh lại vứt bỏ em mà đi, để mẹ con em chờ trong vô vọng, em khong muốn chờ nữa. Cho nên vĩnh biệt thôi.
. . .
Dương Tâm đưa mắt nhìn máy bay biến mất trong đám mây xong, thì đưa theo bọn nhỏ trở về khu chữa bệnh. Vừa đi vào đại sảnh, đã đụng phải Triệu An đi từ phía đối diện.
“Triệu An, muộn như vậy còn thức sao?”
“Ừm, không ngủ được.”
Dương Tâm thấy anh ta cầm theo hoa quả trong tay, hẳn là mua cho Lê Vãn Trinh: “Tôi đi với anh đến phòng bệnh của cô ấy.”
“Được, đúng lúc tôi có việc nói với cô.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Triệu An tóm tắt lại đề nghị của Bạch Trung Kiên một chút: “Cô cảm thấy cách này có thể được không?”
Để ung thư ức chế ung thư, dùng độc tố để xúc tác sao?
Dương Tâm từ từ dừng bước: “Tôi đến phòng thí nghiệm một chuyến hỏi Bạch Trung Kiên thao tác cụ thể thể nào, sau đó tôi sẽ quay lại phòng bệnh tìm hai người.”
“Cũng được, nếu như thật sự có thể thực hiện cách này, đến lúc đó sợ là còn phải phiền cô sử dụng mối quan hệ mời cậu chủ của nhà họ Ân rời núi.”
Nhà họ Ân?
Dương Tâm nhíu mày.
Ân Thị có thể luyện chế ra thuốc kịch độc như Diêm Vương, không ai có thể giải được, có thể thấy được kỹ thuật chế tạo thuốc độc của gia tộc này điêu luyện như thế nào.
Chọc đến gia tộc như thế này đối với bọn họ không có gì tốt đẹp, ngược lại còn đưa đến họa hại thân. Cô có thể giải được mọi loại độc, nhưng Diêm Vương của nhà họ Ân lại là nhược điểm của cô. Nếu như người bên cạnh cô mà trúng loại độc này, cô đại khái chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương chờ chết.
“Tôi suy nghĩ một chút, nếu như quả thật có thể cứu Trinh Trinh, thì cũng chỉ có thể đi trêu đến nhà họ Ân mà thôi.”