Khi đến nhà của Praya Wisutsakorn thì trời tối đến mức gần như không nhìn thấy được gì. Ánh đuốc là ánh sáng duy nhất soi sáng trong khu vực nhà. Cả Meun Janpubet và Jameun Srisornrak đều bị giữ lại ăn cơm cùng gia đình của Praya Wisutsakorn, khiến cho Pudtan không phải là người ngoài duy nhất, là điều khiến cô nhẹ lòng, giãn bớt phần nào sự bức bối. Sau khi xử bữa tối tay nghề của dì Karaket đến cực điểm thì Pudtan liền tạm biệt người lớn để quay về chòi nhỏ của cô.
“Đi cùng nhau thôi Mae Pudtan.” Khi thấy cô định về thì Jameun Srisornrak và Meun Janpubet tình nguyện đưa về tận nhà.
“Không cần đâu anh Ming, Por In, để ta tự mình đưa nàng về, do vẫn còn nhiều chuyện cần nói với nàng.” Khi nhìn thấy gương mặt phản đối của Meun Maharit thì ai nấy đều chấp nhận buông tay tạm biệt người lớn đi xuống nhà cùng nụ cười tươi.
“Xem ra Por Rit thích Mae Pudtan đấy Por In.” Trước khi xuống thuyền thì Jameun Srisornrak không thể nhịn mà ám chỉ nhẹ cùng người đàn em trong khi cười nắc nẻ, Meun Janpubet chỉ có thể cười đáp, sau lưng thì không thể không thở dài.
Khi hai chàng trai đã khuất ra khỏi nhà và Khun Ying Jampa đi vào trong gian phòng ngủ thì Meun Maharit mới mở miệng kể chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho cha mẹ biết.
“Hôm nay ở chợ đã xảy ra chuyện không hay ạ, Mae Pudtan nói rằng chồng cũ của nàng Eung, người hầu của nàng, dẫn bè phái giang hồ đến giằng kéo nàng Eung. Mae Kaew, Mae Prang và Mae Pudtan liền thể hiện bộ môn đánh đấm đến mức đồn đãi khắp nơi.”
“Cái gì cơ?” Ketsurang thốt lên rồi trợn mắt nhìn ba người con gái trẻ, rồi mới nhìn Khun Pi của nàng trong khi cười gượng. Praya Wisutsakorn nghe thấy rồi thì không thể nhịn mà không lắc đầu. Nàng Pin, nàng Yaem vốn hầu hạ gần gần liền quay sang nhìn mặt nhau do thấy quen với câu chuyện. Lần mà cô chủ còn trẻ thì từng làm chuyện không kém gì sự việc này. Còn nàng Eung vốn tránh bên cạnh Pudtan chỉ có thể cúi thấp mặt, nước mắt ngấn lên vừa thấy tức tối trong lòng và hối hận về lỗi sai của mình khi đem sự rắc rối đến cho chủ. Pudtan chỉ có thể vươn tay ra vỗ nhẹ đầu vai an ủi.
“Thế có bị làm sao nhiều không? Có bầm tím trầy trụa chảy máu gì không?” Ketsurang hỏi, tiểu thư Prang bò đến chen vào giữa trong khi gục mặt vào cánh tay mẹ.
“Có được bộ môn tuyệt diệu từ mẹ, con và chị Kaew liền xử đám giang hồ rạp hết luôn ạ.”
“Thật là quá nghịch ngợm, thân là con gái mà lại bắt đầu muốn đàn áp giang hồ. Tại sao không để cho anh trai lo liệu?” Praya Wisutsakorn đanh giọng.
“Lúc đó con không có mặt, đi lo liệu chuyện giấy tờ cho Mae Pudtan ạ.” Pudtan vốn im ắng ỉu xìu do cho rằng chuyện xảy ra có nguyên nhân từ người của cô liền mở to mắt.
“Giấy tờ gì thế ạ?”
“Bây giờ không phải lúc nói cắt ngang người lớn.” Meun Maharit quay sang mắng Pudtan rồi quay lại nhìn chăm chú cha mẹ.
“Là lỗi của con khi quay lại chậm trễ khiến các em xảy ra chuyện.” Tiểu thư Kaew nghe rồi cúi thấp mặt hơn bất cứ ai khác, Ketsurang thấy như thế thì kéo con gái lại ôm vì biết rõ rằng người cảm thấy tệ nhất hẳn là người con gái đoan trang này của nàng.
