Cha mẹ tôi qua đời cùng thời gian tôi tốt nghiệp trung học.
Đó là một tai nạn. Cảnh sát đã đưa ra sự giúp đỡ của họ nhưng nguyên nhân của tai nạn không rõ.
Kể từ đó, chỉ có tôi và em gái tôi sống cùng với nhau.
Và kể từ khi tôi tốt nghiệp--- Mọi thứ tôi có kể cả bản thân tôi đã bị chiếm đoạt bởi em gái tôi.
“Đây… Nii-san…. A~ahn”
Đôi môi của em gái tôi đã gần đến sát cửa miệng khép hờ của tôi.
Em ấy dùng lưỡi, cùng với nước bọt, đẩy thức ăn mà chính em ấy nhai vào khoang miệng của tôi.
Trong khi chống lại sự thôi thúc nôn mửa, tôi nuốt thức ăn. (Trans: khiếp @@ )
Em gái tôi buông lỏng miệng tôi ra và cười khúc khích, quẹt theo đường viền của đôi môi ẩm ướt bằng ngón tay của em ấy.
“Nó có ngon không, Nii-san? Rau cải xào, cùng với gia vị là nước bọt của em gái♪.” (Trans: Eo @@ )
Kể từ sau mùa xuân năm 19 tuổi, những bữa ăn của tôi được cho ăn thông qua miệng em gái tôi.
Nó không giống như tôi đang bị trói hay gì. Bàn tay và bàn chân của tôi có thể tự do di chuyển.
Mặc dù vậy, tôi vẫn để cho em gái tôi cho ăn theo cách đó.
Và kể từ khi tôi biết được như vậy, tôi chỉ cần làm điều đó.
“Ah, Nii-san, không được chừa lại bất cứ thứ gì, đó là một sự lãng phí~. Một người anh trai lãng phí thức ăn trong khi đang ăn--- nên bị trừng phạt, phải không?"
Dừng lại đi, nhưng trước khi tôi có thể nói được điều đó, em gái tôi ra khỏi phòng.
Tôi vội vàng đứng dậy nhưng trước mắt tôi có thể đuổi theo cô ấy, tôi trượt chân và ngã nhào. Cho dù tôi tập trung sức lực vào tay vịn ghế để đứng vững. Tôi không thể.
Tôi run rẩy. Toàn bộ cơ thể của tôi đang run rẩy vì sợ hãi.
Đó là bởi vì tôi biết điều gì sẽ xảy ra nếu từ trước tới giờ tôi chống đối lại em gái của tôi.
Đôi mắt này, và hơn cả thế nữa, tôi đã chứng kiến nó.
Zuru, zuru, zuru. (Trans: tiếng sột soạt.)
Em gái tôi đang kéo lê một thứ gì đó trở lại.
Đó là một người phụ nữ, chân tay cô ấy bị trói lên trên ghế và miệng đang bị bịt lại.
Tôi nhận ra cô ấy.
Cô ấy là quản lý câu lạc bộ khi tôi còn là học sinh cao trung.
“E~to…. Kawaetsu Reina-san?”
Kawaetsu nhìn tôi đầy sợ hãi, em gái của tôi đang ở bên cạnh cô ấy.
Trên tay em ấy...... Một thứ gì đó lấp lánh ánh bạc... Đó là một con dao bếp.
“Cô biết đấy, tôi đã nhìn thấy. Ngày 27 tháng 7 năm ngoái, 56 giây sau 3:46:32PM, đúng hơn là 24 giây, tôi đã nhìn thấy cô đang nhìn Nii-san bằng cặp mắt trông như một con cún kích động (dục), cô biết chứ?”
Kawaetsu lắc đầu một cách tuyệt vọng. Nhưng---
“Cô không được phép nói dối.”
Em gái tôi bất ngờ nắm lấy bàn tay của Kawaetsu và để con dao bếp lên một ngón tay.
“―――――――――――――――――――――――っっ!!!!!!!!!!!!!!!!”
Kawaetsu hét lên thất thanh với miệng của cô ấy đang bị bịt chặt. Nước mắt tuôn trào từ đôi mắt của cô ấy.
Máu phun ra ngoài lên láng trên sàn nhà và trên đó--- trông như một con sâu bướm lăn cuộn qua, từ từ một cách chậm rãi.
"Tôi là người duy nhất được phép yêu Nii-san."
Với một nụ cười, em gái tôi nói.
"Đối với một người như cô, hai nhãn cầu xinh xinh đang ở đó (Trans: ý nói đôi mắt), cô đã chú ý đến vẻ ngoài cool của Nii-san. Đó là lý do tại sao--- "
Và sau đó.
Em gái tôi lấy ra một dụng cụ khác.
Đó là---
“--- Tôi sẽ lấy nó ra okay?”
Em ấy lấy ra một cái mở nút chai…..
Nó được sử dụng để mở chai rượu vang, em ấy lấy ra một cái mở nút chai có hình dạng giống như một mũi khoan và có đầu xoắn sắc nhọn.
Em gái tôi giữ chặt tay cầm hình chữ T và chỉa đầu nhọn đến gần mắt trái của Kawaetsu.
Kawaetsu hầu như có thể di chuyển khuôn mặt của cô áy để tránh nó.
Từ đầu xoắn nhọn, cô ấy đang cố gắng tránh xa nó.
Cô ấy không thể thoát khỏi nó.
Cô ấy bị em gái tôi giữ chặt người,--- cô ấy không thể di chuyển đôi mắt của cô ấy ra xa được.
“……. Dừng…..”
Dừng lại.
Dừng lại.
DỪNG LẠI NGAY!!!
Tôi chỉ có thể thét lên trong tim tôi.
