Meun Maharit cùng Meun Janpubet và tiểu thư Praejin với cả đoàn hầu tớ, tách đám đông đến trung tâm của âm thanh xôn xao. Khi nghe sơ sơ câu chuyện thì sắc mặt của Meun Maharit liền trở nên dữ tợn, tiếng nói chuyện đủ để nắm bắt được ý nghĩa rằng có đám giang hồ định lôi kéo phụ nữ nhưng bị bọn họ xử cho đến mức nhìn không ra gì.
“Anh Rit, anh đến rồi sao? Ban nãy nếu không có anh Ming giúp đỡ thì tụi em chắc là tệ rồi. Anh đi nơi nào, cớ gì lại đi lâu quá, suýt thì xảy ra chuyện với chúng ta rồi.” Tiểu thư Prang giơ tay lên lạy chào Meun Janpubet và nhận cái lạy chào từ tiểu thư Praejin cùng với mau chóng cất lời giấu diếm thật nhanh, rồi mới lùi lại khều cho Pudtan tiếp chiêu của cô.
“Ừ, đi rất lâu, chúng tôi là phụ nữ yếu đuối không có đường chống đỡ. Nếu không có anh Ming thì tất cả sẽ rất tệ. Thế nên lúc này nên đưa mọi người quay về nhà thôi, nhìn Mae Kaew đi, giật mình đến mức khóc lóc đáng tội nghiệp luôn.” Lời nghe thấy và lời mà dân làng nói cho nghe vừa nãy xem ra rất khác nhau. Khi liếc nhìn thấy Jameun Ming hay Jameun Srisornrak đang đứng bắt tay ra sau lưng nhìn chăm chú tiểu thư Kaew em gái của mình thì không thể không cảm thấy lo.
“Quả là ơn nghĩa lớn lao khi đã giúp em gái của ta, anh Ming. Mae Kaew sao rồi? Rất giật mình hoảng hốt sao? Nếu thế thì mau về nhà thôi, rồi nói chuyện sau.”
“Để ta sẽ đưa về, dạo này chỉ toàn có chuyện, nếu đi có nhiêu đây thì có lẽ sẽ có chuyện giữa đường nữa cũng nên.” Jameun Srisornrak tình nguyện, phía tiểu thư Praejin thấy thế liền giật nhẹ viền áo của anh trai.
“Nếu thế thì ta cũng sẽ đưa các ngươi về cùng, Mae Praejin quay về nhà trước đi. Ngày mai phải đến học nấu món mặn cùng Khun Ying Karaket từ sáng sớm nữa, không phải sao?”
“Nhưng em muốn đi cùng ạ.”
“Không được, không phải chuyện của nữ nhân.” Sắc mặt ỉu xìu của tiểu thư Praejin trông thật đáng yêu chiều đến mức Pudtan không nhịn được mà nhìn đến lần nữa. Ra là xinh đẹp thế này nên Meun Maharit mới bảo vệ nâng niu đến mức không muốn cô nhắc đến. Ánh mắt ngọt ngào thấm đẫm của cô nàng nhìn chăm chú về phía chàng trai vẫn đang tỏ vẻ mặt cau mày nhìn kiểm tra các em của mình, rồi ánh mắt lại còn lướt tới kiểm tra thân thể cô.
“Không có bị thương ở đâu phải không? À, Mae Praejin, đây là Mae Pudtan, cháu của mẹ anh đến từ thành Phitsanulok.” Tiểu thư Praejin nhìn chăm chú về phía Pudtan trước khi giơ tay lên lạy chào bằng phép tắc mượt mà. Sắc mặt trắng như loại gạch tốt lại u ám lần nữa, lại suy nghĩ thấy sốt ruột ngay lập tức khi thấy gương mặt của đối phương rõ ràng hơn. Nhưng lúc nhận ra được rằng bản thân có địa vị cao hơn và tương xứng hơn thì sắc mặt u ám trở nên khá hơn trong khi cư xử một cách đoan trang. Phía Meun Janpubet nghe xong thì nhướn mày nhìn về phía cận thần đàn anh.
“Ế… hôm trước anh Rit nói rằng nàng không phải họ hàng, không phải sao?”
“Nàng vừa đến nói chuyện với mẹ nên mới hỏi han biết được chuyện, vì lý do này nên nàng có gương mặt từa tựa mẹ ta.”
“À, là con cái quý tộc giống như cô Karaket sao?”
“Nàng là con gái thường dân nào phải con cái quý tộc. Mae Pudtan là họ hàng xa, xa đến mức suýt thì không tính là người thân, nên nàng không đi thẳng đến nhà tìm mẹ ta. Nếu không hỏi han chuyện thì hẳn không hề biết là họ hàng xa với mẹ.”