“Không sợ rằng sẽ thành chuyện sao Mae Kaew, Mae Prang?” Tiểu thư Prang nghe thấy giọng vừa đanh vừa ngán ngẩm của cha thì liền nghiêng đầu gục vào cánh tay của cha thay cho mẹ.
“Con biết rằng dù cho thế nào thì cha và mẹ cũng sẽ giúp chúng con. Hơn nữa chúng con duy trì sự công bằng không để cho ai dễ dàng đến ức hiếp. Người cần phải sợ có chuyện là đám bọn chúng kia ạ, có đúng không cha… cha của con?” Lối cư xử nài nỉ của con gái út khiến cho mềm lòng tan chảy.
“Làm sao biết được cha mẹ sẽ giúp đỡ tất cả mọi chuyện? Nếu con buông thả ngang ngạnh thì xem ra không giúp nổi.”
“Biết chứ ạ, ngay cả như con Cam của con chết tám lần vừa qua, cả gia đình đều không muốn con biết. Cố gắng đi tìm gà nơi nào cũng không biết để cho con nuôi rồi bảo là con Cam. Lại còn luôn che giấu vì không muốn con đau lòng. Nếu là chuyện lớn hơn thế thì làm gì có chuyện người trong gia đình lại không giúp nhau, đúng không ạ?”
“Này… con biết sao Mae Prang?”
“Biết chứ ạ, tự tay con nuôi con Cam, cớ gì lại không biết.”
“Thế không đau lòng sao?”
“Đau lòng ạ, nhưng cũng hiểu. Tất cả mọi sinh vật sống thì đều có sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. Và đa phần chuyện thường tình thì đều tạo ra đau khổ cho chúng ta, chúng ta là con người có trí tuệ thì phải đủ hiểu về sự đau khổ để chuẩn bị tinh thần để chấm dứt đau khổ. Mẹ từng dạy con như thế không phải sao ạ? Và con cũng thấy quả thật như thế.”
Praya Wisutsakorn vươn tay vuốt đầu con gái nhưng đôi mắt lại quay sang nhìn người bạn đời đang quay sang chạm ánh mắt trong khi không thể không nâng khóe môi cười. Điều nhìn thấy đó khiến cho Pudtan đau nhói trong lòng một cách kỳ lạ, như thể có ngọn lửa nào đó đang đốt ở bên trong, đến mức cô cảm thấy muốn ngoảnh mặt tránh. Càng nhìn thì càng nhấn mạnh đến sự gia đình mà cô chưa từng có, và lại càng nhấn mạnh đến sự làm người của cô.
“Coi nào, chuyện đã qua rồi. Và bây giờ thì làm gì tiếp? Như vậy thì Mae Pudtan rơi vào chỗ khổ rồi, nếu bọn giang hồ không ngừng ý định mà lại đến giằng nàng Eung nữa thì sao? Không chừng Mae Pudtan cũng sẽ bị kéo theo cùng.”
“Con sẽ cho năm sáu hầu tớ có kỹ năng đến bảo vệ, và đốc thúc tìm kẻ xấu đến cho bằng được để không phải cảnh giác không ngừng. Hôm nay chỉ bắt được một tên do hắn bất tỉnh, có lẽ sẽ tra hỏi tìm ra được kẻ chủ mưu.”
“Khi đã suy tính chu đáo rồi thì đừng bất cẩn. Mae Pudtan có tạm thời chuyển đến sống trong nhà này không?” Praya Wisutsakorn quay sang nói cùng người con gái đáng tuổi con.
“Rau củ đồ đạc ở chòi vẫn cần người chăm sóc ạ, và ta cũng ái ngại vì nếu nói theo sự thật thì ta cũng không phải người thân với nhà của ngài. Nếu như ưu ái thì chỉ cần cho người đến trông coi một lúc là đủ rồi ạ. Còn chuyện nuôi cơm hay phí thuê, ta sẽ tự kiếm tiền đến cho ạ.” Lời nói cách nói kỳ lạ vốn trống tai đã lâu được nói ra từ miệng của người con gái này khiến cho ánh mắt thường hay trông đanh trở nên dịu đi.
