Chương
Sau khi đưa mắt nhìn Bạch Trung Kiên rời đi, Triệu An híp mắt nhìn Lê Vãn Trinh, hỏi: “Em thật sự quyết định làm vậy sao?”
Lê Vãn Trinh cười khổ nói: “Triệu An, bảy mươi phần trăm là có thể sống mà, vì sao không làm? Chẳng lẽ tôi cứ phải như thế mà chờ chết sao?”
“. . .”
. . .
Hôm sau.
Sân bay của cơ sở y tế. Dương Tâm cùng Lạc Hà đang ôm nhau, chào nhau lần cuối cùng.
“Chăm sóc mình thật tốt, nỗi đau rồi sẽ dần qua đi, không còn gì lo nghĩ, năm tháng sẽ yên bình.”
“Ừm, cô cũng thế, sau khi rời khỏi Ám Long, bất kể đến chỗ nào, đều nhớ gọi điện thoại cho tôi, cũng đừng quên ở Hải Thành xa xôi này còn có một người bạn luôn luôn nhớ đến cô.”
Lạc Hà ngửa đầu ra một chút, để cho nước mắt không trào ra, nức nở nói: “Được, sau này bất kể tôi đi đến đâu, cũng sẽ không quên người bạn như cô.”
Nói xong, thì đẩy bạn mình ra, quay người đi về phía cửa máy bay. Lúc Lạc Hồ đi qua bên người Dương Tâm, bước chậm lại, vuốt càm nói: “Mẹ con Hải Vy tạm thời xin nhờ cô Dương chăm sóc, chờ tôi xử lý xong chuyện của Lạc Hà sẽ ngay lập tức quay trở về.”
Dương Tâm nhướng nhướng mày, cười cười nói: “Muốn tôi chăm sóc hai mẹ con họ hả, được thôi, gọi tôi một tiếng chị dâu trước đã.”
“. . .”
Lục Gia Bách đưa tay khóa chặt vòng eo của cô: “Lại bắt đầu nghịch ngợm.”
Dương Tâm cười híp mắt nhìn Lạc Hồ: “Mọi người chờ ở đây, nhanh chóng trở về đi, không tôi sẽ ném cô ấy ra ngoài đó.”
Lạc Hồ không khỏi cười khổ, hai tay nắm thành quyền, bái cô một cái: “Nhờ chị dâu chăm sóc mẹ con cô ấy nhiều hơn.”
Dương Tâm phá lên cười: “Cái này còn tạm được, đi thôi, cô ấy chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, không ra khỏi cửa căn cứ chữa bệnh thì không ai có thể làm gì được cô ấy.”
Lạc Hạ nói một câu “cảm ơn”
sau đó tiếp tục bước đi. Dương Tâm đưa tay vòng qua cổ của Lục Gia Bách, ngửa đầu nhìn anh: “Chăm sóc mình cho tốt, em đồng ý với anh, không có việc sẽ không ra khỏi nhà, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc mấy đứa nhỏ kia, chăm sóc bản thân thật tốt.”
Lục Gia Bách đưa tay nhéo nhéo gương mặt của cô: “Có việc cũng không được phép đi ra ngoài, sai người đi giải quyết là được, nhiều thì nửa tháng, ít thì bảy ngày anh sẽ về, mong là khi gặp lại em, khí sắc của em có thể hoàn toàn hồi phục.”
“Ừm rồi, đi thôi.”
Lục Gia Bách quấn chặt áo khoác lông chồn lên người cho cô, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thành ở một bên: “Còn phải nhờ anh chăm sóc cô ấy một thời gian, sau khi tôi về sẽ mời anh uống rượu.”
Thẩm Thành cười nói: “Một lần cuối cùng, người phụ nữ này rất khó quản nha.”
Dương Tâm đạp một cái: “Em gái có bản lĩnh có năng lực như thế, người khác muốn còn không được, anh có thì biết trân trọng đi.”
“. . .”
Trong đống tuyết, mấy bóng người nhỏ bé chạy lại bên này. Lục Gia Bách buông Dương Tâm ra, làm bốn cho cô gái nhỏ sà vào.
“Bố, bố là thủ lĩnh Ám Long, con là con gái bố, thế con có phải là công chúa điện hạ của Ám Long không?”
Lục Gia Bách hôn một cái lên trán con gái, ôn nhu nói: “Là công chúa điện hạ của Ám Long hay không thì chưa biết, nhưng làm công chúa nhỏ của Lục Thị thì không thoát rồi, lần này bố quay về xử lí công việc, sau này có cơ hội sẽ đưa con đi chơi.”
Cô bé ríu rít vâng dạ vài tiếng, sau đó ghé tai anh nói: “Không đưa con đi thì con sẽ để bố Tuấn cưới mẹ đó.”
“. . .”
Lục Gia Bách không khỏi bật cười: “Cái áo bông hở này.”
Nói xong anh bế con qua trong ngực Thẩm Thành, nói với hai anh em Lục Minh và Dương Tùy Ý: “Chăm sóc mẹ và em gái của hai đứa cho tốt.”
Dương Tùy Ý thầm nói: “Con bé nên cầu nguyện con không chọc phá nó đi thì hơn, chăm sóc nó hả, không có chuyện đó đâu.”