“Ra là thế này, Mae Pudtan, ngày mai làm cá mè vinh chiên cho ta có được không? Ta sẽ đến lấy lúc sáng muộn sau khi ra khỏi cung.”
“Được ạ, không thành vấn đề, tiền hãy còn rất nhiều ạ.” Meun Janpubet nhướn mày cùng lời nói nghe thấy.
“Người thành Song Kwae nói chuyện với nhau kỳ lạ thế này sao Mae Pudtan? Không thành vấn đề cái gì?” Por In anh tuấn cười tươi chừa phần cho cả chàng trai đàn anh rồi phải khựng ngậm lại nụ cười ngay tức khắc khi thấy phía đó tỏ sắc mặt đến.
“Por In, ngươi nên gọi nàng là chị Pudtan do tuổi tác nàng lớn hơn ngươi hai ba năm.”
“A, là thế sao? Còn nghĩ là trẻ hơn ta chứ.”
“Ta mặt trẻ hơn tuổi.” Pudtan vội nói lại lần nữa một cách tự hào đến mức tiểu thư Prang phải vội cúi mặt nhịn cười. Tiểu thư này quả xứng là họ hàng của mẹ mà, nàng mỉm cười nhận lời khen không chút e thẹn.
Khi tiểu thư Praejin và đoàn hầu tớ đông đúc cùng nhau rời đi xa rồi thì đến lượt bọn họ dần dần đi xuống thuyền theo thứ tự. Pudtan ngồi cùng một chiếc thuyền với Meun Maharit, còn Jameun Srisornrak lại giúp nắm tay vị hôn thê xuống thuyền một cách không e ngại ánh mắt của anh trai nàng.
“Ta có chuyện cần nói với Mae Kaew một chút, ngươi hẳn không trách gì chứ Por Rit?”
“Ta có thể trách gì được, dù sao không bao lâu nữa thì cũng gả cho anh Ming rồi. Chỉ là đừng để hầu tớ chèo thuyền nhanh quá, túm tụm lại hẳn không tốt.” Dù cho có nét bất bình theo kiểu anh trai lo cho em gái nhưng cũng đành nể mặt người có địa vị cao hơn.
“Mae Prang ngồi cùng thuyền với anh vậy.” Meun Janpubet nói trong khi mỉm cười nhẹ.
“Không được, để Mae Prang ngồi cùng hầu tớ thì hơn. Là tiểu thư, chưa có vị hôn phu thì sẽ bị bàn tán.”
“Ơ, thế ngài không sợ có tiếng đồn đãi cùng Mae Pudtan sao?” Meun Janpubet tĩnh mặt đáp lại giọng vô tội, Pudtan đến mức thốt giọng lạ ra đến mức đối phương quắc mắt nhìn chăm chú.
“Hay đổi thuyền cho ta ngồi cùng anh Rit rồi cho Mae Prang ngồi cùng chị Pudtan?”
“Ngồi rồi bảo đứng dậy thì lại mất thời gian vô ích. Chèo thuyền đi Ai Chom, anh Jerm.” Meun Maharit cất giọng nặng trước khi tỏ vẻ thờ ơ khi thấy Meun Janpubet xuống cùng thuyền với Mae Prang một cách không chút dao động.
“Anh In lại trêu vào hổ làm gì ạ?” Khi thuyền lướt nhanh dần thì tiểu thư Prang liền cất lời hỏi chàng trai quý tộc lai Hoa.
“Anh trai của ngươi đáng trêu chọc không phải ít, anh Rit thích chị Pudtan phải không Mae Prang?”
“Thì… chắc là phải, nhưng ta cũng không biết ý anh Rit bao nhiêu đâu, anh In thử hỏi anh Rit đi ạ.”
“Ta có thể sẽ bị quất vào đầu mất.” Tiểu thư Prang mím môi cười khục khặc trong họng do phải kiềm giọng theo phép tắc đoan trang được dạy dỗ. Meun Janpubet nhìn tiểu thư nhỏ bé vốn bắt đầu trưởng thành thành thiếu nữ, mỗi một lần gặp nhau thì không thể không chiếu ánh mắt nhìn lâu hơn trước. Theo như trước kia thì tiểu thư Prang thật sự là cô bé nghịch ngợm, không nghĩ rằng chỉ không gặp nhau hơn một năm mà lại trông hiểu chuyện hơn. Thái độ phép tắc hoàn toàn có hương vị của người trong cung, nụ cười kỳ lạ mà anh có khiến cho tiểu thư Prang nghiêng cổ nhìn.
“Ta buồn cười sao ạ?”
“Nào phải, là đáng nhìn thì hơn.” Câu trả lời nhận được vượt quá mong đợi đến mức cô bé ngây ra một lúc lâu.
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“ tuổi rồi ạ.”