Tôi đã ngăn cản em gái tôi một lần, bắt một người mà tôi quen, sau đó em ấy bắt đầu tra tấn bạn của tôi ngay trước mặt tôi.
Đó là lý do tại sao tôi không thể di chuyển được.
Tôi đã không thể….. di chuyển.
Sau đó, đầu xoắn của cái mở nút chai di chuyển đến gần mắt phải của Kawaetsu, từ từ di chuyển một cách chậm rãi…
Và rồi-----
~~~~^^~~~~
“Nếu Nii-san vẫn là một cậu bé tốt, em sẽ không bắt những người mà anh quen biết. Nếu anh hứa với em như thế.”
Sau tất cả, em gái tôi đã để lại Kawaetsu một mình người mà không thể di chuyển nữa, sau đó em ấy nói với tôi.
“Đó là lý do tại sao, hãy là một cậu bé tốt, được chứ Nii-san? Em cũng không thích khoảng thời gian của em với Nii-san bị cướp đi, đó là lý do tại sao---- ”
Em gái tôi chầm chậm tiến lại gần tôi, cởi váy rơi xuống sàn.
Ngoài ra, em ấy đã mở hết các nút áo của em ấy.
Sau khi đang khỏa thân, em ấy cúi xuống và tiến lại gần tôi.
“Chúng ta hãy tiếp tục làm điều này, mãi mãi , Nii-san---”
~~~~^^~~~~
Những ngày đó tiếp tục trong 5 năm.
Sự trợ giúp của cảnh sát không bao giờ tới. Em gái tôi chắc chắn đã đánh lừa cảnh sát bằng một số cách thức nào đó.
Em gái của tôi dường như đang có một kế hoạch gì đó, em ấy muốn bắt đầu một gia đình hạnh phúc với tôi.
Nhưng đối với tôi, cái kiểu cuộc sống đó, tước đoạt bản thân tôi, tôi giống như một xác chết có ý thức vậy.
Liệu đó là bản năng của tôi, những kí ức của tôi bị giam hãm--- những kí ức về mối quan hệ của tôi với người khác, nó trở nên sinh động với tôi như một dữ liệu video bị hỏng vậy.
Ngay cả khi tôi không có một vết thương duy nhất nào trên cơ thể--- nhưng ý chí của tôi đã hoàn toàn sụp đổ, mọi thứ của tôi đã bị cướp đi, tôi đã bị giam cầm.
Và rồi, khi tôi không thể cảm thấy được ý thức về thời gian nữa---
Em gái tôi ra ngoià và đi mua cái gì đó.
*kachari*, một tiếng lách cách phát ra từ cửa ra vào.
Khóa đã được mở ra.
Em gái tôi chưa trở về. Và dù tôi đợi bao lâu đi chăng nữa, cũng không có ai đến.
Ý thức của tôi thức tỉnh, đột nhiên nhìn thấy tia hi vọng này.
Đứng dậy, ép buộc đôi chân run run của tôi và vội vã chạy ào ra cửa.
Như tôi nghĩ, khoá đã được mở ra.
Tôi mở cánh cửa.
Đã 5 năm kể từ khi tôi có thể hít thở không khí bên ngoài.
Và sau đó, không mang giày, tôi vội vã chạy ào ra ngoài.
Tôi đã thoát.
Tôi đã thoát.
TÔI ĐÃ THOÁT RỒI!!!
“HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAH
HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA——————!!!!!!!!!!!”
Tôi đã cười như điên trong khi chạy ngang qua phố.
Sự tự do tuyệt vời là như thế này sao.
THẬT TUYỆT VỜI LÀM SAO KHI KHÔNG CÓ EM GÁI TÔI Ở ĐÂY!!!
Tôi nên báo ngay cho cảnh sát nhưng tôi đang chạy không ngừng---
Rồi.
“….. Anh thực sự là một cậu bé hư hỏng, Nii-san.” (Trans: sao số chú nhọ dữ vậy main)
Tôi đã bị tìm thấy.
Bởi em gái tôi.
Đồng phục của em ấy bị nhuộm bởi máu của ai đó.
Trong một khắc, em gái tôi túm lấy cổ tay tôi.
“Tốt. Vậy, chúng ta sẽ về nhà? Đi dạo như vậy là đủ rồi đấy.”
Tôi không muốn.
Tôi không muốn.
TÔI KHÔNG MUỐN.
TÔI KHÔNG MUỐN NÓ THÊM CHÚT NÀO NỮA. NHỮNG NGÀY ĐÓ, NHỮNG NGÀY KHỦNG KHIẾP CỦA CƠN ÁC MỘNG…!!!
Tôi chợt nghĩ--- một phước lành từ nơi thiên đường đã đến.
Có một chiếc xe tải chạy trên đường.
Tôi đã quyết định.
Tôi đã nghĩ rằng không có cách nào khác.
Tôi đã đẩy--- em gái tôi với tất cả sức mạnh của tôi.
Em gái tôi bị ngã ra trước xe tải.
Trong một khoảnh khắc, trước khi tôi nhận ra nó, em gái tôi đã nắm lấy cổ tay tôi.
“Cùng nhau---”
Em gái tôi đang cười.
Em ấy vui sướng, em ấy đã cười.
Tôi đã bị kéo bởi em gái tôi cùng nhau ngã trên đường.
Phía trước của chiếc xe tải điên cuồng đến với tôi---
--- Ah, nhưng.
Tôi đã được giải thoát khỏi những tháng ngày khủng khiếp như cơn ác mộng ấy---
Và sau đó sự va chạm đã thổi bay mọi thứ ra xa. (Trans: hèn gì main chạy ko kịp lượm dép là đúng rồi… tội ghê TT )