“Ngươi đến sống thế này thì lấy đâu ra tiền mà chi, giống rau cũng vừa gieo xuống đất không phải sao? Coi nào, ta sẽ cho Por Rit lo liệu chuyện đó cho.”
“Ta đủ có tài nấu nướng ạ, lúc này có người thuê ta nấu ăn, hẳn là sống được đến ngày về nhà.” Pudtan vội nói, cô vốn không nghĩ sẽ dựa dẫm ai cho thêm chuyện từ đời nảo đời nao rồi, nên mọi điều nói ra đều rõ ràng chân thành.
“Toàn nghĩ đến chuyện quay về.” Meun Maharit thốt ra lời rồi phải tự ngậm miệng. Ketsurang chỉ có thể quay sang chạm ánh mắt chồng rồi mới tháo gỡ tình hình bức bối.
“Ờ… cũng đã khuya lắm rồi, Por Rit đưa Mae Pudtan về chòi đi. Nàng hẳn đã rất mệt, Mae Pudtan nếu rảnh thì đến tìm thường xuyên nhé.”
“Vâng thưa dì.”
“Nhận lời rồi thì phải làm theo đã nói đấy, nếu không thì dì sẽ ập đến tận chòi cho mà xem.” Ketsurang trêu người con gái đáng tuổi con thì thấy Pudtan chỉ mỉm cười đôi chút, trước khi thở dài nhìn con trai vốn khác thường rất nhiều đến mức lấy làm lạ. Dù thế nào thì hẳn là đã hoàn toàn mê mẩn người con gái kỳ lạ rồi, còn người con gái đó thì lại im lặng đến đáng sợ. Nhưng nếu là nàng thì hẳn cũng phải im lặng giống Pudtan vì không biết khi nào sẽ phải bật lại về kiếp cũ. Nếu dệt nên mối quan hệ rồi thì khi chia xa hẳn là đau khổ nặng nề hơn bất cứ điều gì. Nếu Por Rit của nàng phải thất tình một lần trong đời thì chắc không sao đâu chăng… mùi vị của cuộc đời.
“Nói ra thì Por Rit chưa từng phải thất vọng về điều gì, để chàng trai vàng của mẹ thất vọng thì hẳn cũng tốt, sẽ có sức chống đỡ.” Ketsurang nói trong khi rướn nhìn con trai đang xuống nhà cùng với Pudtan.
“Cái gì sao ạ?” Nàng Pin không nhịn được miệng, dù cho đã quen với việc tự độc thoại của cô chủ nhưng lần này lại không có gì báo trước cho hiểu được chuyện.
“Por Rit đấy, chắc là rất thích Mae Pudtan. Mae Pudtan hẳn chỉ nghĩ đến chuyện về nhà, ta liền nghĩ để cho Por Rit thất vọng thì hẳn là OK.”
“Không OK đâu ạ. Sự thất vọng làm sao mà OK được cô chủ.” Nàng Yaem phản bác kiểu ngây thơ.
“Coi nào, đến lúc đó rồi sẽ biết OK hay không OK.” Ketsurang kết luận giữa ánh mắt bối rối của hai người hầu thân cận.
Meun Maharit thầm nhìn đằng sau của Pudtan trong khi thở dài, nhớ về lần đầu tiên gặp người con gái này thì dường như có sợi dây nào đó lồng quyện khiến cho trái tim anh gắn bó với người con gái này. Trước kia dù có cha mẹ và anh em luôn ở bên thì vẫn có đôi lúc mà anh vẫn suy nghĩ chờ đợi điều gì đó. Điều đến lấp đầy cảm xúc trống hẫng trong đời vốn cứ hay cất công chen vào cuộc đời tương đối hạnh phúc từ sự ấm áp trong gia đình. Và ngay khi nhìn thấy đôi mắt đó của Pudtan thì anh đột ngột biết được rằng đã gặp được rồi. Nên trái tim mới thật sự no đủ, trong sự no đủ có sự đau đớn mà không biết nguồn gốc, chỉ biết rằng anh tuyệt đối sẽ không chịu để cho người con gái này rời đi.