“Ờ, một hai năm nữa thì có thể gả đi được rồi. Hèn chi lại có phép tắc như thiếu nữ.”
“Anh In nói thật kỳ lạ ạ.” Meun Janpubet chỉ có thể cười trên mặt và im lặng luôn.
Ánh nắng đang càng lúc càng dịu đi cho đến khi gần như là tia sáng cuối cùng. Mặt trời tròn màu vàng ấm áp thì tỏa tia sáng phản chiếu mặt nước lấp la lấp lánh đẹp đẽ đến hút mắt. Nhưng nét đẹp của quang cảnh cũng không bằng khuôn mặt ngọt ngào dịu dàng trước mặt, Meun Maharit chiếu ánh mắt im lặng nhìn gương mặt có ánh vàng hắt lên một cách hài lòng.
“Ngươi có sợ tiếng đồn đãi khi phải ngồi cùng thuyền với ta hay không?” Meun Maharit được lúc thì dò hỏi cô nàng còn đang mải mê nhìn quang cảnh hai bên đường.
“View quanh đây tốt thật, mặt trời sắp lặn, bầu trời màu cam, mặt trời trông như lòng đỏ vậy, thật là ngon.”
“Ta hỏi, nên trả lời câu hỏi trước.” Giọng chắc nịch đó khiến Pudtan không thể không liếc cho.
“Không sợ ạ, sợ làm gì chứ, chẳng thấy có gì cả.”
“Nam nữ không nên gần gũi, người khác nhìn thấy có thể sẽ bàn tán.”
“Kệ họ đi ạ, chẳng thấy phải care, ta đâu có quen biết và ta có lẽ không ở đây lâu.” Sau câu trả lời đó thì sự yên lặng tiến đến bao trùm đến mức chỉ nghe thấy tiếng chèo đập vào nước. Mặt trời còn chiếu ánh vừa nãy khuất ra khỏi bầu trời trong thời gian không bao lâu, bóng tối bắt đầu đến bao trùm. Pudtan suy nghĩ nhận biết rằng sự yên lặng có đấy là sự không hài lòng của đối phương, dù không mấy hiểu vì cớ gì Meun Maharit lại dễ dàng khó chịu như thể trong độ tuổi vàng nhưng cũng không nhịn được mà dỗ bằng tiếng gọi ngọt tai.
Mình dịch theo nghĩa đen nếu nếu bạn nào biết từ chính xác thì cho mình biết nhé. Đây là độ tuổi trung niên khoảng tầm tuổi trở lên, khi mà các hoóc môn quan trọng giảm bớt, có sự biến đổi về mặt tâm lý. Nếu là phụ nữ thì gọi là thời kỳ tiền mãn kinh.
“Khun Pi à, gà chết phôi nghĩa là sao ạ?” Meun Maharit ngây ra một lúc với lời gọi, gò má thoắt nóng đến mức biến thành sắc mặt nửa mỉm cười nửa bất mãn.
“Nghe thấy từ đâu? Là lời thô tục nào có nên nói.”
“Nghe thấy dân làng nói với nhau nên mới muốn biết.” Pudtan đành phải nói dối vì nếu cô nói là Mae Prang thì chắc hẳn người em yêu dấu mới của cô sẽ bị mắng đến mức héo tai.
“Trứng mà không bao giờ ấp ra thành con, là gà chết ôi trước khi sinh ra đấy, vì không có điều gì tồi tệ hơn việc không được sinh ra.”
“Hẳn là lời mắng rất đau phải không ạ?”
“Phải, rất đau, không có lời mắng nào dữ dội bằng lời này nữa.” Ba trăm năm trôi qua, ngay cả lời mắng cũng khác nhau. Nếu có ai đến mắng cô thế này, cô hẳn chẳng chấn động gì vì nghe không hiểu.
“Không mấy ngày nữa là trăng tròn sẽ là ngày thả lồng đèn, sẽ có nghi thức hoàng gia Jong Priang hạ nhóm thả đèn xuống nước ở chùa Puthaisawan. Đừng quên chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ đến đón ở bến thuyền trước chòi của ngươi.”
Đọc là ‘joòng priềng’, thật sự không biết dịch sao cho đúng nên mình xin để nguyên từ gốc. Nghi lễ Jong Priang là nghi lễ châm lồng đèn để tiếp đón các vị thần trong đạo Bà La Môn như thần Shiva, thần Brahma, được tổ chức vào ngày trăng tròn tháng .
“Thật vậy, nên là mặt trăng mới đẹp đến thế này…” Pudtan lẩm bẩm trong khi lỡ nhìn mặt trăng trên bầu trời đang khoe ánh thay cho mặt trời. Có lẽ vì sau khi mặt trời lặn thì hai bên đường liền tối đi, ánh sáng của mặt trăng dù cho chưa tròn thì vẫn sáng rõ đến mức đẹp đẽ theo một kiểu khác. Đêm tối của thế giới này khác với thế giới của cô khi im lặng đến mức trông thật tĩnh lạnh. Nhưng trong cùng một lúc, sự an tĩnh của nơi này đều ẩn giấu vô vàn nguy hiểm. Cả chuyện ngầm ám sát mà hẳn là phát sinh từ chính trị nội bộ của Ayutthaya, và việc giằng kéo mà không nể nang luật pháp chỉ vì mang danh là vợ chồng. Toàn bộ đều là điều khiến cô phải cẩn thận đề phòng khi đến nương nhờ trong thời đại khác biệt thế này.
“Ngươi có thể kể cho ta nghe được hay không? Rằng vừa nãy xảy ra chuyện gì mà lại huyên náo khắp chợ và lại đến mức có người định dọa nạt.”
“Có thể kể ạ, có chồng cũ của chị Eung đến giằng chị Eung định đem đi bán đấy ạ. Hắn ta đưa bè phái đến đông lắm, ta nghĩ rằng không chừng sau này hắn ta có thể ập đến chòi của ta cũng nên. Giờ ta cũng đang rất băn khoăn vì chỉ mỗi ta, anh Perm, chị Eung thì hẳn không thể đấu lại bọn chúng được.”
“Nếu là chuyện đó thì không cần băn khoăn, ta sẽ cho năm sáu người hầu nam có kỹ năng đánh kiếm và đấu võ đến. Ngươi chỉ cần cho họ cơm nước một ngày hai bữa, phí thức ăn thì ta sẽ chi ốc tiền không để cho thiếu thốn. Hay ngươi chuyển đến sống trong cùng một nhà với… mẹ ta thì càng tốt, sẽ thuận tiện chăm sóc cho.” Chàng trai quý tộc trẻ vừa kịp thời dằn lưỡi mình lại vừa nhẹ lòng rằng là lúc tối trời nên gương mặt đỏ ửng cùng suy nghĩ sâu xa của anh nhìn không rõ mắt lắm.
“Cảm tạ ạ, chuyện chuyển nhà thì cho ta suy nghĩ đã nhé.” Pudtan suy nghĩ đến ánh mắt kỳ lạ của hầu tớ nhà Praya Wisutsakorn và ánh mắt sắc bén của Khun Ying Jampa thì tạo cảm xúc rùng mình một cách lạ kỳ. Ngay cả sự tốt bụng của dì Karaket cũng là một phần khiến cho bức bối. Rồi lát nữa còn phải ngồi ăn cùng thì cô cảm thấy không tiện lòng. Khi nghĩ chuyện chuyển đến sống cùng thì có lẽ thoải mái thân thể nhưng hẳn là không thoải mái trong lòng. Thà chịu cực thân nhưng thoải mái trong lòng ở chòi nhỏ của cô thì hơn. Khi mà Meun Maharit, người có slogan trong lòng cô rằng dũng cảm có thể dựa dẫm, tốt bụng đưa người có năng lực đến bảo vệ thì có thể nhẹ lòng về chuyện chồng của chị Eung rồi.
Có một điểm mình xin được chỉnh sửa. Chính là chi tiết Meun Maharit rủ Pudtan đi lễ hội thả đèn trời ở chương nửa cuối chương . Từ mà Meun Maharit dùng là Loy Kom Prathip, trong đó Loy là ‘thả’, Kom là ‘lồng’, còn Prathip là ‘nến, đèn’. Pudtan có hỏi ngược lại là Loy Krathong / lễ thả đèn hoa đăng phải không.
Vì thật sự khá băn khoăn rốt cuộc là thả đèn lên trời hay xuống nước nên mình có đi tìm hiểu thêm. Đa số hình ảnh mình tìm được là ảnh đèn thả lên trời như trong link đây: ลอยโคมประทีป
Mình còn tìm cả trên youtube thì thấy họ cũng dùng từ Loy Kom Prathip cho loại đèn lồng thả lên trời:
Nhưng đến chương hôm nay thì dường như nghĩa đúng phải là thả đèn xuống nước, và đặc biệt khi dùng cái tên nghi thức hoàng gia để tìm trên google thì lại hiện ra thả xuống nước. Vậy nên xin lỗi mọi người nhé, mình sẽ sửa ‘thả đèn trời’ thành ‘thả lồng đèn’ để không bị sai ý nghĩa.
P.S: Bây giờ mọi người đã hiểu tại sao mình sợ dịch truyện cổ trang chưa nè? Thật sự mỗi lần tìm hiểu nghĩa từ thì luôn mất thời gian hơn nhiều so với truyện hiện đại ấy, mà mình cứ sợ dịch sai sẽ khiến mọi người hiểu sai hết:(((((((