Chính anh cũng cân nhắc rằng kinh Kritsana Kali đã đưa Pudtan đến đây, nên cố gắng mọi cách để đem quyển sổ duối đó ở cách xa nhất. Nhưng vào thời gian sau khi thấy nàng đau khổ thế nào với việc phải bỏ lỡ quyển sổ duối đó thì anh lại đau đớn hơn.
Trong sự bối rối rằng sẽ vì mình hay sẽ vì nàng, anh lặng lẽ quyết định rằng sẽ mang quyển sổ duối đấy đến để giãn bớt sự đau khổ cho nàng cho bằng được.
Thuyền cập vào bến trước chòi của Pudtan trong sự im lặng, nai Perm vốn nán lại chờ chủ sẵn ở chòi đã lâu liền gấp gáp nhận cột dây thuyền từ nai Jerm, dần dần kéo thuyền vào bờ. Nàng Eung vốn ở trên một chiếc thuyền nữa cũng sắp xếp lên bến một cách nhanh nhẹn, chuẩn bị bước đến nắm tay của Pudtan vốn cần phải kéo nàng lên thì phải đứng khựng tay. Meun Maharit là người làm trách nhiệm đó thay cho.
“Nàng Eung lên nhà chuẩn bị chỗ ngủ cho chủ của ngươi đi, ta có công chuyện cần nói với chủ của ngươi một lát.” Nàng Eung chỉ có thể gật đầu rút người bước tránh đi trước khi kéo nai Perm đi theo mình để kể lại chuyện trong ngày hôm nay.
Nai Jerm đưa hòm gỗ cho Meun Maharit, phía đó đưa đồ cho Pudtan. Cô nàng nhận lấy mở ra xem cùng sự thắc mắc thì thấy rằng là hai cuộn giấy.
“Giấy gì thế ạ?” Pudtan cố gắng đọc con chữ dưới ánh đuốc ở bến nước thì đọc không ra. “Viết gì thế ạ? Tại sao con chữ lại nửa vời, tựa như chữ cái của Thái nhưng cũng không hẳn.”
“Chữ cái Thái, nhưng hẳn là mỗi người một thời đại, nên ngươi đọc không ra. Là giấy tờ bằng chứng cho việc vào sổ làm bình dân dưới sự cai quản của cha ta. Có hai bản cho ngươi ấn dấu tay, một bản ngươi giữ lấy, còn một bản thì đem gửi cho phủ.”
“Tại sao phải thuộc cai quản ạ? Không thuộc cai quản có được không? Ta muốn là người tự do.”
“Cho vào cai quản không phải là để nộp thuế gì. Chỉ là đến sống thế này nếu xảy ra chuyện gì ngươi sẽ có danh là có chủ bảo vệ. Và nếu có chuyện luật lệ liên quan đến thì mọi người sẽ ái ngại rằng ngươi ở dưới sự cai quản của Praya Wisutsakorn. Như chuyện ngươi gặp đám giang hồ lúc chiều tối thì có thể thuận tiện đi kiện bọn chúng do có sự chống lưng.” Pudtan nghe thấy rồi thì đành dễ dàng thuận theo. Nai Chom gỡ lấy bọc vải mang theo ra thì thấy là thỏi mực của Tàu, nai Jerm vội kéo lấy thỏi mực đó ra mài với nước rồi đưa cho người con gái trước mặt một cách cung kính. Sau khi ấn dấu ngón tay xong, Meun Maharit liền mỉm cười trong khi gật đầu cho Pudtan cùng sự hài lòng.
“Tắm rửa ngủ nghỉ đi nhé, đã khuya lắm rồi, giữ gìn thân mình nữa.” Khi chủ nhân giọng trầm mềm cùng ánh mắt sâu thẳm phản chiếu ánh đuốc đến mức lấp lánh nói xong thì xuống thuyền để về nhà của mình. Pudtan chỉ có thể rụt xuống ngồi ôm cột bến thuyền chiếu ánh mắt dịu thấm nhìn tiễn.
“Mềm rã rời, chết thật, trai thời xưa ánh mắt quả thật là muốn rạn tim luôn mà.” Cô nàng lẩm bẩm nhẹ, cả trái tim thoắt rung động đến mức phải thở dài nặng. Pudtan nhìn bóng của mặt trăng trong nước vốn méo mó rung rinh đến mức nhòe đi do lực sóng thì hẳn cũng tương tự cảm xúc của cô trong lúc này.